Quan Bảng

Chương 828: Chương 828: Nhân mạch này!




Chương 831: Nhân mạch này!

Cho dù Trịnh Đậu Đậu có giống một cậu con trai, nhưng điều nên cấm kỵ vẫn sẽ cấm kỵ. Nhìn bộ dạng Tô Mộc hiện tại, cô không nhịn được cười trợn mắt nói.

Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Em chỉ đỡ anh đến buồng vệ sinh mà thôi. Lẽ nào anh còn cho rằng em sẽ giúp anh cởi quần được sao? Nhanh một chút đi. Nếu như ngại, có thể nhịn được, vậy cứ tiếp tục nhịn cho em. Em cũng muốn xem thử anh có thể nhịn được tới khi nào.

Nhịn? Loại chuyện này có thể nhịn được sao?

Tô Mộc thật sự không thể nhịn được. Đấu không lại với Trịnh Đậu Đậu, hắn chỉ có thể trực tiếp nhấc chăn lên, nói sẽ xuống giường. Trịnh Đậu Đậu nhìn thấy động tác của Tô Mộc, vội vàng đi tới, ngăn cản hắn, giọng điệu gấp gáp nói:

Anh… anh thật là, chỉ đùa một chút đã không chịu nổi rồi sao? Anh không biết tình trạng của anh bây giờ thế nào sao? Anh là bị trúng đạn, thế nào còn làm ra động tác lớn như vậy. Muốn tới WC đúng không. Em giúp anh là được chứ gì!

Đậu Đậu, thật ra anh không có việc gì.

Tô Mộc nói.

Không có việc gì, không có việc gì, làm sao có thể không có việc gì được. . .

Chỉ là nói như vậy xong, rất nhanh cô liền ngây người. Bởi vì xuất hiện ở trước mắt Trịnh Đậu Đậu chính là một Tô Mộc vui vẻ. Hiện tại hắn thật sự cường tráng tới cực điểm. So với người khỏe mạnh sợ rằng còn muốn khỏe mạnh hơn, làm gì có bộ dạng bị trúng đạn mới phẫu thuật xong chứ?

Không thể nào? Có cần khoa trương như vậy hay không?

Trong lòng Trịnh Đậu Đậu thầm kinh ngạc. Phải biết rằng với thân phận của Trịnh Đậu Đậu, cô có thể tiếp xúc được một vài lĩnh vực mà người bình thường không thể tiếp xúc được. Nhưng ở vài lĩnh vực đo, cô cũng chỉ biết có tồn tại một vài gien đặc biệt, có thể ở trong thời gian rất ngắn cải tạo gien của một người, từ đó khiến thân thể hắn trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn. Nhưng bất kể nói thế nào, cảnh tượng trước mắt cũng quá khiếp sợ đi?

Tô Mộc làm sao có thể hoạt động thoải mái như vậy được!

Bây giờ anh đừng nhúc nhích. Đàng hoàng ngồi xuống cho em. Em muốn xem thử phía sau lưng của anh!

Trịnh Đậu Đậu với giọng điệu sốt ruột nói.

Đừng nhúc nhích. Hiện tại anh nằm xuống đây.

Mắt Tô Mộc nhìn thấy sự chấp nhất hiện ra trong mắt Trịnh Đậu Đậu, biết không thể đố phó được với cô, tối nay đừng nghĩ tới chuyện đi nhà vệ sinh. Lòng hiếu kỳ của phụ nữ thật sự rất mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức hiện tại Tô Mộc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Khi Tô Mộc vén quần áo lên, Trịnh Đậu Đậu nhìn qua, phát hiện chỗ vết thương khôi phục tương đối tốt. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản khó có thể phát hiện ra trên người Tô Mộc đã từng bị thương.

Điều này làm Trịnh Đậu Đậu thật sự khiếp sợ!

Lẽ nào Tô Mộc chính là người biến đổi gien trong truyền thuyết sao?

Chỉ có điều mùi này là mùi gì? Tại sao lại khó ngửi như vậy?

