Quan Bảng

Chương 446: Chương 446: Nhiếp Việt bàng hoàng.




Tô Mộc? Tôn Nguyên Bồi đang chuẩn bị đi tới huyện Hình Đường làm chủ tịch, tự nhiên hiểu biết tình huống ở đó. Hắn biết rõ Tô Mộc là ai, cũng hiểu được lần này mình đi qua là vì trích quả đào của Tô Mộc. Dù sao hiện tại có trấn Hắc Sơn đang phát triển, huyện Hình Đường nhất định trở thành trung tâm kinh tế của Thanh Lâm thị, nếu hắn tới đó nhậm chức theo nhiệm kỳ, như vậy có thể thuận lợi tiếp tục tiến thêm một bước.

Cho nên Tô Nguyên Bồi không xa lạ gì Tô Mộc, chính xác mà nói hắn cũng biết mâu thuẫn giữa Tôn Nguyên Thắng cùng Tô Mộc. Chẳng qua Tôn Nguyên Bồi cũng không đem Tô Mộc để trong lòng, một kẻ xuất thân rễ cỏ, thật sự nghĩ có Lý gia làm chỗ dựa, là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lần này đi xuống hắn phải triệt để chèn ép Tô Mộc, sau đó đoạt lấy toàn bộ chiến tích của Tô Mộc danh chính ngôn thuận.

Cho dù Tôn Nguyên Thắng không nhờ vả, hắn cũng sẽ làm không chút do dự.

- Chuyện này em không cần phải xen vào, anh tự nhiên sẽ xử lý!

Tôn Nguyên Bồi thản nhiên nói.

- Đại ca, em biết anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị uất ức. Nào, đại ca, chúng ta tận tình uống một bữa, xem như chúc anh đi nhậm chức.

Tôn Nguyên Thắng cười bưng ly rượu, đảo mắt toàn trường lớn tiếng nói:

- Kính đại ca của tôi!

- Kính đại ca!

Nhóm công tử ăn chơi lớn tiếng hô lên, trên mặt Tôn Nguyên Bồi tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

Trong hai tin tức người tới tiếp nhận vị trí chủ tịch huyện cùng Tô Mộc bị dời đi nơi khác, tin tức thứ nhất truyền bá thật nhanh. Ngay buổi chiều Tô Mộc kết thúc hội nghị tại cục vệ sinh, nghĩ muốn nói chuyện với Trì Phong, Nhiếp Việt đã gọi điện thoại tới, cũng không nhiều lời gì khác, trực tiếp gọi Tô Mộc tới văn phòng của hắn.

Đại lão bản có lệnh, Tô Mộc tự nhiên không dám chần chờ!

Đợi khi Tô Mộc xuất hiện trong văn phòng, sắc mặt Nhiếp Việt có chút ngưng trọng nói:

- Cậu biết không, vị trí chủ tịch huyện đã có tin tức!

- Vậy sao? Ai?

Tô Mộc tò mò hỏi.

- Là mặt trên an bài xuống, tôi nhận được tin tức, lần này cũng không phải thành phố ra mặt, mà là từ trên tỉnh chuyển xuống. Lý lịch cụ thể của hắn tôi cũng không rõ ràng, chỉ biết người nọ tới từ thủ đô, họ Tôn. Hình như tên là Tôn Nguyên Bồi.

Nhiếp Việt nói.

Tô Mộc không chút nghi ngờ tin tức của Nhiếp Việt, kỳ thật chuyện như vậy cũng không cần giữ bí mật. Dù sao điều lệnh của Tôn Nguyên Bồi đã đưa xuống, đây cũng không phải chuyện gì không thể công khai. Sớm cho mọi người biết ai là chủ tịch huyện còn có thể làm cho người khác sớm tới nguyện trung thành không phải sao.

Chẳng qua trong lòng Nhiếp Việt vẫn có chút khó chịu, nếu không khó chịu mới là việc lạ.

Trong khoảng thời gian này Nhiếp Việt hoàn toàn nắm quyền, cảm giác này thật sự sảng khoái. Hiện tại ủy ban trở thành thiên hạ của hắn, mặc dù có hai vị trí phó chủ tịch chưa nhập thường vẫn bỏ trống, mà chủ tịch huyện lại hàng không đi xuống, nhưng Nhiếp Việt có đủ tin tưởng cho dù chủ tịch huyện có bối cảnh gì chăng nữa, một khi tới nơi này không chịu nghe lời, vậy cũng đừng mong thuận lợi triển khai công tác.

Hiện tại loại cảm giác hoàn toàn nắm quyền sắp biến mất, Nhiếp Việt có thể cao hứng mới là lạ!

Chẳng qua khi Nhiếp Việt nói ra tên này, Tô Mộc không khỏi nhíu mày:

- Tôn Nguyên Bồi?

- Sao vậy? Cậu nhận thức?

Tâm tư Nhiếp Việt vừa động.

