Quan Bảng

Chương 1441: Chương 1441: Nhục cha mẹ người khác, đều đáng chết!




Bị người mắng là lão bất tử thật sự là chuyện vô cùng dọa người. Nhưng trong lòng Tô Lão Thực chỉ thấy khủng hoảng, hắn đang khủng hoảng cho Đường Kha.

Nếu bị tên hỗn trướng kia thực hiện được mưu đồ, trong sạch của Đường Kha sẽ bị làm dơ bẩn. Cho nên dù biết Lương Tử Phong chán ghét mình, Tô Lão Thực vẫn nhất định ra mặt ngăn cản.

Anh cút ra ngoài cho tôi!

Tô Lão Thực phẫn nộ quát.

Tôi cút ra? Ông dám bảo tôi cút ra? Ha ha, quả thật là chuyện buồn cười, trong huyện Hạnh Đường này, người dám bảo tôi cút đi thật sự không thấy nhiều. Lão bất tử, ông thật sự cho rằng tôi không biết lai lịch của ông sao? Không phải trong nhà có con trai làm quan sao? Làm quan thì thế nào? Nơi này là huyện Hạnh Đường, cha tôi chính là chủ tịch huyện. Con của ông dù lợi hại thì lợi hại được bao nhiêu!

Lương Tử Phong khinh thường nói.

Anh?

Tô Lão Thực thật sự bị chọc giận.

Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, Đường Kha, tôi thật sự rất muốn kết giao với cô. Cho nên cô tốt nhất đáp ứng yêu cầu của tôi, nếu không hai lão bất tử này chỉ sợ sẽ chết chắc!

Lương Tử Phong ngạo nghễ nói.

Anh là tên cặn bã bại hoại!

Đường Kha phẫn nộ quát.

Cô dám mắng Lương thiếu?

Lá gan thật không nhỏ!

Lương thiếu, cần gì phải tốn sức như vậy, trực tiếp ra tay thu thập nàng đi!



Đám nha nội bên cạnh đang hò hét, trong tiếng ồn ào, một thân ảnh đi tới, vừa nghe được tiếng kêu la đồng thời nhìn thấy đầu của Tô Lão Thực băng bó trắng xóa, Tô Mộc không chút do dự quát:

Toàn bộ im miệng cho tôi, tất cả lập tức cút ngay!

Hoa!

Mọi người nhất thời nhìn qua, thật sự có người dám kiêu ngạo như vậy, là ai? Lại muốn xen vào việc của người khác sao? Không nhìn thấy hậu quả của Tô Lão Thực sao? Hắn bởi vì xen vào chuyện người khác mà phải vào nơi này. Nhưng sau khi ba người Tô Lão Thực nhìn thấy Tô Mộc, vẻ mặt đều vui mừng.

Tô Mộc!

Tô thúc!

Tô Mộc lập tức đi vào, gấp giọng hỏi:

Cha, cha không sao chứ?

Cha không sao!

Tô Lão Thực nói:

Sao con đột nhiên trở lại? Là ai gọi điện cho con sao?

Không có, là con nhớ nhà nên muốn quay về thăm, không ai gọi điện cho con. Cha, sao cha không gọi điện cho con đây? Đã xảy ra chuyện như vậy, sao cha lại giấu chứ? Nói con nghe một chút đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Tô Mộc gấp giọng hỏi.

Tô thúc, là như vậy. Là tên cặn bã này chạy tới trường học của cháu, muốn kết giao với cháu, vừa lúc hôm qua Tô gia gia tới thăm cháu, sau đó Tô gia gia nói hắn hai câu, hắn lại ra tay đánh Tô gia gia, làm Tô gia gia phải đi may vết thương trên đầu. Vậy còn chưa tính, hôm nay bọn hắn lại chạy tới đây uy hiếp, nói nếu cháu không làm bạn gái hắn, sẽ đánh Tô gia gia với Tô nãi nãi.

Đường Kha lớn tiếng nói.

Đường Kha thật lưu loát đem mọi sự tình thuật lại một lần, Tô Mộc đã biết là chuyện gì xảy ra. Hoàn toàn đã biết, cho nên ánh mắt của hắn biến thành lạnh lẽo.

Cha mẹ, không cần động, nơi này giao cho con là được.

Không có chuyện gì chứ?

Tô Lão Thực hỏi.

Không có chuyện gì!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Không có việc gì? Mày nói không có việc gì thì vô sự? Lão bất tử…

Ba!

Lương Tử Phong còn chưa nói hết lời, Tô Mộc đã xông tới hung hăng vung tay tát thẳng qua. Một cái tát không hề nương tay, dứt khoát vung ra ngoài.

Lực đạo mạnh mẽ lập tức tát gục Lương Tử Phong, khuôn mặt của hắn lập tức sưng tấy lên, vô cùng khó xem.

Mộng!

Bị tát mộng!

Lương Tử Phong nằm mơ chưa từng nghĩ tới ở trong huyện Hạnh Đường thật sự có người dám đối đãi hắn như vậy. Một tát tai làm hắn đau tận xương cốt. Hắn giãy dụa đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc như đầu sói đói.

Mày biết tao là ai không? Cha tao là Lương Đô, là chủ tịch huyện Hạnh Đường này. Mày dám đánh tao, mày thật sự dám đánh tao! Tao thề nếu không giết chết mày, tao sẽ không bỏ qua!

Lương Tử Phong rít gào lên.

Lương Đô?

Tô Mộc cũng không biết Lương Đô là ai, xem ra là chủ tịch huyện mới điều tới. Nhưng cho dù là vậy thì thế nào? Hôm nay đừng nói cha hắn là chủ tịch huyện, dù là bí thư huyện ủy lão tử cũng thu thập tại chỗ. Nha nội như các người, lão tử đã lâu không tự tay trừng trị, không giẫm là vì các người không đủ tư cách. Cũng không có nghĩa lão tử không dám giẫm đạp!

