Quan Bảng

Chương 554: Chương 554: Như chuột như chó.




Chương 555: Như chuột như chó

Tô Mộc cũng không có ý tứ ở lại, tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều đến mức hắn cũng có chút phản ứng không kịp. Cho nên khi hắn nhìn thấy Nhâm Lập Quyên mang người chạy tới, liền trực tiếp giao nơi này cho nàng, hơn nữa trọng điểm phân phó nhất định phải trông coi tốt những người này, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì, tối thiểu phải bảo đảm an toàn đến ngày mai.

Chỉ cần ngày mai Đậu Long sa lưới, Tô Mộc sẽ không cần khẩn trương nữa.

Có cục Quốc an động thủ, cho dù Đậu Long có danh tiếng chính hiệp thành phố, cũng vô dụng.

Cục Quốc an thật sự là một bộ phận khiến cho người bình thường nghe thấy cũng run rẩy.

Nhâm Lập Quyên thật sự bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ, cho đến khi Tô Mộc rời đi nàng vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Thật ra người khiếp sợ không chỉ có một mình Nhâm Lập Quyên, tất cả những người nàng mang tới đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tin đây là sự thật, nhưng người nào cũng biết, chuyện này tuyệt đối là thật, tuyệt đối là xuất xứ từ tay Tô Mộc.

- Tô chủ nhiệm của chúng ta không phải quá lợi hại sao?

- Phải biết rằng những người này đều là dân liều mạng nổi tiếng, chỉ dựa vào một mình Tô chủ nhiệm cũng có thể quật ngã tất cả?

- Thân thủ như vậy, tôi thật sự bội phục !

Không thể không phục! Nhìn thấy không, hiện trường toàn người nằm la liệt trên đất coi như xong, bên cạnh còn có xe cộ bị hủy diệt, những thứ này đều nói rõ chuyện đêm ác liệt như thế nào. Kế hoạch chu đáo chặt chẽ như thế, nhưng duới tình huống như thế, Tô Mộc chẳng những thoát thân, còn có thể tiêu diệt tất cả những kẻ động thủ với hắn, thủ đoạn như vậy, đâu phải người nào cũng có thể làm được?

Có thể không chết chính là kỳ tích, còn chế tạo ra oanh động như vậy, đây quả thực là truyền thuyết!

Tô Mộc Tô chủ nhiệm, rốt cuộc là mãnh nhân như thế nào chứ!

Khụ khụ!

Nhâm Lập Quyên dùng sức ho khan mấy tiếng, kéo suy nghĩ của mình trở lại, bây giờ nàng mới thật sự có chút sợ hãi, may là Tô Mộc tài cao gan lớn, mới có thể tránh được một kiếp này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở đây, trách nhiệm này ai có thể gánh chịu nổi?

- Mau hành động. Đưa áp tải tất cả bọn họ về phân cục.

Trong tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đám người của Nhâm Lập Quyên hoàn toàn không để ý tới bọn người Hoàng Ngạn. Bọn họ vốn không có bao nhiêu hảo cảm với Hoàng Ngạn, hôm nay nhìn thấy Hoàng Ngạn dám làm ra chuyện như vậy, ra tay càng không chần chờ. Ngươi đau sao? Đáng đời, ai kêu các ngươi không mở mắt, lại dám làm ra chuyện như vậy, không bị các người hại chết là may mắn rồi.

Tiếp sau chuyện phát triển như thế nào, Tô Mộc đã không có tâm tình để ý, dù sao bên phía Đệ Ngũ Bối Xác đã làm xong chuẩn bị, hắn liền trực tiếp xuất hiện ở trụ sở của Chu Từ, hai người lại bắt đầu vật lộn.

Trong khi bên này Tô Mộc đang hưởng thụ, bên kia Đậu Long thật sự có chút đứng ngồi không yên. Không sai. Tự tháp lá phong là hắn đốt, hơn nữa còn là hắn phân phó Thanh Mai, an bài người khác làm. Mà người động thủ, sau khi làm xong chuyện này liền rời khỏi thành phố Cổ Lan ngay trong đêm. Tai hoạ ngầm như vậy, Đậu Long tuyệt đối sẽ không giữ bên người. Ở lâu một ngày chính là một ngày nguy hiểm.