Sở dĩ hắn gọi Tô Mộc tới đây là vì mong đợi có thể nghe được chút tin tức nào đó. Hiện tại nhìn ánh mắt Tô Mộc, chẳng lẽ thật sự biết Tôn Nguyên Bồi là ai? Là từ nơi nào xuất hiện?

- Bí thư, tôi không biết Tôn Nguyên Bồi, lần đầu tiên nghe được tên này. Nhưng tôi có nhận thức một người tên là Tôn Nguyên Thắng. Ngài chờ một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi thăm?

Tô Mộc hỏi.

- Gọi đi, hiện tại lập tức gọi!

Nhiếp Việt nói thẳng, có thể sớm biết rõ tin tức, so với biết muộn vẫn tốt hơn.

Tô Mộc không chút do dự trực tiếp gọi điện cho Lý Nhạc Thiên ngay trước mặt Nhiếp Việt, Lý Nhạc Thiên đang họp, nhưng nhìn thấy dãy số là ai liền ra dấu cho Lý Mộng thay thế hắn chủ trì buổi họp, tự mình đi ra bên ngoài, cợt nhả nói:

- Huynh đệ, nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây? Có phải gần đầy buồn bực, muốn đi ra ngoài chơi? Hay là tôi chuẩn bị cho anh một tiểu minh tinh, cùng anh đi vài vòng khắp tổ quốc non sông, cũng tốt nung đúc tình cảm của anh…

Tô Mộc trực tiếp cắt đứt:

- Đừng nói nhảm, hỏi thăm một người, Tôn Nguyên Bồi, anh biết không?

- Tôn Nguyên Bồi? Sao tự nhiên anh hỏi thăm hắn? Biết, đương nhiên biết, hắn là đại ca của Tôn Nguyên Thắng, xem như có chút thanh danh trong vòng luẩn quẩn tại thủ đô. Nhưng hắn lại khác với Tôn Nguyên Thắng, đã tham chính, hơn nữa hiện tại có Tôn gia dẫn dắt, ít nhất là chính xứ cấp. Sao vậy? Anh hỏi thăm hắn, chẳng lẽ hắn đi tới chỗ của anh sao.

Ý nghĩ của Lý Nhạc Thiên thật lưu loát.

- Có phải anh không biết không?

Tô Mộc hỏi.

- Việc này tôi thật sự không biết, hay là tôi hỏi thăm giúp anh.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Không cần, vậy đi.

Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại.

Lý Nhạc Thiên còn định nói chuyện, lại bị Tô Mộc cúp máy khiến cho hắn không biết nói gì, nhưng nghĩ tới lời Tô Mộc vừa nói, đáy mắt không khỏi hiện lên hàn quang. Đám người của Tôn gia có tính cách thế nào, hắn biết rõ ràng. Nghe ý tứ của Tô Mộc thật sự là do Tôn gia ở bên trong phá rối, chẳng lẽ Tôn Nguyên Bồi, nhân vật đầu lĩnh Tôn gia đời thứ ba muốn tới huyện Hình Đường trích quả đào?

Điều này không thể được!

Huyện Hình Đường là địa bàn của huynh đệ hắn, Tôn gia làm vậy thật quá khó xem. Không được, mình phải hỏi thăm, nếu việc này là thật hắn nhất định phải gây phiền toái cho Tôn gia.

Nhiếp Việt đứng trong văn phòng nhìn Tô Mộc gọi điện thoại, nói thật trong lòng hắn thật khiếp sợ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới nhân mạch của Tô Mộc lại rộng như vậy. Hắn chỉ bất quá là ôm ý tưởng hỏi thử xem, ai ngờ Tô Mộc thật sự có tin tức của Tôn Nguyên Bồi, năng lượng như vậy người bình thường không có được.

Có cần thừa cơ hội chủ tịch huyện còn chưa nhậm chức, gia tăng thêm trọng lượng cho Tô Mộc?

- Bí thư, có chút tin tức, Tôn Nguyên Bồi hẳn là người thủ đô, không biết bí thư có biết thủ đô Tôn gia?

Tô Mộc thấp giọng nói.

- Thủ đô Tôn gia?

Nhiếp Việt cau mày.

- Cha của Tôn Nguyên Bồi là chủ tịch thành phố Ma Đô.

Tô Mộc giải thích thêm một câu, nhưng một câu giải thích đơn giản làm Nhiếp Việt không nhịn được nhướng mày. Ai nha, biết Tôn Nguyên Bồi lai lịch không nhỏ, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới còn lớn như vậy.

Chủ tịch thành phố Ma Đô, vị trí kia ý vị thế nào Nhiếp Việt vẫn biết rõ ràng.

- Nếu nói vậy ông nội Tôn Nguyên Bồi chẳng phải là Tôn…

Nhiếp Việt run giọng nói.

- Phải!

Tô Mộc gật gật đầu.