Hắn chính là Tô Mộc!

Trong nhóm nha nội cũng có người nhận thức Tô Mộc, đi lên thấp giọng nói. Nhưng cũng không làm Lương Tử Phong kiêng kỵ chút nào, ngược lại khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Tô Mộc? Tô Mộc là ai, tao quản hắn là thứ gì! Mẹ nó, dám ra tay đánh tao, không được buông tha. Các huynh đệ, lên, đánh chết cho tao, nhất định phải đánh hắn gục xuống!

Lương Tử Phong phẫn nộ quát.

Có mệnh lệnh của Lương Tử Phong, nhóm nha nội con cán bộ mới được Lương Đô đề bạt không ai dám không ra tay. Nói thế nào Lương Đô cũng nắm giữ quan chức của cha bọn hắn, cho dù Tô Mộc có lợi hại, cũng đã không còn đảm nhiệm chức vụ trong huyện Hạnh Đường. Cho nên đi theo Lương Tử Phong mới là đúng đắn, vì vậy bọn hắn đều xông lên.

Tô thúc!

Đường Kha gấp giọng hô.

Tô Mộc!

Tô Lão Thực cùng Diệp Thúy Lan muốn lao tới, nhưng Tô Mộc đã ngăn cản họ.

Nhưng Tô Mộc thật không ngờ đám người này dám đánh người ngay trong bệnh viện, quả thật điên cuồng tới cực điểm. Là ai cấp đảm lượng như vậy cho bọn hắn? Tô Mộc hiểu rõ ràng hơn ai khác. Dù sao việc hôm nay hắn không có dự định lưu tình cảm, hắn mặc kệ Lương Đô là quan tốt hay quan xấu, chỉ cần con hắn dám làm việc này, vị trí của hắn nhường cho người khác đi.

Phanh phanh!

Ngay sau đó một màn xuất hiện làm toàn trường nghẹn họng trân trối. Tô Mộc mạnh mẽ ném toàn bộ đám nha nội xuống đất, sáu người lăn lóc không ai đứng dậy nổi. Lần này ra tay Tô Mộc hạ độc thủ, hoàn toàn làm cho bọn hắn không còn lựa phản kích.

Thân thể Lương Tử Phong run rẩy lên, nhìn Tô Mộc như nhìn ma quỷ. Hắn đã sớm bị tửu sắc vét sạch thân thể, làm sao có thể đánh đồng với Tô Mộc.

Mày muốn làm gì?

Lương Tử Phong nhìn Tô Mộc đang chậm rãi bước tới gần, run giọng hỏi.

Tôi muốn làm gì?

Khóe môi Tô Mộc cười lạnh:

Hiện tại cho anh một phút thời gian gọi điện thoại, cho anh gọi toàn bộ người mình có thể gọi tới đây. Tôi chỉ cho anh một phút đồng hồ, bởi vì sau đó anh cũng phải nằm xuống!

Một phút đồng hồ?

Lương Tử Phong có thể cảm giác được Tô Mộc không phải nói đùa, cho nên sau thoáng rùng mình hắn không chút do dự nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho mẹ hắn. Lúc này chỉ tìm mẹ là bảo đảm nhất, ai bảo mẹ thương hắn nhất.

Mẹ ơi, con đang ở bên bệnh viện huyện bị người đánh, thật sự, sáu huynh đệ của con cũng bị ném dưới đất. Ai u uy, mẹ, mẹ nhanh chóng cho người tới cứu mạng đi, con thật sự không chịu được nữa!

Lương Tử Phong sốt ruột hô to.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói tiếp, Tô Mộc đã vung tay đánh ra, mạnh mẽ đánh rơi di động xuống đất, sau đó chém thẳng bàn tay vào cổ Lương Tử Phong khiến hắn mềm nhũn ngã xuống.

Alo…alo…

Bên kia di động truyền ra tiếng hô chói tai bén nhọn, sau đó dừng lại.

Mày chờ xem, mẹ tao sẽ không bỏ qua mày!

Lương Tử Phong phẫn nộ quát.

Mẹ anh có buông tha tôi hay không tôi không biết, tôi chỉ biết anh sẽ không có ngày lành, bởi vì tôi không muốn buông tha cho anh!

Tô Mộc nhìn thấy vết thương trên đầu cha mình, lửa giận thiêu đốt. Hắn biết hành vi hiện tại của mình có chút không lý trí, nhưng hắn không khắc chế được.

Cho nên Tô Mộc xông tới, một trận quyền đấm cước đá, thoáng chốc đánh Lương Tử Phong thành đầu heo.

Đừng đánh tao, tao thật sự không dám!

Đau, mày đừng đánh tao, tao bồi tiền còn không được sao?

Mày thật sự muốn đánh chết tao sao? Mày đánh a!



Trong tiếng hò hét điên cuồng, Tô Mộc vung chân đá gảy bả vai Lương Tử Phong, trong tiếng quát thảm thiết của hắn, sắc mặt Tô Mộc không chút thay đổi.

Các vị đều là bệnh nhân trong phòng này đi? Nhìn thương thế các vị hẳn không có gì trở ngại. Nếu các vị sợ phiền phức, hiện tại có thể ra ngoài né tránh, bởi vì đêm nay nơi này nhất định không yên lặng!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Tô thúc, đừng để ý tới bọn họ, vừa rồi bọn họ còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài đâu!

Đường Kha lớn tiếng nói.

Là vậy sao?

Tô Mộc nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.