Chương 946: Người nào mang mặt nạ? Ai là Tiểu sửu?
Chính chức, phó chức, giám thị, những từ ngữ này đừng tưởng rằng chỉ đơn giản nhu vậy, nếu chân chính vận dụng, sẽ sinh ra ma lực khó có thể tưởng tượng. Cho dù phó chức cường thịnh thế nào, cũng không thể khiêu chiến với chính chức. Còn nữa, cho dù đều là phó chức, cũng có phân chia chủ thứ. Giống như Tô Mộc nói vậy, trước khi chưa có chủ nhiệm, hắn chính là người phụ trách duy nhất ở chỗ này, hành sử chức quyền chủ nhiệm.
Chỉ cần như vậy đã vững vàng ăn chết Dương Bách Kỳ.
Dương Bách Kỳ muốn đấu với Tô Mộc, cũng chỉ có thể thông qua phương pháp từ dưới mà lên tiến hành ảnh hưởng, muốn tiến hành uy hiếp trên quyền vị là chuyện không có khả năng. Bởi vì Dương Bách Kỳ hoàn toàn chưa có quyền lực đó. Ngươi còn không bằng người ta, ngươi lấy cái gì uy hiếp người ta?
Nhìn cái gì, đi làm việc đi!
Tô Mộc xoay người quát lên.
Bọn Trương Chí Long liền vội vàng cúi đầu, bắt đầu bận rộn làm việc.
Khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc, nhất thời, nơi này chỉ còn lại một mình Dương Bách Kỳ, cô đơn đứng một mình, từ đầu đến cuối cũng không có ai nói gì với hắn, cảnh tượng như vậy khiến cho Dương Bách Kỳ cảm giác lạnh thấu xương. Cũng chính vào lúc này, Dương Bách Kỳ mới nghĩ đến một vấn đề rất đáng sợ, ban đầu có phải mình đã quá lạc quan hay không? Nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng là tất cả bọn họ đều nghe theo Tô Mộc.
Như vậy, Dương Bách Kỳ lấy cái gì đấu với Tô Mộc?
Chẳng lẽ nói mình tới đây chính là một lựa chọn sai lầm?
Nửa giờ còn lại chẳng lẽ mình chỉ ở đây suy tư vấn đề này? Không, không đâu, cho dù tất cả bọn họ đều nghe theo Tô Mộc, ta cũng sẽ có biện pháp phá vỡ cục diện này. Hơn nữa phải biết rằng tất cả bọn họ cũng chưa chắc đều nghe theo Tô Mộc, chỉ cần một người trong số bọn họ biểu lộ ra thành ý, ta sẽ khiến Tô Mộc ngươi biết, cái gì gọi là rút củi dưới đáy nồi.
Về phần hiện tại, trước hết sẽ tìm phiền toái trong công việc cho ngươi.
Dương Bách Kỳ mang ý nghĩ như vậy, trở lại phòng làm việc, bắt đầu âm thầm suy nghĩ. Hiện tại hắn đang nghĩ, bữa cơm trưa kia không biết có người đi theo mình hay không? Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn vạch rõ giới hạn với mình sao?
Tô Mộc vẫn im lặng làm việc.
Trong phòng giám sát tỉnh ủy nhìn như gió êm sóng lặng, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh. Nhưng ở bên ngoài phòng giám sát tỉnh ủy đã dấy lên cuộn sóng không nhỏ. Các đại lão tỉnh ủy đều biết rõ chuyện Dương Bách Kỳ là thế nào, cũng biết đó là một cái đinh Tôn Mộ Bạch chôn xuống để đối phó Tô Mộc. Bọn họ đều đang nghĩ, Dương Bách Kỳ rốt cuộc có thể mang đến cho Tô Mộc một kích trí mạng hay không.
Nhưng lần này cũng không tránh khỏi quá khoa trương đi?
Chưa hết ngày tiền nhiệm đầu tiên, ngươi đã gây ra một màn như vậy, Dương Bách Kỳ ngươi cũng thiệt là, ngươi là người lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy, tại sao có thể làm ra sai lầm cấp thấp như vậy chứ? Còn Tôn Tân nữa, ngươi đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của chuyện này sao?
Hiện tại thì sao, thật sự quá mất mặt!
Hiện tại Tôn Tân đang bị Tôn Mộ Bạch hung hăng khiển trách, hắn ngồi trong xe, nắm chặt điện thoại, bên tai truyền đến thanh âm quát lớn của Tôn Mộ Bạch:
Con đến phòng giám sát tỉnh ủy làm gì? Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Dương Bách Kỳ là ám kỳ của ta, không được ta đồng ý, không ai được phép nhúc nhích hắn. Con thì sao, cứ quang minh chánh đại tìm tới cửa, con rút cuộc là có ý gì?