Thối chết người!

Trịnh Đậu Đậu che mũi nói.

Hiện tại Tô Mộc cũng biết trên người rất thối. Bởi vì năng lượng bên trong quan bảng đã tống ra không ít tạp chất bên trong thân thể hắn ra ngoài. Hắn thật sự muốn tắm nước nóng sảng khoái một hồi. Cho nên vào thời điểm Trịnh Đậu Đậu đang do dự, Tô Mộc liền nhanh đứng dậy, thoáng cái lẻn vào trong phòng vệ sinh, lập tức ló ra nửa cái đầu.

Đậu Đậu, bây giờ anh thật sự rất đói bụng. Nhờ em xuống dưới xem thử có chỗ nào bán đồ ăn hay không. Nếu thật sự không được, chuẩn bị ít mì cho anh lấp đầy cái bụng cũng được.

Tô Mộc hét lên.

Chờ em trở về!

Trịnh Đậu Đậu nói xong liền đứng dậy rời đi.

Cho tới bây giờ, lo âu trong lòng Trịnh Đậu Đậu mới xem như hoàn toàn biến mất. Tô Mộc thật sự là một người kỳ lạ. Ở dưới tình huống như vậy cũng có thể thể hiện ra tố chất thân thể tốt như vậy. Thật không biết hắn rốt cuộc luyện thế nào. Nếu như để cho đám nhà khoa học kia biết, không chừng sẽ thật sự xem Tô Mộc là chuột bạch, bắt vào phòng thí nghiệm, từ từ tiến hành nghiên cứu một phen.

Trịnh Đậu Đậu suy nghĩ cái gì, Tô Mộc không biết. Hiện tại hắn thoải mái mở nước, bắt đầu ở bên trong tắm rửa. Phải nói đây là phòng đặc biệt thật sự không tầm thường, quả thực giống như một khách sạn nhỏ. Ở chỗ này có đầy đủ mọi thứ. Khi những bùn đất đều được dội sạch, Tô Mộc ngạc nhiên phát hiện, ở trong người xuất hiện thêm một đạo khí lưu. Mặc dù nói khí lưu này chỉ có phẩn chất bằng ngón cái, nhưng khi lưu chuyển ở trong người, Tô Mộc cảm giác thoải mái hưởng thụ.

Cái này chẳng lẽ chính là phúc lợi của quan bảng cho hắn sao?

Tô Mộc nghĩ cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua, không có một chút do dự nào, ở trong nhà tắm bắt đầu đánh Hình Ý Quyền. May là ở đây không gian cũng đủ lớn. Sau khi đánh một lượt Hình Ý Quyền xong, Tô Mộc cảm giác hiện tu luyện càng thoải mái hơn so với trước đây. Mấu chốt nhất chính là có khí lưu trong cơ thể này chống đỡ, Tô Mộc có thể cảm giác được một lực lượng dư thừa không ngừng lưu động.

Hiện tại Tô Mộc thậm chí có một ảo giác, chỉ cần hắn muốn, đất dưới chân có thể thoáng cái liền bị giẫm nát!

Thật sự là trong họa có phúc!

Tô Mộc nghĩ loại biến hóa kỳ quái này chắc là chuyện tốt. Sau khi tắm rửa xong, hắn đi ra, móc điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Mai Tranh. Đúng lúc này thân ảnh của Triệu Vô Cực lại xuất hiện ở trong phòng.

Triệu ca, sao anh còn ở đây?

Tô Mộc ngạc nhiên nói.

Tô Mộc, chuyện ngày hôm nay là do tôi suy nghĩ không chu toàn, hại anh bị trúng một phát đạn.

Trên mặt Triệu Vô Cực lộ vẻ áy náy, nói lời xin lỗi.

Tôi còn tưởng là chuyện gì này, Triệu ca, chuyện ngày hôm nay thật sự không thể trách anh. Anh lại không có cách nào thấy chuyện xảy ra phía sau người tôi. Anh nhìn xem, bây giờ không phải tôi đã không sao rồi sao? Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho sư phụ, thì anh lại tới. Vậy ngồi nghe đi.

