Quan Bảng

Chương 926: Chương 926: Ngươi yêu người nào!




Chương 929: Ngươi yêu người nào!

Hôm nay có người nào đến đây làm thủ tục trình diện nghiên cứu sinh hay không?

Đây chính là câu nói đầu tiên của Khương Mộ Chi sau khi đi vào, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Mỹ Mỹ, đầu lông mày không khỏi giương lên:

Mỹ Mỹ, không phải cô kêu tôi tới có chút việc sao? Tại sao lại ở chỗ này? Nếu như tôi không phải tình cờ gặp hiệu trưởng Thái, thay ngài ấy tới đây, chẳng phải là đi uổng công rồi.

Mộ Chi, làm sao cô lại đi uổng công được? Không phải tôi đang ở chỗ này sao?

Lý Mỹ Mỹ cười duyên đứng dậy, tiến lên ôm bả vai Khương Mộ Chi, cánh tay làm bộ vô ý, nhưng giả vờ lướt qua hai ngọn núi cao vút, trong cái nhìn xem thường của Khương Mộ Chi, nàng cười nói.

Cô vừa hỏi cái gì? Trình diện gì chứ?

La Trang lúc này đã bị hù dọa!

Nếu như đặt vào trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cái khác không dám nói, mặc dù không có cách nào hưởng dụng viện trưởng mỹ nữ Khương Mộ Chi, nhưng có thể nhìn thấy một màn hương diễm cũng đáng. Còn hiện tại thì sao? La Trang đã bị hiệu trưởng Thái, trình diện sinh làm cho có chút say xe.

Chuyện này là thế nào?

Thật sự có người đến đây trình diện hôm nay sao? Hơn nữa có lẽ còn có quan hệ với hiệu trưởng Thái?

Không có đạo lý, nếu thật sự như vậy, lẽ ra mình phải biết chứ?

Thật ra La Trang hoàn toàn không biết, cái gọi là thủ tục trình diện đều ở chỗ chủ nhiệm phòng giáo vụ, vì vậy hắn không nhận được tin tức cũng bình thường.

Buồn cười, chuyện Thái Cẩm Qua tự mình phân phó, làm sao chủ nhiệm có thể thông qua một phó chủ nhiệm như ngươi? Chẳng lẽ không sợ La Trang ngươi giẫm lên bả vai chủ nhiệm, sau đó thuận thế bò về phía trước sao? Trường học thì thế nào? Nếu so sánh, nơi này cũng không hề thua kém quan trường.

Dưới tình thế như vậy, La Trang làm sao còn dám nổi sắc tâm?

Là Tô Mộc!

Khương Mộ Chi vừa dứt lời. Còn không đợi La Trang tỉnh táo lại, từ ngoài cửa lại lóe ra một đạo thân ảnh. Sau khi La Trang nhìn thấy người kia là ai, vẻ mặt lại càng sợ hãi, người đó chính là chủ nhiệm phòng giáo vụ đại học Yên Kinh, gần đây nghe nói có thể được đề bạt làm phó hiệu trưởng Âu Cổ Điển.

Âu Cổ Điển là ai? Đó là người có phân lượng rất nặng ở đại học Yên Kinh, hơn nữa còn là tâm phúc đáng tin của Thái Cẩm Qua, là người được Thái Cẩm Qua một tay đưa lên. Chỉ cần là lời nói của Thái Cẩm Qua, hắn tuyệt đối sẽ nghe theo.

Khương viện trưởng, sao cô cũng ở đây?

Sau khi Âu Cổ Điển nhìn thấy Khương Mộ Chi, vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên.

Âu chủ nhiệm, tôi tình cờ gặp hiệu trưởng Thái, cho nên mới tới đây giúp ngài ấy một chuyến. Không ngờ lại không gặp được người cần gặp, vừa rồi tôi còn đang hỏi phó chủ nhiệm La, có người đến đây trình diện hay không? Hắn vẫn chưa trả lời tôi.

Khương Mộ Chi nói.

Vậy thì tốt, tôi cũng đến đây tìm học sinh kia, nghe nói hôm nay sẽ đến đây trình diện, không thể trì hoãn được nữa.

Âu Cổ Điển vừa nói vừa quét nhìn về phía La Trang.

La Trang, cậu có thấy người nào tới đây trình diện hay không?

A, Âu Cổ Điển ngươi thật sự gài bẫy ta!

Có học sinh như vậy đến đây, ngươi sớm phải lên tiếng, nếu ta biết tin, ta có thể còn như vậy hay không? Lần này thì hay rồi, học sinh hiệu trưởng Thái điểm danh trúng tuyển, ta lại đẩy đi, ngươi kêu ta làm sao bây giờ? Lúc này nếu như La Trang biết được, người muốn nhận Tô Mộc cũng không phải là Thái Cẩm Qua, mà là Ngô Thanh Nguyên, đoán chừng hắn càng thêm tuyệt vọng.