Con còn dám nói ta muốn mời Dương Bách Kỳ đi ăn cơm, có phải con cảm thấy bản thân mình mất mặt còn chưa đủ, còn muốn ta mất mặt theo con đúng không! Bớt nói nhảm đi, ta bất kể bây giờ con đang ở chỗ nào, lập tức cút ngay cho ta. Nếu còn dám nói thêm một câu, con sẽ biết hậu quả.
Sắc mặt Tôn Tân xanh mét !
Kể từ khi gặp phải Tô Mộc, Tôn Tân phảng phất chưa gặp được chuyện gì, cả ngày bị mắng chửi, dưới tình huống như thế, cả người hắn cũng sắp phát điên. Nếu tiếp tục như vậy, Tôn Tân không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không?
Cho nên Tôn Tân đều quy kết tất cả tức giận lên trên người Tô Mộc, sinh ra một loại hận ý mãnh liệt với Tô Mộc.
Tô Mộc, đều là ngươi ép ta, ta vốn không muốn làm như vậy, là ngươi tự tìm lấy.
Tôn Tân nhe răng cười, bấm số điện thoại của Tôn Nguyên Thắng:
Tôn thiếu, bây giờ ngài đang ở đâu? Đúng, tôi có chuyện muốn nói với ngài, chính là chuyện lần trước ngài nói với tôi, tôi chuẩn bị động thủ làm. Được, tôi biết nơi đó, hiện giờ tôi sẽ qua đó.
Chuyến đi này của Tôn Tân, dãd mang một cuộc đại án long trời lở đất!
Tỉnh Giang Nam nhiều năm yên lặng, bởi vì cơn tức giận của Tôn Tân, mà trở thành tiêu điểm của cả nước.
Dĩ nhiên những chuyện này để nói sau, hiện tại trong phòng làm việc Tô Mộc cũng không nhàn rỗi. Hắn vừa nhận được điện thoại Chung Tuyền gọi tới, ý tứ rất đơn giản, chính là hỏi thăm, nói chuyện vừa rồi hắn đã biết rồi. Hắn biết, liền ý nghĩa Diệp An Bang cũng biết. Nhưng Diệp An Bang không gọi điện thoại nói gì, chứng minh chuyện này không có gì to tát.
Huynh đệ, cậu thật là uy vũ, ngày đầu tiên phó chủ nhiệm Dương đi làm, cậu đã ra oai phủ đầu như vậy, biết hiện ở bên ngoài truyền đi thế nào không? Nói cậu hung hăng lấy hết thể diện của Dương Bách Kỳ, nói cậu vô cùng uy vũ, nói cậu là kẻ lỗ mãng.
Chung Tuyền cười nói.
Hai câu trước Tô Mộc nghe rất thích thú, nhưng nghe câu phía sau, Tô Mộc không nhịn được nói:
Kẻ lỗ mãng, ai dám gọi tôi như vậy, xem tôi không xử hắn!
Ha ha!
Chung Tuyền cười to nói:
Thật ra chuyện này không nghiêm trọng như cậu nghĩ, chuyện của phòng giám sát tỉnh ủy tình cậu muốn làm thế nào thì làm thế đó, phải biết rằng cậu là thay mặt chủ nhiệm. Chỉ cần một ngày cậu vẫn giữ thân phận này, cậu không cần phải để ý tới những thứ không đáng có.
Tôi biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
Vậy cứ như thế, nếu có cơ hội uống rượu với nhau.
Được!
Có cuộc điện thoại của Chung Tuyền, tâm tình của Tô Mộc càng yên tâm. Thật ra ngay từ đầu hắn cũng không hề sợ hãi và khẩn trương, chuyện này dù sao cũng không phải hắn cố ý gây chuyện? Dương Bách Kỳ không còn trẻ, nhưng lẽ nào có quy định hắn có thể cậy già lên mặt hay sao? Nếu có quy định như thế, Tô Mộc tuyệt đối sẽ xé rách tại chỗ!
Tôn trọng lão đồng chí, cũng không có nghĩa là lão đồng chí có thể cậy già lên mặt, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có một số người nếu không rõ nặng nhẹ, không biết mình nên định vị như thế nào…, Tô Mộc thật sự không ngần ngại động thủ giúp hắn một chút.
Giữa trưa.
Sau khi nửa giờ cuối cùng trôi qua, đến lúc sắp tan tầm, Dương Bách Kỳ từ trong văn phòng thản nhiên đi ra. Hắn phải đi ra, bất kể là hôm nay phát sinh chuyện gì, hắn cũng phải ra ngoài.
