Chương 522: nhỏ lưu lạc, lão lửa giận
Lý Hưng Hoa luôn biểu hiện ôn văn nho nhã, hiện tại đột nhiên có vọng động muốn mắng chửi người, vừa rồi vẫn duy trì tĩnh táo, trong nháy mắt tất cả đều ầm ầm tan thành bong bóng. Hiện tại tâm tình của hắn còn gấp gáp hơn lúc trước nghe thấy báo cáo của Tô Mộc. Thậm chí thật sự không có cách nào khống chế phẫn nộ trong lòng, cuồng nhiệt chửi mắng.
Khốn khiếp, Hạ Kiếm Đường lần này ngươi muốn ám chết ta sao?
Ngươi có biết ngươi đắc tội với những người nào hay không? Bình thường ngươi ở thành phố Cổ Lan kiêu ngạo coi như xong, nhưng lần này ngươi thật sự có chút quá đáng? Ngươi thật sự nghĩ cha ngươi là phó thị trưởng, là có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi thật sự nghĩ cái mông của cha ngươi sạch sẽ như vậy sao? Không biết cái gọi là ngu xuẩn sao!
Khốn khiếp, lần này tôi không cho cậu chút giáo huấn, tôi không phải họ Lý!
- Đường Quân, bây giờ cậu lập tức chạy tới phân cục công an khu Triều Nhan, nhất định phải bảo đảm an toàn cho bọn Tô Mộc. Nếu có ai dám động đến bọn, tôi chấp thuận cậu chọn lựa phòng vệ chính đáng.
Lý Hưng Hoa phân phó nói.
- Tôi hiểu!
Đường Quân xoay người lái xe rời đi.
Đợi sau khi Đường Quân rời đi, Lý Hưng Hoa liền không chần chờ, trong đầu vạch ra kế hoạch, sau khi xác định không có bất kỳ sơ hở, lập tức cầm điện thoại trực tiếp bấm số điện thoại của Đỗ Dã.
- Lý bí thư!
Đỗ Dã vừa nhận điện liền cung kính nói. Muộn như vậy Lý Hưng Hoa còn gọi điện thoại tới, tuyệt đối là trọng yếu, điểm giác ngộ này Đỗ Dã vẫn rất rõ ràng.
- Đỗ Dã, bây giờ cậu lập tức chạy tới phân cục công an khu Triều Nhan. Tối nay đội cảnh sát hình sự ở đó vừa bắt mấy người, trong đó có Tô Mộc. Nhiệm vụ của cậu chính là bảo đảm an toàn cá nhân của bọn họ, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn bọn họ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Đỗ Dã gấp giọng nói, gọn gàng bảo đảm.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Đỗ Dã liền bắt đầu khẩn cấp gọi điện thoại, vừa gọi, hắn vừa chạy tới phân cục công an khu Triều Nhan. Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Đỗ Dã rất rõ ràng. Lần này sợ rằng phiền toái. Phân cục công an khu Triều Nhan lại bắt giữ Tô Mộc. Tô Mộc là ai? Chưa nói đến hắn là người được Lý Hưng Hoa điều tới, chỉ riêng thân phận chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai của hắn cũng tuyệt đối không được sơ xuất.
Tô Mộc rốt cuộc là phúc hay là họa của mình đây? Mới đến được mấy ngày, tại sao lại liên tiếp vào phân cục, hắn cho rằng phân cục là nhà của hắn sao? Thật là xui xẻo!
Bên phía Đỗ Dã làm thế nào, bây giờ Lý Hưng Hoa không có thời gian đi quản, so với xử lý những chuyện đó, hiện tại hắn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm. Chỉ cần bảo đảm bọn Tô Mộc không có chuyện gì, hắn sẽ giải quyết được quả bom hẹn giờ trong tay. Hắn ngồi vào trong xe, đơn giản xem lướt qua, Đường Quân làm việc rất đáng tin và rõ ràng, mười mấy chiếc USB đều được đánh tên. Ngoại trừ hắn và Đỗ Dã, phần lớn thành viên thường ủy thị ủy đều có mặt trong đó, ngay cả Bạch Vi Dân cũng không ngoại lệ.
- Hi vọng những thứ này thật sự có thể đổi lấy một phần đại nhân tình!
Lý Hưng Hoa lẩm bẩm nói.
Lý Hưng Hoa thật sự không nghĩ đến sẽ giữ những thứ này bên người, làm nhược điểm uy hiếp thường ủy thị ủy. Bởi vì nếu hắn thật sự làm như vậy, thời gian xuống đài cũng rất nhanh. Làm quan đến cấp bậc của hắn, Lý Hưng Hoa rất rõ ràng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Những thứ này phải tiêu hủy hết, nếu đụng vào, tuyệt đối sẽ xui xẻo.
