Quan Bảng

Chương 483: Chương 483: Nhược điểm duy nhất.




Tô Mộc tìm Lý Nhạc Thiên dĩ nhiên là chiếu cố hắn, bởi vì Lý Nhạc Thiên làm nghề giải trí, mà thành phố Cổ Lan thiếu cái gì chính là không thiếu kiến trúc cổ, đây chính là tài nguyên phong phú nhất của thành phố Cổ Lan.

Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, thành phố Cổ Lan vẫn chỉ giữ một tòa bảo sơn như vậy, không phát triển được, không thể không nói là một loại tiếc nuối. Trong kế hoạch của Tô Mộc, phát triển du lịch là một biện pháp vực dậy thành phố Cổ Lan, mà muốn chân chính để cho ngành du lịch phát triển tốt hơn nhanh hơn, cuối cùng vẫn phải dựa vào Lý Nhạc Thiên, bởi vì Tô Mộc muốn dựng lên một công ty điện ảnh và truyền hình ở đây.

Công ty điện ảnh và truyền hình này chuyên nhằm vào những kiến trúc cổ, để sản xuất những bộ phim cổ trang, kịch truyền hình và các sản phẩm khác. Thật ra trong lòng Tô Mộc đã sớm vạch ra kế hoạch này. Hơn nữa cho dù là hiện tại, hắn cũng không muốn từ bỏ. Ban đầu Hắc Sơn trấn có cảnh sắc tự nhiên phong phú, nếu dựng lên một công ty điện ảnh và truyền hình..., có thể tập trung vào phong cảnh tự nhiên....

Nếu có thể tiến cử công ty giải trí Lý thị của Lý Nhạc Thiên đến khu Cao Khai, dựng lên một trụ sở điện ảnh và truyền hình, như vậy cả khu Cao Khai sẽ có thể chuyển mình. Một phương diện khác, khu Cao Khai vốn có một số kiến trúc cổ đại, cùng với thành khu cũ của thành phố Cổ Lan, những cụm kiến trúc cổ này có rất nhiều. Tuy nói trong đó có một số được liệt là tài nguyên văn vật, nhưng được bảo vệ vô cùng tốt, dùng để quay phim chụp hình hoàn toàn không thành vấn đề.

Có những kiến trúc này làm mô hình, khi chuẩn bị thành lập trụ sở điện ảnh và truyền hình, cũng là một loại tham khảo. Đến lúc đó nếu đào sâu hơn tài nguyên văn hóa của thành phố Cổ Lan, chắc chắn sẽ khiến cho trụ sở điện ảnh và truyền hình này đại phóng hào quang.

Sự nghiệp văn hóa luôn là lĩnh vực được Tô Mộc coi trọng từ trước tới giờ. Trong tư tưởng của Tô Mộc, sản nghiệp văn hóa chắc chắn sẽ trở thành một cơn thuỷ triều trong tương lai. Nếu sản xuất được một tác phẩm phim ảnh tốt, đối với công ty giải trí Lý thị tuyệt đối có trợ giúp rất lớn. Hơn nữa cho dù công ty giải trí Lý thị không tính toán đầu tư sản xuất phim ảnh, cũng có thể cho người khác tới đây quay phim, khai hỏa độ nổi tiếng ban đầu, đồng thời còn có thể dung hợp trụ sở điện ảnh và truyền hình cùng với kiến trúc của thành phố Cổ Lan, trở thành một điểm sáng du lịch mới.

Đây cũng là chiêu đầu tiên trên bàn cờ Tô Mộc kích hoạt khu Cao Khai, tên là lợi ích chí thượng.

Chính là lợi ích chí thượng, chỉ cần công ty giải trí Lý thị gật đầu đầu tư, như vậy đây sẽ là một khối thịt béo, miếng thịt này béo đến mức chính quyền, thị ủy thành phố Cổ Lan cũng sẽ không bỏ qua. Ngoại trừ cửa ải Lý Nhạc Thiên là người của Lý gia, chỉ riêng công ty giải trí Lý thị hiện tại là một trong không nhiều công ty giải trí có lực ảnh hưởng rất lớn bên trong thiên triều. Có một xí nghiệp không có bất kỳ ô nhiễm nào vào khu Cao Khai, sẽ làm cho kinh tế của thành phố Cổ Lan phát triển vượt bậc.

Sau khi có khối thịt béo này ở đây, Tô Mộc có thể làm cho những người ở khu Cao Khai cũng sục sôi. Đến lúc đó, bọn họ chỉ cần không phải kẻ ngu, cũng sẽ minh bạch nên đứng về phía ai.

