Chương 1217: Người ta mắt mù rồi mới để anh làm huyện trưởng thật sự mù mắt rồi!
Theo Sở Ngưu giải thích, Tô Mộc mới biết Vạn Tượng Phong Đầu lần này xuống làm chuyện gì. Hóa ra bọn họ không ngờ đánh bàn tính. Nhưng bàn tính như vậy vẫn rất hữu hiệu. Hơn nữa với tình hình hiện nay mà nói, đó là phương thức đáng tin nhất. Phương thức này nói trắng ra chính là cho tất cả nông dân làm thí điểm ở Hắc Tước Trấn có hai lựa chọn: Hoặc là cầm đất đai trong tay cho Vạn Tượng Phong Đầu thuê. Hàng năm nhận được tiền thuê từ chỗ Vạn Tượng Phong Đầu; Hoặc trực tiếp cầm đất đai trong tay nhập cổ phần, như vậy sẽ được chia hoa hồng.
Lựa chọn trước rất hiển nhiên là đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lũ lụt. Lựa chọn sau, rất có thể nhận được một số tiền lớn. Chỉ là khoản tiền lớn như vậy, trong thời gian ngắn cũng có tính phiêu lưu.
Đây là điều kiện Vạn Tượng Phong Đầu đưa ra!
Cho dù là lựa chọn thứ nhất, cũng nhận được nhiều tiền hơn so với những người nông dân bọn họ tự mình trồng trọt bán lương thực. Dưới tình huống như vậy, bọn họ sao có thể từ chối?
Đại gia, ngài chọn loại nào?
Tô Mộc hỏi.
Loại thứ hai!
Sở Ngưu không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói:
Thật ra chẳng những tôi, rất nhiều người cũng lựa chọn loại thứ hai. Dù sao Vạn Tượng Phong Đầu người ta đưa ra điều kiện kèm theo rất có lợi. Như vậy chỉ cần hai năm là có thể hoàn toàn lợi nhuận. Chỉ cần có lợi nhuận, mọi người đều có thể có được tiền.
Hai năm?
Phát triển một cơ sở hoa cảnh, thời gian như vậy không thể nói là quá nhanh. Thật sự là đủ rồi. Nói như vậy, thật ra lựa chọn thứ hai mới có lợi nhất. Trên thực tế Tô Mộc cũng biết làm như vậy, là một phần lễ vật do Mộ Dung Cần Cần đưa cho mình. Bởi vì như vậy tuyệt đối có thể phát triển cơ sở hoa cảnh, đồng thời bảo đảm cho mỗi gia đình ở đây trong thời gian ngắn đều trở nên giàu có.
Chia hoa hồng, từ trước tới nay đều là phương thức mạo hiểm nhất nhưng rất có thể thu hoạch lợi ích lớn hơn!
Hiện tại rất nhiều ngôi sao đóng phim không phải đều đi theo con đường này sao? Thời đại chờ tiền thù lao sau một bộ phim đã qua. Bọn họ phần nhiều chính là muốn nắm phần trăm từ phòng bán vé. Từ rất lâu trước kia, trừ phi bộ phim nát tới cực điểm, nếu không vẫn có thể dựa vào loại phương pháp thứ hai này để kiếm được khoản tiền.
Đại gia, vậy cháu phải chúc các ngài sớm làm giàu!
Tô Mộc biết từ chỗ Sở Ngưu cũng không nghe được gì nữa. ăăHnHH
Hắn đứng dậy đi về phía nhóm điều tra. Hiện tại Tô Mộc muốn nghe một chút xem những chuyên gia này nói thế nào, có lòng tin hoàn toàn phát triển nơi này hay không.
Ở trong nhóm điều tra này, Tô Mộc có quen một người. Trước đó Tô Mộc không lưu ý đến. Đối phương cũng không ngờ Tô Mộc sẽ tới, cho nên không có đến chào hỏi. Mà bây giờ, khi Tô Mộc đi tới, Thạch Hoan Ca mới ý thức được Tô Mộc thật sự đi qua!
Tô huyện. . .
Thạch Hoan Ca còn chưa gọi hết, đã bị Tô Mộc trừng mắt qua. Cô lập tức dừng phần sau, lại cố gắng nuốt vào trong bụng. Cô biết Tô Mộc làm như vậy, nhất định có suy nghĩ riêng của mình. Chỉ có điều Tô Mộc đã từng gặp người của tổ điều tra. Ngay khi hắn đi về phía này, Thạch Hoan Ca gọi hai chữ Tô huyện, bọn họ đã biết người nam nhân trước mắt này là ai.
Tô Mộc, huyện trưởng huyện Hoa Hải.
Tô huyện trưởng, chào anh!