- Hoàng Lam. Là tôi, hiện tại cậu lập tức gọi điện thoại báo cho mấy vị thường ủy thị ủy, kêu bọn họ...
Lý Hưng Hoa thoáng dừng lại, trong đáy mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, tiếp tục nói:
- Kêu bọn họ tới tòa nhà thị ủy, tôi sẽ ở trong phòng họp đợi bọn họ, nhất định phải thông báo cho bọn họ, tuyệt đối không thể mang bất cứ người nào đi cùng, cũng không thể cho bất cứ người nào biết bọn họ tới đây, còn cậu nữa, bây giờ cậu cũng tới đây đi....
- Vâng!
Hoàng Lam nghi ngờ đáp ứng, trong lòng cũng dấy lên cuộn sóng khiếp sợ. Hắn biết Lý Hưng Hoa không phải người thích ra vẻ huyền bí, Lý Hưng Hoa làm như vậy, tuyệt đối là xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ có điều nếu xảy ra chuyện gì lớn..., tại sao không kêu tất cả thường ủy thị ủy tới đây? Tại sao chỉ kinh động một số người? Còn kêu bọn họ lặng lẽ đến đây như vậy?
Muốn nghĩ cũng nghĩ không ra, không thèm nghĩ nữa, dù sao rất nhanh sẽ biết.
Đúng như là Hoàng Lam suy đoán, lần này Lý Hưng Hoa không triệu tập tất cả thường ủy thị ủy, vừa rồi đã nói không phải tất cả thường ủy thị ủy đều dính líu đến chuyện này, dù sao phải biết rằng hiện tại trong ban lãnh đạo thành phố Cổ Lan có thêm hai nữ lãnh đạo. Hai nữ lãnh đạo này không có liên quan, còn có Đường Thiên Hào cũng không có. Ngoại trừ bọn họ, tất cả những người còn lại đều có phần.
Cho dù là Bạch Vi Dân cũng không ngoại lệ.
Chỉ sau khi Lý Hưng Hoa nhìn thấy bên trong có đoạn phim của Bạch Vi Dân, ánh mắt cũng trở nên cổ quái. Có nên lấy thứ này ra hay không? Nếu không lấy ra, những thành viên còn lại của thường ủy thị ủy sẽ không sinh ra ngăn cách đối với Bạch Vi Dân? Không, vẫn nên lấy ra. Mặc dù Bạch Vi Dân có chút kiêu ngạo, nhưng hắn sẽ không đi làm loại chuyện như vậy, ngay cả Hạ Nhập Tương cũng chưa hẳn biết làm, chuyện này tuyệt đối là do một mình Hạ Kiếm Đường thao túng.
Nếu không lấy ra đoạn phim của Bạch Vi Dân, lại lộ ra vẻ Lý Hưng Hoa có chút hẹp hòi.
Phòng họp nhỏ tòa nhà thị ủy thành phố Cổ Lan.
Phòng họp nhỏ này bình thường chỉ mở khi có cuộc hội ý, nhưng bây giờ lại được mở ra, hơn nữa người có mặt ở đây, bình thường cũng rất ít lén lút gặp nhau như vậy. Hiện giờ ở đây có Lý Hưng Hoa, tiếp theo là thị trường Bạch Vi Dân, phó bí thư thị ủy chuyên trách khối đảng Từ Minh Phàm, bí thư pháp ủy thị chính Dương Tử Hòa, bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Hà Chính Khôn, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Bàng Tử Trăn và thư ký trưởng thị ủy Lam Đại, cùng với phó thị trưởng thường vụ Giang Duẫn Trí.
Thật ra trong thời gian chờ đợi, Lý Hưng Hoa đã xem qua USB của mấy người này, cũng không thể lấy ra những thứ đồ chơi không đúng gì đó, nếu không có chút quá mức. Nhưng cũng may thứ tốt là thứ thật, thật sự nhằm vào mấy người này. Cũng không phải nói hình ảnh bên trong, đều quay chung quanh mấy người này, là bọn hắn tự mình làm.
Trên thực tế bên trong ngoại trừ hai người, hình ảnh ghi chép bên trong USB cũng không phải bản thân thường ủy thị ủy, nhưng không phải bọn họ cũng không ý nghĩa bọn họ có thể tránh thoát, bởi vì bọn họ đều có con cái, toàn bộ hình ảnh bên trong cũng là con cái của bọn họ. Dù sao Hạ Kiếm Đường cũng không thể khiến thường ủy thị ủy đi tới hội sở Cẩm Tú, nhưng nếu hướng dẫn con cái của bọn họ lại không có bất cứ vấn đề gì.