Khi suy nghĩ điều này, Tô Mộc cũng không nhàn rỗi, xem lại một lần tài liệu về khoa học Phi Long từ đầu tới đuôi. Nhưng ngay sau đó nheo mắt lại, trong đáy mắt bắn ra một đạo tàn nhẫn, đồng thời trực tiếp bấm một số điện thoại.

- Tô Mộc, nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi rồi? Có phải trong công việc gặp phải vấn đề gì hay không?

Lý Hưng Hoa cười lớn nói.

Người Tô Mộc gọi điện đến chính là Lý Hưng Hoa!

Ở thành phố Cổ Lan người có tư cách có số điện thoại cá nhân của Lý Hưng Hoa không nhiều, còn Tô Mộc chính là một trong số những người đó. Hiện tại Lý Hưng Hoa đang đi làm. Sau khi nhận điện thoại của Tô Mộc, trên mặt liền lộ ra một nụ cười như có như không. Hắn đã biết quản ủy hội khu Cao Khai có chuyện xảy ra, chỉ có điều hắn không để trong mắt, không ngờ, Tô Mộc lại gọi tới cho hắn.

- Lý bí thư, nếu như tôi nói tôi muốn động đến hai người, ngài nói như thế nào?

- Động người? Động người nào?

Lý Hưng Hoa cười tủm tỉm nói.

- Tạm thời chưa nghĩ tới là ai!

Tô Mộc nói.

Cũng chỉ có Tô Mộc mới nói như vậy, nếu đổi lại một người khác, dám nói chuyện với Lý Hưng Hoa như vậy chẳng khác nào nghịch thiên. Không có cách nào, ai bảo Tô Mộc là quân tiên phong Lý Hưng Hoa điều tới, nếu anh muốn dùng người ta, vậy thì phải toát ra đầy đủ thành ý chứ. Tô Mộc chính là nhận thức được điểm này, tôn kính của hắn đối với Lý Hưng Hoa không có vấn đề, nhưng nếu anh đã điều tôi từ huyện Hình Đường tới đây, vậy thì không thể không nhờ quyền thế của anh, diệt trừ một số trở ngại của tôi....

Đây là việc ai cũng biết, nhưng không ai nói ra.

- Nếu lý do đầy đủ, không thành vấn đề.

Lý Hưng Hoa nghe được đáp án này, cũng không suy tư liền trực tiếp đáp ứng.

- Đa tạ Lý bí thư!

Tô Mộc nói.

Lý Hưng Hoa sau khi cúp điện thoại, sờ sờ cái mũi của mình, đây là một thói quen của hắn, khi gặp phải chuyện, luôn lơ đãng sờ lỗ mũi, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ:

- Tiểu tử này, thật sự biết nhân cơ hội. Nhưng nếu khu Cao Khai là một vũng nước tù, vậy hãy để cho hắn tận lực vẫy vùng đi. Chỉ cần có lý do đầy đủ, cho dù thay máu toàn bộ ban lãnh đạo cũng không có vấn đề. Nhưng Tô Mộc, cậu cũng đừng gây náo chuyện cho tôi, phải tiến hành theo tuần tự.

Ở ngoại ô thành phố Cổ Lan có một khu biệt thự, nơi này phong cảnh tươi đẹp, hoàn cảnh ưu nhã, đầy đủ phương tiện. Chỉ cần là thiết bị giải trí ngươi có thể nghĩ đến, ở đây cũng dễ dàng có được.

Trong một ngôi nhà phía bắc của khu biệt thự.

Có lẽ bởi vì trước kia sợ nghèo, hiện tại Đậu Long bất kể là ăn mặc, nhà cửa hay phương tiện đi lại đều rất xa hoa, giống như một nhà giàu mới nổi tiêu chuẩn, hết sức hưởng thụ. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng trong ga-ra ngôi biệt thự hiện tại đã có bảy tám chiếc xe, chiếc nào cũng là loại mới nhất, rẻ nhất cũng sáu bảy mươi vạn, đậu một loạt trong ga-ra, muốn lái chiếc nào thì lái chiếc đó.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, hình tượng của Đậu Long không có nhiều khác biệt, thân hình cao lớn, cơ thể tráng kiện. Nhưng hiện tại không còn mấy trò đánh nhau giang hồ, hình thể cũng có chút thay đổi. Nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn từng có thời gian lăn lộn bên ngoài, nhất là hình xăm trên người lại càng lộ ra vẻ rất vạm vỡ. Trên cổ tay hắn đeo một sợi dây bằng vàng ròng, cầm trong tay một điếu xì gà, bên cạnh đặt một chén rượu, vui thích hưởng thụ, đồng thời trên ghế sa lon bên cạnh hắn, còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đang vuốt ve bả vai cho hắn, thỉnh thoảng, Đậu Long lại hung hăng sờ vào người nàng, khiến cô gái một trận thở gấp, ánh mắt mơ màng nhìn Đậu Long, giống như chỉ hận không thể đè lên người hắn ngay lúc này.