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, người quản lý của tổ điều tra liền mỉm cười đi tới, vươn hai tay ra muốn chào hỏi cùng Tô Mộc. Tô Mộc đã vội vàng tiến lên, nắm thật chặt đối phương.
Vị này chính là?
Đây là Viên Khiếu quản lí ban khảo sát thị trường của Vạn Tượng Phong Đầu chúng tôi! Viên quản lí, vị này chính là Tô Mộc Tô huyện trưởng huyện Hoa Hải!
Thạch Hoan Ca giới thiệu.
Viên quản lí, chào anh!
Tô Mộc cười nói.
Chào Tô huyện trưởng!
Trước khi Viên Khiếu tới đây, hắn đã nghe nói huyện trưởng huyện Hoa Hải là người trẻ tuổi thế nào. Nhưng bây giờ chính mắt thấy được, hắn mới biết được cái trẻ tuổi mà mình nghĩ thật sự còn có chút bảo thủ. Tô Mộc cho hắn cảm giác chính là rất trẻ tuổi. Nhưng chính ở trên người trẻ tuổi như vậy lại không có lộ ra chút bối rối khi ứng khó, khiến người ta có cảm giác chân thành.
Viên quản lí, các anh đang tiến hành khảo sát đối với Sở gia trang sao?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy!
Viên Khiếu nói.
Nói như vậy, tôi không làm chậm trễ thời gian của mọi người chứ?
Tô Mộc cười nói.
Đương nhiên không làm chậm trễ!
Viên Khiếu nói.
Vậy chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút. Chỗ tôi có mấy vấn đề muốn nhận được đáp án từ chỗ của Viên quản lí.
Tô Mộc cười nói.
Không thành vấn đề!
Như vậy, một huyện trưởng và một quản lí thị trường không hề cố kỵ ngồi xuống bờ ruộng. Pử phía sau hai người, đám người đang đứng nhìn nhau. Thật sự gặp qua cực phẩm, nhưng chưa từng thấy qua cực phẩm nào như thế. Ý tứ thế nào? Chẳng lẽ nói bọn họ muốn ở chỗ này tiến hành ký kết hợp đồng sao?
Viên quản lí, vấn đề thứ nhất của tôi rất quan trọng, cũng có rất nhiều người muốn biết. Đó chính là lựa chọn Hắc Tước Trấn để xây dựng cơ sở hoa cảnh rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian không? Ở chỗ này tiến hành xây dựng cơ sở hoa cảnh, rốt cuộc có thể giúp dân chúng ở đây làm giàu không?
Tô Mộc hỏi.
Vấn đề như vậy, Viên Khiếu đã sớm biết. Cho nên hắn không hề do dự, trực tiếp mở miệng đáp:
Tô huyện trưởng, trước đây Vạn Tượng Phong Đầu chúng tôi lựa chọn Hắc Tước Trấn làm điểm thực nghiệm, đương nhiên có suy nghĩ toàn diện. Nói như vậy, ưu thế Hắc Tước Trấn rất rõ ràng. Thứ nhất, người nơi này đều có tri thức và kỹ thuật thực tiễn làm vườn phong phú. Dưới tình huống như vậy, có nghĩa là chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều thành phẩm;
Thứ hai khí hậu ở đây rất thích hợp. Hơn nữa Đại Bằng nói, phát triển nuôi trồng hoa cỏ không có bất cứ vấn đề gì! Làm quản lí ban thị trường, trọng điểm chú ý của tôi chính là hoa cỏ có thị trường hay không. Ở chỗ này, tôi muốn nói, Vạn Tượng Phong Đầu chúng ta nói lựa chọn Hắc Tước Trấn, chẳng bằng nói là huyện Hoa Hải. Bởi vì vị trí địa lý của huyện Hoa Hải thật sự quá tốt. Bản thân ở tỉnh Giang Nam, lại nối liền cùng hai tỉnh còn lại.
Phải biết rằng nối liền như vậy không phải là nối liền đơn giản, đây chính là ý nghĩa điều kiện giao thông tiện lợi. Có điều kiện như vậy, chúng tôi có thể dễ dàng đưa hoa cỏ ra thị trường. Theo công tác của chúng tôi làm trước đó, tôi có thể khẳng định, cơ sở hoa cảnh không xây dựng thì thôi. Nhưng chỉ cần xây dựng thành công, tuyệt đối có thể kéo nền kinh tế của huyện Hoa Hải phát triển. Tô huyện trưởng, đây là lời hứa của ban thị trường Vạn Tượng Phong Đầu chúng tôi.
Thật sự là khẩu khí rất lớn!
Thật sự tự tin rất mạnh!