Chuyện này. ..

La Trang chần chờ.

Những người ở đây đều không có ai là người ngu? Nhìn vẻ mặt La Trang cũng biết hắn đã làm chuyện gì, Khương Mộ Chi không nói thêm gì nữa, dù sao chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của mình. Còn Âu Cổ Điển sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn La Trang đầy lạnh lùng.

La Trang, không phải vừa rồi đồng học Tô Mộc đã tới? Nhưng cậu đã đuổi đi đấy chứ?

Không có, tuyệt đối không có, Âu chủ nhiệm ngài chờ tôi, tôi lập tức đi tìm người trở về.

La Trang không dám chần chờ, vội vàng lao ra ngoài, hiện tại hắn chính là hi vọng Tô Mộc không biết đường, vẫn còn lưu lại.

Bất kể phải trả giá như thế nào, La Trang cũng nhận!

Hừ! Lý Mỹ Mỹ, cô đợi ở đây, đợi lát nữa đồng học Tô Mộc trở lại, trực tiếp dẫn tới phòng làm việc của tôi!

Âu Cổ Điển xoay người rời đi.

Vâng!

Lý Mỹ Mỹ vội vàng đáp.

Đợi sau khi hai người kia rời đi, Lý Mỹ Mỹ mới vỗ lồng ngực của mình, lẩm bẩm:

Thật sự làm tôi sợ muốn chết, làm sao lại có học sinh như vậy, nhìn còn trẻ như vậy, mà đã có quan hệ như vậy sao? Thiệt là, đại học Yên Kinh chúng ta bắt đầu thu nhận những sinh viên quan hệ như vậy sao, nhưng không biết hắn là nghiên cứu sinh của người nào! Mộ Chi, cô nói xem?

Không có quan hệ đến tôi!

Khương Mộ Chi hờ hững nói.

Được rồi, tôi biết cô sẽ nói như vậy!

Lý Mỹ Mỹ cười nói:

Đợi sau khi bọn họ trở về, tôi sẽ dẫn tới chỗ Âu chủ nhiệm. Thật ra hôm nay tôi tìm cô, là muốn kêu cô cùng tôi đi dạo.

Lý Mỹ Mỹ nói.

Đi dạo?

Khương Mộ Chi nhíu mày nói.

Làm sao? Chẳng lẽ cô không muốn sao? Cô cũng lâu rồi không đi dạo phố, lần này cô phải nghe tôi, phải đi dạo phố!

Lý Mỹ Mỹ rất quyết đoán nói.

Vậy cũng được!

Khương Mộ Chi không cự tuyệt nữa.

Trong hoa viên bên cạnh tòa nhà giáo vụ.

Khi Tô Mộc nhìn thấy La Trang từ bên trong phi ra ngoài, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh. Hắn biết chắc chắn sẽ có kết quả như thế, nếu như những chuyện này Thái Cẩm Qua còn chưa an bài xong, làm sao lại kêu mình tới đây ký tên? Chẳng qua người tên là La Trang này, phẩm hạnh thật sự có vấn đề, Tô Mộc không muốn để mắt đến người như vậy, cho nên trực tiếp lựa chọn rời đi.

Nhưng Tô Mộc lại biết, mình không thể chưa làm rõ chuyện đã bỏ đi, nếu như vậy, ngược lại khiến cho Thái Cẩm Qua rất khó xử.

Cho nên hắn ở lại, chính là nhìn vẻ mặt lo lắng của La Trang.

Không đợi thân ảnh La Trang biến mất trước mắt, Tô Mộc vứt điếu thuốc vào trong thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi vào tòa nhà giáo vụ một lần nữa.

Là cậu?

Sau khi Khương Mộ Chi nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng thật sự không ngờ, người gặp trên đường lại chính là sinh viên hôm nay đến trình diện. Hắn thật sự không biết mình!

Là cô!

Tô Mộc cũng rất bất ngờ.

Hai người quen biết sao?

Lý Mỹ Mỹ đứng bên cạnh tò mò hỏi.

Không quen!

Khương Mộ Chi nói thẳng, giống như sợ quen biết Tô Mộc sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nàng:

Tôi và hắn hoàn toàn không quen biết! Chỉ là một cá nhân có quan hệ!

Cô nói ai là cá nhân có quan hệ?

Tô Mộc vốn không nghĩ như thế, nhưng nghe thấy mấy lời chói tai như vậy, chân mày không khỏi nhíu lại.

Cô đúng là có dáng người rất đẹp, nhưng chẳng lẽ xinh đẹp là có thể nói lung tung sao?