Khi bối cảnh của Tôn Nguyên Bồi bày ra trước mắt, Nhiếp Việt thật sự có chút nhức đầu. Nếu đổi lại là người bình thường tới nhậm chức cùng hợp tác, Nhiếp Việt cũng không có ý kiến gì. Nhưng Tôn Nguyên Bồi rõ ràng chạy tới mạ vàng, chính mình phải nghĩ kỹ làm sao ở chung với hắn. Mà nói tới việc giao tiếp cùng những thế gia thiếu gia, đối với Nhiếp Việt mà nói là một chuyện phải vô cùng cẩn thận.

Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt Nhiếp Việt không ngừng biến hóa, lại không nói gì thêm.

Có đôi khi một số việc đều do chính mình quyết định, người khác cũng không giúp đỡ được gì.

- Tô Mộc, Tần chủ tịch biết người này không?

Nhiếp Việt hỏi.

- Tôi đoán nên biết đi!

Tô Mộc không khẳng định nói, nói thế nào Tần Mông cũng là thân xương được đoàn hệ điểm tựa bồi dưỡng, có Trịnh Kinh Luân tại thủ đô, nếu nói Tần Mông hoàn toàn không biết Tô Mộc thật không tin.

Dù sao lần này Tôn Nguyên Bồi tới huyện Hình Đường, đi trình tự có thể là có chút phức tạp.

- Nên biết, nên biết!

Nhiếp Việt không ngừng đi qua đi lại trong văn phòng, trong đầu không ngừng phân tích rốt cục sau lưng chuyện này mang ý nghĩa chính trị thế nào.

Kỳ thật Tô Mộc cũng không có nhiều ý tưởng với việc này, vào thời điểm hiện tại Tôn gia phái Tôn Nguyên Bồi tới huyện Hình Đường, mục đích rất rõ ràng, chính là cho hắn trích quả đào mạ vàng. Huyện Hình Đường dù sao thuộc loại huyện nghèo khó trong Thanh Lâm thị, mà huyện nghèo khó nhờ có trấn Hắc Sơn phát triển rất nhanh sẽ thoát khỏi mũ nghèo khó, càng là như vậy ai tới nơi này càng dễ kiếm được tiện nghi.

Tướng chiếm tiện nghi như vậy mặc dù có chút khó coi, nhưng lại hợp tình lý!

Nhưng Tô Mộc cũng tin tưởng cho dù Tôn gia thật sự làm như vậy, trả giá đại giới cũng không nhỏ. Phải biết rằng từ trước tới nay tỉnh Giang Nam cũng không nằm trong phạm vi thế lực của Tôn gia, là địa phương mà ảnh hưởng chính trị của họ không thể đạt tới. Lần này Tôn gia muốn phái Tôn Nguyên Bồi tới đảm nhiệm chức chủ tịch huyện, nếu không ra chút máu thì không thể nào thông qua cuộc đánh cờ tầng cao nhất. Về phần số lượng máu kia tới mức độ nào, Tô Mộc không thể suy đoán.

- Bí thư, đừng quản là ai tới đảm nhiệm chủ tịch, tôi cam đoan dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, vẫn có thể nghiêm khắc làm tốt công tác.

Tô Mộc nhìn bộ dạng có chút bất an của Nhiếp Việt, cuối cùng mở miệng nói.

Một câu đánh thức người trong mộng!

Đúng vậy, không quản là ai nhậm chức, bối cảnh lớn bao nhiêu, hắn vẫn là người đứng đầu huyện Hình Đường, nơi này ra chiến tích đều rơi lên đầu hắn, đều có ảnh tử của hắn. Nếu Tôn Nguyên Bồi thức thời, mình phân quyền cho hắn cũng được, để cho hắn làm tốt chức chủ tịch. Nếu Tôn Nguyên Bồi thật sự ỷ vào thân phận làm xằng làm bậy, nói không chuẩn Nhiếp Việt còn ngáng chân hắn.

- Tô Mộc, tốt lắm, tôi…

Nhiếp Việt vừa định nói chuyện, lại bị điện thoại cắt đứt, hắn bắt máy, trầm giọng nói:

- Tôi là Nhiếp Việt!

- Tôi là Thái Nhạc!

Thái Nhạc lạnh nhạt nói.

- Chào Thái bộ trưởng!

Nhiếp Việt vội vàng nói.

- Đồng chí Nhiếp Việt, Tô Mộc có phải đang ở chỗ của anh không?

Thái Nhạc đi thẳng vào vấn đề.

- Dạ!

Nhiếp Việt gật đầu nói.

- Gọi cậu ấy lập tức đi lên ban tổ chức thành phố một chuyến!

- Dạ!

Mãi tới khi cúp điện thoại Nhiếp Việt còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, vì sao Tô Mộc lại đột nhiên bị gọi lên ban tổ chức thành phố, hơn nữa còn là Thái Nhạc đích thân gọi điện thoại, tình cảnh này thật có chút quỷ dị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.