- Hừ, các ngươi thật sự cho rằng Đậu Long này ngồi không sao? Mặc dù không biết là người nào đang điều tra ta, nhưng các người muốn lấy tự tháp lá phong nói chuyện, sợ rằng chỉ có thể thất vọng.

Đậu Long hung ác nói.

- Long ca, sao hiện tại anh lại gấp gáp như vậy? Tự tháp lá phong đã bị thiêu hủy rồi, cho dù bọn họ muốn biết chuyện gì cũng không có khả năng. Bây giờ chúng ta đã hết sức an toàn.

Thanh Mai thấp giọng nói.

- An toàn. Đúng vậy, bây giờ an toàn, nhưng sao anh cứ có cảm giác tâm thần không yên.

Đậu Long mới vừa được Thanh Mai hầu hạ, nhưng không biết bất an rốt cuộc đến từ đâu. Nhưng Đậu Long cũng tin trực giác của mình luôn luôn rất chuẩn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn....

Tối nay khẳng định còn có chuyện gì xảy ra mà Đậu Long chưa nắm giữ.

- Hoàng Ngạn, đúng rồi, là Hoàng Ngạn. Hiện tại Hoàng Ngạn đã động thủ chưa? Bọn họ đã trở lại chưa?

Đậu Long dừng bước lại gấp giọng hỏi.

- Vẫn chưa có tin tức truyền về.

Thanh Mai lắc đầu:

- Long ca, anh không cần lo lắng, Hoàng Ngạn làm việc luôn rất cẩn thận, sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn đâu.

- Em không hiểu, chuyện tối nay tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót, nếu không chúng ta thật sự gánh vác không nổi.

Trong đáy mắt Đậu Long xẹt qua vẻ lạnh lùng, nhìn Thanh Mai nói:

- Thanh Mai, em là người anh tín nhiệm nhất, cũng là đại tỷ của Phi Long bang chúng ta, nếu như vạn nhất anh thật sự bị mang đi, em tuyệt đối đừng tự loạn trận cước, đến lúc đó em cứ làm như vậy...

- Long ca, không nghiêm trọng như vậy chứ?

Thanh Mai nghe Đậu Long an bài nói.

- Hi vọng không nghiêm trọng như vậy.

Đậu Long lẩm bẩm nói.

Trong lòng Đậu Long còn một câu nói chưa nói ra, đó chính là, anh luôn cảm giác bây giờ là lúc mưa gió nổi lên. Hi vọng ý nghĩ này của anh là sai lầm, nếu là thật vậy chuyện sẽ phiền toái.

Mặc dù hắn là lão Đại hắc đạo phong quang vô hạn, mặc dù hắn là lão tổng một xí nghiệp, mặc dù hắn có thân phận uỷ viên chính hiệp, khi đối mặt với nguy hiểm không thể ngăn cản, cũng chỉ có thể hàng phục.

Như chuột như chó chính là tâm tình hiện tại của Đậu Long!

Mặc dù Đậu Long cũng không muốn tin tưởng tâm tình như vậy là sự thật!

Khi Đậu Long nện bước nhẹ nhàng xuất hiện trong phòng làm việc của khoa học Phi Long, tâm tình của hắn thật sự rất tốt. Cảm giác sợ hãi tối hôm qua hiện tại cũng hầu như không còn, điều này làm cho Đậu Long ngộ nhận trực giác của mình đã sai lầm.

Đúng vậy, dõi mắt khắp thành phố Cổ Lan hiện tại, thật sự có người nào có lá gan lớn như vậy, dám đụng đến ta hay sao?

- Đậu tổng, hôm nay lịch trình của ngài là đến chính hiệp thành phố, tham gia một buổi báo cáo.

Tiểu thư ký phong tao dịu dàng đi tới nói.

- Được, tôi đi ngay bây giờ!