Tô Mộc nói.

Được!

Triệu Vô Cực gật đầu nói.

Trịnh Đậu Đậu giật mình. Triệu Vô Cực còn giật mình hơn cả Trịnh Đậu Đậu. Thân thể Tô Mộc cũng không tránh khỏi quá biến thái đi? Dưới tình huống như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã phục hồi lại như trước. Thậm chí nhìn ánh mắt của hắn, công phu rõ ràng đã tiến vào một tầng thứ khác. Chẳng lẽ thật sự như lời Tô Mộc nói, lần này hắn là người trong họa được phúc, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới?

Sư phụ!

Khi giọng nói của Tô Mộc vang lên ở bên tai Mai Tranh, Mai Tranh lão nhân này thần kinh luôn căng thẳng mới xem như trầm tĩnh lại. Hắn biết Tô Mộc sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy. Nếu như thật sự ngã xuống, vậy thì không phải là đệ tử của Mai Tranh hắn nữa. Nhưng mặc dù là như vậy, khi giọng nói của Tô Mộc truyền đến, Mai Tranh thốt ra cũng không phải là lời an ủi gì, mà là lời răn dạy giống như mưa rền gió dữ.

Con rốt cuộc làm sao vậy? Không ngờ lại để cho người ta bắn trúng. Con có biết lúc đó ta dạy con cái gì hay không? Con rốt cuộc có học tốt hay không? Con biết không? Con là đệ tử của Mai Tranh ta. Nếu như con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy ta phải làm sao bây giờ? Con. . .

Không thể nói rõ vì sao, nghe Mai Tranh ở bên kia hô to gọi nhỏ, trong lòng Tô Mộc bắt đầu cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Triệu Vô Cực ngồi ở bên cạnh, lúc này trong lòng đã sớm khiếp sợ. Mặc dù đã biết mối quan hệ giữa Tô Mộc và Mai Tranh, nhưng hắn thật không ngờ lại thân thiết như thế. Phải biết rằng Triệu Vô Cực đã sớm quen với tính cách của Mai Tranh, hiểu rất rõ người có thể khiến cho Mai Tranh làm ra loại tư thái này, tuyệt đối là người chí thân.

Khi bên kia Mai Tranh răn dạy xong, Tô Mộc cười nói:

Sư phụ, con biết lão nhân gia ngài yêu thương con. Con bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa. Chỉ có điều so với điều này, con muốn nói cho lão nhân gia ngài biết chính là, không biết có chuyện gì xảy ra, bên trong cơ thể của con đột nhiên xuất hiện thêm một khí lưu. Khí lưu này rất ấm áp. Vào thời điểm con tu luyện Hình Ý Quyền, con cảm giác lực lượng bên trong thân thể bắt đầu khởi động rất mạnh mẽ.

Chính là mấy câu nói đó khiến tiếng quát lớn của Mai Tranh ở bên kia thoáng dừng lại!

Thời điểm Tô Mộc cho rằng Mai Tranh có phải đã cúp điện thoại hay không, giọng nói của Mai Tranh lại gấp gáp vang lên.

Con xác định sao? Lập lại lần nữa!

Là thật. Có một dòng khí lưu!

Tô Mộc khẳng định nói.

Lúc này chỉ có thỉnh giáo Mai Tranh mới có thể biết được dòng khí lưu này là gì. Ở bên kia, truyền tới giọng nói đầy ngạc nhiên của Mai Tranh .

Tiểu tử tốt, quả nhiên không làm mất mặt ta. Đây là chuyện tốt, con cứ yên tâm tu luyện là được. Như vậy chờ sau khi con xuất viện, tìm thời gian đến kinh thành một chuyến. Ta muốn gặp con một lần.

Vâng, sư phụ!

Tô Mộc vội vàng nói.