Tô Mộc không ngờ ở chỗ này có thể gặp được người như Viên Khiếu, có lòng tin đối với việc xây dựng cơ sở hoa cảnh như vậy. Nếu như thật sự để hắn làm tiếp, tuyệt đối có thể thành công! Bởi vì tinh thần của hắn còn đó, là lòng tin tốt nhất. Làm thị trường, nếu như không có tinh thần như vậy, sao có thể làm tiếp được?
Viên quản lí, những lời anh vừa nói cũng chính là những lơi tôi muốn nghe. Tôi có thể nói cho anh biết, cơ sở hoa cảnh chẳng qua là bước đầu phát triển của huyện Hoa Hải. Đợi đến khi cơ sở hoa cảnh thật sự bắt đầu triển khai, tôi sẽ mượn ưu thế điều kiện giao thông ở đây, phát triển xây dựng ra một căn cứ hậu cần. Tin tưởng có căn cứ hậu cần như vậy, đối với việc vận chuyển và tiêu thụ hoa cỏ, khẳng định có lợi ích rất lớn.
Tô Mộc cười nói.
Tô huyện trưởng, lời anh nói là sự thật sao?
Ánh mắt Viên Khiếu liền sáng ngời.
Đương nhiên là sự thật!
Tô Mộc gật đầu.
Muốn phát triển thị chợ, chuyên chở là vấn đề phải xếp hàng đầu. Nếu như không có cách nào giải quyết được vấn đề này, cho dù anh có đồ tốt thế nào, cũng chỉ có thể để hỏng ở trong tay. Cho nên ở điểm này, đầu tư sau này của huyện Hoa Hải tuyệt đối sẽ không nhỏ. Phương tiện lớn là tranh thủ làm tốt mối liên lạc với các tỉnh huyện gần đây. Phương diện nhỏ tối thiểu phải bảo đảm việc lưu thông giữa các nơi trong huyện Hoa Hải thông suốt.
Nói vậy, quả thực chính là mọi việc đều thuận lợi!
Ban thị trường của các anh đang tiến hành quy hoạch thị trường, chuẩn bị hoa cỏ thế nào? Còn nữa, Vạn Tượng Phong Đầu các anh muốn tự mình đầu tư xây dựng sao? Hay các anh chuẩn bị tiến hành giám sát. Về phần xây dựng các loại nhà xưởng ở đây, đều sẽ ủy thác cho những tổ chức khác?
Tô Mộc hỏi.
Cái này thật ra Vạn Tượng Phong Đầu chúng tôi đã sớm có quyết định. Vì đây là xí nghiệp đầu tư đầu tiên mang tính thực thể của chúng tôi, cho nên chúng tôi sẽ đích thân ra tay. Về phần nói đến quá trình thực hiện, các khâu vụn vặt đều đưa ra tiến hành gọi thầu! Chúng ta không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không dùng tiền lung tung.
Điều tra thị trường ở huyện Hoa Hải. . .
…
Mặt trời từ từ lên cao. Nhiệt độ bắt đầu tăng lên. Nhưng chính dưới ánh mắt trời chói chang nóng bức như vậy, Tô Mộc và Viên Khiếu lần lượt ngồi bên bờ ruộng, hăng hái bừng bừng trò chuyện. Đám người Thạch Hoan Ca và Sở Tranh đều đứng ở bên cạnh, không có người nào dám quấy rầy đến cuộc đối thoại của hai người. Một bên là huyện trưởng, một bên là quản lý của bọn họ Viên Khiếu. Sở dĩ Viên Khiếu đồng ý qua đây, là bởi vì Mộ Dung Cần Cần. Hắn thích của Mộ Dung Cần Cần, muốn gần quan được ban lộc, muốn tạo dụng tốt quan hệ cùng Mộ Dung Cần Cần rồi nói sau.
Nhưng bây giờ Viên Khiếu đột nhiên phát hiện mình đã nhầm!
Thật không ngờ lúc đầu hắn cho rằng Tô Mộc là một huyện trưởng chỉ biết khái niệm, hoặc nói chỉ biết chút da lông. Nhưng hiện tại, lời nói ra có đạo lý rõ ràng. Hơn nữa khi nói chuyện với mình, nắm bắt thí điểm rất chuẩn. Thực lực như vậy người bình thường không thể làm được, Tô Mộc tuyệt đối có hiểu biết rõ ràng.
Chúng ta đi thôi!
Tô Mộc cười đứng lên. Lúc này nhiệt độ đã thật sự nóng không chịu được. Nếu đám người Viên Khiếu đã làm xong chuyện, không nhất thiết phải ở chỗ này nữa.
Viên Khiếu cũng đứng lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tô Mộc, có chút cảm khái nói:
Tô huyện trưởng, có câu này tôi thật sự không hài lòng!
Vậy nói đi!
Tôi cảm thấy, người để anh làm huyện trưởng thật sự là mù rồi!