Như vậy là đủ rồi!
Có ai có thể bỏ qua con cái của mình không cứu chứ?
- Mọi người đều đến rồi!
Sau khi Lý Hưng Hoa nhìn thấy tất cả mọi người hầu hết đã ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Lý bí thư, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đêm hôm khuya khoắt còn gọi chúng tôi tới đây?
Bạch Vi Dân cười híp mắt hỏi.
Lý Hưng Hoa đưa mắt quét qua toàn trường. Trước mắt mọi người đều đặt một máy tính bảng, bên cạnh đặt một chiếc USB.
-Các vị xem qua một lần thứ trong đó đi. Sau khi xem xong rồi hãy nói.
- Thần bí như vậy? Làm sao, xảy ra đại sự gì sao?
Bạch Vi Dân không hiểu nói.
- Đúng vậy, làm sao lại thần bí như vậy?
Giang Duẫn Trí cau mày nói.
- Lý bí thư, chuyện này là thế nào?
Từ Minh Phàm nghi ngờ.
- Xem đi thì biết!
Lý Hưng Hoa vẫn nói những lời này.
Những người còn lại không có cách nào. Thấy vẻ mặt Lý Hưng Hoa nghiêm túc như vậy, bọn họ cũng không chần chờ, bắt đầu mở xem. Ban đầu còn ôm tâm tình xem thường, nhưng trong nháy mắt hình ảnh xuất hiện, trên mặt mỗi người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ....
Đây là thật hay sao?
Mọi người đều biết từ khi anh bước chân vào quan trường, nhất định cả đời này không thể nào vĩnh viễn sạch sẽ, tối thiểu người khác đưa thuốc đưa rượu cũng phải nhận lấy. Nhưng bất kể thu nhận thế nào cũng phải có mức độ, hoặc là dứt khoát tham ô không có mục đích không có tiết chế, hoặc là duy trì liêm khiết khắc chế lớn nhất. Bất cứ ai cũng phải biết rằng, mình đang ở nơi nào, nơi này là quan trường, là một nơi ăn tươi nuốt sống, tồn tại ở một nơi như vậy có tính khiêu chiến hơn bất cứ ngành nghề nào khác.
Nhưng bất kể tồn tại như thế nào, quy củ như thế nào, cấp bậc như thế nào, xét đến cùng cũng chỉ có một đạo lý: che chở nghịch lân, bảo đảm nghịch lân của mình sẽ không bị bất kỳ khiêu chiến nào.
Vì đạt tới mục đích này, quan viên Trung Quốc cũng sẽ chọn lựa đủ loại thủ đoạn tiến hành duy trì, không có ngoại lệ. Nhưng thủ đoạn như vậy cũng chỉ có mình người đó mới có thể chơi, nếu như bị người khác biết được, tình huống sẽ bất đồng.
Giống như hiện tại!
Những người ngồi trong căn phòng này, không có ai là người đơn giản, tất cả đều là lão thủ đùa bỡn chính trị. Bọn họ có thể ngồi đến vị trí này, nhất định là có thứ mình cần bảo vệ, có người là nghịch lân của mình, có người là quan chức của mình, có người là hạnh phúc của con cái. Nhưng bất kể là loại nào, những đoạn phim trước mắt rõ ràng là đang khiêu khích bọn họ.
Nếu những đoạn phim này lộ ra ngoài, không chỉ thân bại danh liệt, tuyệt đối còn tạo thành ảnh hưởng nhất định với con đường làm quan của bọn họ. Chỉ cần tạo thành ảnh hưởng này liền ý nghĩa tiền đồ của bọn họ cũng mất đi.
Điều này đại biểu cái gì?
Điều này đại biểu là muốn lấy tính mạng của bọn họ!
Điều này tuyệt đối không cho phép!
Người nào dám làm như thế, tuyệt đối phải đánh ngã tại chỗ!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Hưng Hoa, đã có thêm một loại cảm kích. Bất kể nói thế nào, bọn họ đã mắc nợ phần nhân tình này, nếu không phải nhờ Lý Hưng Hoa..., tất cả bọn họ đều sẽ bị xử phạt, mất chức, con cái của bọn họ cũng đánh mất tiền đồ, cuộc sống của bọn họ còn mục tiêu phấn đấu gì nữa?
- Lý bí thư, chuyện này là thế nào?
Bạch Vi Dân trầm giọng hỏi.