Không phải là cá nhân có quan hệ sao? Nếu không phải cá nhân có quan hệ, làm sao hiện tại lại đến đây trình diện? Đại học Yên Kinh còn chưa tiến hành thi nghiên cứu sinh vòng hai, lúc này cậu lại tới đây trình diện, không phải là có vấn đề sao? Làm sao? Chẳng lẽ không thích chúng tôi nói như vậy sao?

Khương Mộ Chi khinh thường nói.

Đối với đám người dựa vào quan hệ này, Khương Mộ Chi thật sự thống hận! Tại sao tất cả mọi người đều cùng nhau xuất phát, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà đòi chạy trước người khác, như vậy còn gọi là công bằng hay không?

Buồn cười!

Đối với loại người như vậy cần gì phải nể mặt, cứ trực tiếp nói thẳng là được rồi!

Cá nhân có quan hệ? Thật ra nói chính xác, Tô Mộc cũng không phải là cá nhân có quan hệ. Mình cũng không phải dựa vào quan hệ cá nhân với người nào mà tiến vào trường học chính quy này, hắn chẳng qua là tham gia một khóa học nghiên cứu sinh mang tính chất cấp tốc chuẩn bị mở ở đại học Yên Kinh. Tô Mộc tin tưởng trong khóa học huấn luyện này không chỉ có mình hắn.

Nếu có người tham gia, làm sao mình có thể xem là cá nhân có quan hệ?

Nếu dựa vào bản lãnh thật sự thi vào, đề thi của đại học Yên Kinh có thể làm khó hắn sao?

Nếu như ban đầu Tô Mộc còn có chút hứng thú đối với Khương Mộ Chi, thì bây giờ hắn hoàn toàn không có nửa điểm. Bất kể cô ta là sinh viên hay là lão sư, cũng hoàn toàn không có quan hệ đến tôi, tôi thật sự không tin cô có thể quyết định đến tiền đồ và tương lai của tôi, cho dù là nghiên cứu sinh tốt nghiệp cô cũng đừng xen vào. Dưới tình huống như thế, tôi có cần nhìn cô với ánh mắt khác hay không? Có lẽ bên cạnh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng tôi tuyệt đối không phải là một trong số đó.

Nghĩ tới đây, thần thái của Tô Mộc càng tỏ ra bình tĩnh.

Hôm nay tôi tới đây trình diện, nếu cô có thể làm chủ thì làm chủ, không thể làm chủ thì câm miệng, tôi không có nhiều thời gian ở đây nghe cô lải nhải. Nếu như cô muốn nói tiếp, được thôi, cô cứ nói, tôi đi!

Tô Mộc quyết đoán nói.

Cậu không thể đi!

Lý Mỹ Mỹ vội vàng kêu lên.

Làm sao? Có chuyện gì?

Tô Mộc cau mày nói, một Khương Mộ Chi đã đủ khiến Tô Mộc tức giận, hiện tại lại bị nữ nhân không biết liêm sỉ này kêu lại, đối với Lý Mỹ Mỹ, Tô Mộc càng không có nửa điểm hảo cảm. Một nữ nhân ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm được, lẽ nào còn có thể là một cô gái tốt hay sao?

Cậu không thể đi, Âu chủ nhiệm muốn gặp cậu, hiện tại tôi sẽ dẫn cậu qua đó, Âu chủ nhiệm sẽ làm tất cả thủ tục cho cậu.

Lý Mỹ Mỹ lớn tiếng nói.

Âu chủ nhiệm? Đây chính là chủ nhiệm Thái Cẩm Qua phân phó xuống sao?

Tô Mộc gật đầu:

Xin đi dẫn đường!

Được!

Lý Mỹ Mỹ xoay người về phía Khương Mộ Chi, cười xin lỗi nói:

Mộ Chi, chờ tôi trở lại, chúng ta cùng đi dạo phố, rất nhanh thôi!

Cậu đứng lại đó cho tôi!

Khi Tô Mộc đang sắp sửa bước ra khỏi cửa, Khương Mộ Chi bất chợt la lớn:

Cậu phải xin lỗi vì vừa rồi vô lễ với tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!

Vô lễ? Xin lỗi?

Khóe miệng Tô Mộc vung lên, thậm chí cũng không xoay người lại, trong vẻ lạnh lùng vang lên thanh âm giễu cợt.

Cô yêu người nào thì yêu, tôi không có thời gian rảnh chơi với cô! Có đi hay không?

Đi!

So với vừa rồi, hiện tại Lý Mỹ Mỹ mới thật sự khiếp sợ.

Nam nhân này thật sự rất mạnh!

Nam nhân này thật sự là sinh viên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.