Nếu Dương Bách Kỳ không ra…, vậy sau này hắn đừng nghĩ sẽ có bất kỳ quyền lên tiếng nào ở phòng giám sát. Hơn nữa điều khiến tất cả mọi người có chút bất ngờ chính là, Dương Bách Kỳ chẳng những đi ra, hơn nữa trên mặt còn hiện lên nụ cười bình tĩnh. Giống như chuyện vừa rồi, chưa từng phát sinh, loại năng lực khống chế tâm tình này, thật sự khiến cho bọn người Trương Chí Long thầm sợ hãi.
Các vị, đến giờ tan làm rồi? Bây giờ chúng ta lên đường chứ, buổi trưa hôm nay tôi mời khách, xem như tiệc chào mừng tôi đến phòng giám sát.
Dương Bách Kỳ cười híp mắt nói.
Phó chủ nhiệm Dương, chẳng phải bây giờ Tôn thiếu đang ở dưới lầu chờ ngài sao?
Hoạt Văn Thắng cười nói.
Tôn thiếu tạm thời có chút việc nên đi rồi, hơn nữa cho dù Tôn thiếu ở đây, tôi cũng cự tuyệt. Bữa cơm này rất quan trọng, tôi cũng không thể vì Tôn thiếu, mà đắc tội với tất cả mọi người được? Mọi người đều là đồng nghiệp của tôi, nếu ngay cả các vị tôi cũng đối xử không tốt, vậy sau này làm sao có thể tiếp tục làm việc ở đây? So với các vị, Tôn thiếu chính là phù vân.
Dương Bách Kỳ không chần chờ nói.
Người này thật sự có thể mở to hai mắt nói lời bịa đặt, đúng là chưa có ai có thể có bản lĩnh dối trá giống như hắn!
Nếu như không có màn lúc trước…, bọn Trương Chí Long tuyệt đối sẽ cảm động vì những lời nói của Dương Bách Kỳ. Chỉ có điều bây giờ chuyện này là không thể, ai bảo biểu hiện vừa rồi của ngươi quá mức “kinh người”.
Tô chủ nhiệm, cùng đi chứ?
Đúng lúc này Tô Mộc xuất hiện, Dương Bách Kỳ cười chào hỏi.
Đi, tại sao không đi? Bữa cơm hôm nay là chào đón chủ nhiệm Dương đến phòng giám sát chúng ta, không người nào được vắng mặt.
Tô Mộc không chần chờ, rất dứt khoát đáp.
Chính thái độ dứt khoát như vậy, càng khiến Dương Bách Kỳ càng âm thầm cẩn thận. Tô Mộc tuyệt đối không phải một người có thể dễ dàng đối phó, hắn thật sự rất lợi hại.
Nhưng bất kể như thế nào, Tô Mộc chịu gật đầu đi, chính là nể mặt Dương Bách Kỳ, Dương Bách Kỳ dĩ nhiên biết nên nói tiếp cái gì.
Đi, vậy trưa nay chúng ta phải đến Đế Hào!
Đế Hào sao, vậy thật sự làm chủ nhiệm Dương xuất huyết nhiều rồi.
Có gì đâu, chỉ cần mọi người có thể vui vẻ ăn uống là được.
Chính trong không khí hài hòa này, đoàn người Tô Mộc rời khỏi phòng giám sát. Đợi sau khi ngồi vào trong xe, trong đầu Tô Mộc vẫn đang hồi tưởng lại những lời lúc trước của Thạch Hoan Ca, thật sự không ngờ, Tôn Tân lại cầm thú như vậy, chỉ cần là phụ nữ, cho dù chỉ gặp qua một lần cũng sẽ không bỏ qua. Thì ra Thạch Hoan Ca sở dĩ khẩn trương như thế, là bởi vì Tôn Tân từng một lần vô tình nhìn thấy nàng, sau đó ngay lập tức bị Thạch Hoan Ca thu hút.
Để có thể có được Thạch Hoan Ca, Tôn Tân đã thông qua quan hệ tạo áp lực, chính là muốn cho Thạch Hoan Ca đi vào khuôn khổ. Ai ngờ giữa lúc đó lại phát sinh chuyện của Thạch Trung Vũ, nếu không thật không biết Tôn Tân sẽ làm như thế nào.
Tôn Tân, Dương Bách Kỳ, chúng ta khai chiến đi!
Vẻ mặt Tô Mộc bất chợt rung lên, tinh thần tăng lên gấp trăm lần!