Đợi đến khi nói chuyện với Mai Tranh xong, Tô Mộc không e ngại, suy nghĩ xem có nên gọi đo mấy cuộc điện thoại hay không? Có mấy cuộc điện thoại là phải gọi. Nếu không sợ rằng những người đó sẽ thật sự chịu không nổi. Tô Mộc biết, không quan tâm hiện tại trời khuya thế nào, trong lòng những người đó khẳng định còn đang nghĩ tới mình. Bây giờ mình vui vẻ không có việc gì, chung quy cũng phải để cho bọn họ an tĩnh lại.

Cũng chính vào lúc này, Triệu Vô Cực thật sự thấy được nhân mạch siêu cường của Tô Mộc.

Điện thoại của Từ Trung Nguyên!

Điện thoại của Chu Phụng Tiền!

Điện thoại của Ngô Thanh Nguyên!

Điện thoại của Trịnh Vấn Tri!

Điện thoại của Diệp An Bang!

Điện thoại của Đỗ Triển!

. . .

Khi những điện thoại đều được gọi xong, Triệu Vô Cực đã chấn kinh không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, thật không ngờ ở nơi này trong lúc lơ đãng, bên cạnh Tô Mộc lại xuất hiện một nhân mạch như vậy. Hơn nữa phải biết rằng nhân mạch như vậy còn chưa tính là lực lượng dòng chính thật sự ở bên cạnh Tô Mộc hiệnnay. Như Trịnh Mục và Lý Nhạc Thiên vậy, vẫn chưa tính vào. Nếu như nói đem những người này thêm vào, Triệu Vô Cực xem như là thật sự chịu phục.

Phải biết rằng ở phương diện nhân mạch này, luôn luôn là thế yếu của Triệu Vô Cực. Hắn thật sự không biết làm thế nào giao thiệp với người. Mà bây giờ thì sao? Mà người bên cạnh này không chỉ biết giao tiếp thế nào, hơn nữa còn gọi lưu loát như vậy. Sợ rằng không ai có thể am hiểu về phương diện này hơn Tô Mộc. Thật ra Triệu Vô Cực không biết, Tô Mộc có thể có được nhân mạch siêu cường như hiện nay, trong đó có một phần công lao rất lớn của quan bảng công.

Sau một vòng điện thoại gọi đi, cho dù là Tô Mộc cũng cảm giác có chút tốn sức, miệng khô lưỡi khô, bụng đang không ngừng kêu vang. May đúng lúc này Trịnh Đậu Đậu đã cầm theo một đống đồ trở về. Thấy Tô Mộc ngồi tùy ý ở trên giường nói chuyện phiếm với Triệu Vô Cực, Trịnh Đậu Đậu có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng đối với Triệu Vô Cực, Trịnh Đậu Đậu mơ hồ có thể đoán được thân phận của hắn, nhưng lại không dám khẳng định. Cho nên mỗi lần nhìn thấy Triệu Vô Cực, Trịnh Đậu Đậu đều sẽ không tự chủ được nảy sinh một loại cảm giác nghiêm túc.

Tô Mộc, tôi đi trước!

Triệu Vô Cực đứng lên nói.

Triệu ca, ở lại ăn chút rồi hẵng đi.

Tô Mộc vội vàng nói.

Đúng vậy, Triệu ca, tôi mua rất nhiều lắm. Anh và tôi đều có phần.

Trịnh Đậu Đậu vội vàng nói.

Không có việc gì. Tôi không đói bụng!

Triệu Vô Cực nói xong liền lắc đầu đi ra ngoài.

Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, Tô Mộc thật ra không khách khí, cầm lấy cơm do Trịnh Đậu Đậu mua được bắt đầu ăn ngấu nghiến. Bây giờ hắn thật sự đói bụng.

Nhìn bộ dạng Tô Mộc ăn cơm, trong mắt Trịnh Đậu Đậu đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nói không nên lời.

Gian phòng rất yên lặng, chỉ có tiếng ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.