Đậu Long không trì hoãn, đối với thân phận uỷ viên chính hiệp, Đậu Long vẫn tương đối quan tâm, đây cũng là một lá bùa hộ mệnh. Phải biết rằng ban đầu hắn đã hao tốn rất lớn rất nhiều mới có thể nắm bắt trong tay, nếu cứ như vậy vứt bỏ, không khỏi đáng tiếc vô cùng.

Đậu Long vui vẻ mỉm cười, sau khi rời khỏi phòng làm việc liền cùng thư ký lái xe tới chính hiệp thành phố. Làm tổng tài của khoa học Phi Long, Đậu Long rất thích sĩ diện, cho dù tới chính hiệp thành phố, trước sau đều có hai chiếc xe đi theo. Khi ba chiếc xe xuất hiện phía trước chính hiệp thành phố, tất cả mọi người nhìn một màn này đều biết, đây là Đậu Long đã tới. Ở thành phố Cổ Lan này, người dám sĩ diện như vậy, ngoại trừ Đậu Long thật sự không có mấy người....

Chưa nói đến ba chiếc xe, ba biển số xe của Đậu Long đều kiêu ngạo như vậy.

- Đậu tổng, ngài tới rồi!

- Đậu tổng, đi cùng đi, tất cả mọi người đã ở phòng hội nghị.

- Cuộc họp gì vậy mà kêu chúng ta tới đây.

- Nghe nói có văn kiện liên quan đến xây dựng văn minh tinh thần do thị ủy truyền xuống.

Đậu Long cùng mấy uỷ viên chính hiệp tiến về phía phòng hội nghị, phải biết rằng đều làm uỷ viên chính hiệp, nhưng trong chính hiệp thành phố, địa vị của Đậu Long là bất đồng. Không có cách nào, ai kêu người ta có tiền. Người nào không biết Đậu Long là đại lão bản của xí nghiệp lớn nhất khu Cao Khai, có thể nhờ vả chút quan hệ với người lời như vậy, tuyệt đối là chuyện tốt.

Bên trong phòng hội nghị.

Khi Đậu Long đến đây, ở đây đã có rất nhiều người, tất cả mọi người đang tùy ý trò chuyện, sau khi bọn hắn nhìn thấy Đậu Long, tất cả đều không tự chủ được bắt đầu đứng lên, chào hỏi Đậu Long. Còn Đậu Long thì sao? Cũng rất hưởng thụ đãi ngộ như vậy, bất cứ người chỉ cần là nói chuyện hắn đều có thể gọi tên, sau đó rất vui mừng hàn huyên mấy câu với đối phương.

Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, cũng có những người rất khinh bỉ hiện tượng này, những người đó ngồi trong góc, lạnh lùng quét nhìn một màn trước mặt, không chút che dấu toát ra vẻ khinh thường đối với Đậu Long.

- Hừ, người không biết còn tưởng hắn là chủ tịch chính hiệp kia.

- Hừ, nhỏ giọng một chút, Đậu Long mặc dù không phải là chủ tịch chính hiệp, nhưng các người cũng nên biết quan hệ giữa hắn và đám phó chủ tịch cũng rất tốt, cho dù là Quách chủ tịch, khi gặp Đậu Long cũng phải tươi cười nói chuyện.

- Đúng vậy, kiên nhẫn một chút đi, không cần thiết tức giận với người như vậy!

- Thật sự nên bắt loại người như vậy lại!

Nơi nào có người ắt có giang hồ, nói như thế hoàn toàn không sai. Đậu Long ngang ngược càn rỡ, không phải là ở mọi người trong mắt cũng là có thể nhìn thói quen, bọn họ không nói cũng không có nghĩa là bọn họ đáy lòng không có khí.

Ngoài những uỷ viên chính hiệp có việc xin nghỉ, còn lại tất cả đều xuất hiện trong phòng họp. Khi chủ tịch chính hiệp Quách Gia Minh xuất hiện trên đài hội nghị, tất cả thanh âm trong phòng hội nghị đều biến mất, không khí trở nên yên tĩnh lại, nhưng còn không đợi Quách Gia Minh mở miệng nói chuyện, cánh cửa đang đóng ầm ầm bị mở ra, đi vào mấy người.

Sự xuất hiện của mấy người này, khiến cho Quách Gia Minh sửng sốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.