- Biểu ca, chút chuyện nhỏ này anh cần gì phải vội vàng chạy tới đây nói với tôi chứ?

Đậu Long khinh thường nói.

- Đậu Long, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng cậu không thể xem thường.

Đậu Kiến Huy khẽ nhíu mày nói, nhìn cô gái bên cạnh Đậu Long, trong mắt toát ra một loại tham lam không thể kềm nén.

Đậu Kiến Huy không có sở thích nào khác, chỉ thích nữ nhân, càng trẻ càng thích, như vậy chơi càng thoải mái. Ban đầu nếu như không phải bởi vì có tật xấu này, cũng sẽ không bị Đậu Long bắt được kéo xuống nước, làm rất nhiều chuyện hồ đồ cho khoa học Phi Long.

- Xem thường?

Khóe miệng Đậu Long lộ ra nụ cười lạnh:

- Biểu ca, không phải hắn chỉ là một chủ nhiệm sao? Có gì đặc biệt hơn người, được rồi, nếu anh đã tới, vậy trưa hôm nay hãy thoải mái đi. Tôi nhớ hôm nay là chủ nhật? Anh không cần đi làm chứ?

- Ai nói không phải, nếu không phải tên Tô Mộc đó muốn mở cuộc họp, ai muốn lúc này trở về quản ủy hội chứ.

Đậu Kiến Huy nói đến đây liền cảm thấy vô cùng phiền não.

Phải biết rằng tối hôm qua Đậu Kiến Huy và Mai Ngự Thư đều ở sơn trang Long Tuyền chơi, sau khi nhận được điện thoại của Khương Nhiên mới trở về, thành ra tối hôm qua vẫn chưa chơi đã, luồng tà hỏa trong cơ thể còn chưa phát tiết xong, vì vậy nhìn tình cảnh trước mắt, khiến cho hắn vô cùng thèm muốn.

- Để ý đến hắn làm gì? Phải biết rằng khu Cao Khai này vốn do biểu ca và Mai chủ nhiệm định đoạt. Được rồi, biểu ca, đi đi, trên lầu có lễ vật, anh đi giải tỏa đi. Tôi tới hồ bơi bên cạnh chơi một lát, đợi đến tối chúng ta lại cùng vui đùa.

Đậu Long cười to nói.

- Được, tới liền!

Khi Đậu Kiến Huy nghe nói có lễ vật, hai mắt lập tức tỏa sáng, hắn đã sớm biết là thứ gì đang chờ mình, vội vàng phóng lên trên lầu. Hắn cũng biết hiện tại mình và Đậu Long đều cùng một chiếc thuyền, cho nên khi làm một số chuyện nào đó hoàn toàn không chần chờ. Lúc này không hưởng thụ thì đợi đến lúc nào mới hưởng thụ, chẳng lẽ đợi đến khi bị người ta đâm mới hưởng thụ sao?

Đậu Long nhìn bộ dạng gấp gáp của Đậu Kiến Huy, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh thường.

- Long ca, anh thật sự tin tưởng Đậu Kiến Huy sẽ không bán anh sao?

Cô gái ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi.

- Thanh Mai, tôi đánh cuộc hắn sẽ không bán đứng tôi, hắn cũng không dám làm chuyện đấy!

Đậu Long khinh thường nói.

- Thật không? Chẳng lẽ hắn có nhược điểm gì nằm trong tay anh?

Thanh Mai non nớt hỏi. Giọng nói có chút khoa trương, giống như nàng thật sự không biết gì cả.

- Được rồi, đừng ở chỗ này đóng kịch nữa!

Đậu Long hung hăng vỗ một cái vào mông Thanh Mai:

- Chuyện của anh, em còn không biết sao? Đừng ở đây giả bộ nai tơ nữa! Nếu em còn làm như vậy, anh sẽ bán em đi đấy.

- Bán đi? Anh bán được sao?

Thanh Mai quyến rũ nói, hai tòa hung khí trước ngực bốn bề dậy sóng. Giống như Đậu Long đã nói, hắn có thể đi đến hiện tại, Thanh Mai đóng vai trò rất quan trọng. Nàng giống như quân sư của hắn, có thể chỉ cho hắn nên làm thế nào khi hắn bất lực nhất mâu thuẫn nhất. Cho nên đến hiện tại, Thanh Mai vẫn là cô gái được Đậu Long sủng ái nhất.

Trong sự nghiệp hắc bạch của Đậu Long, danh tiếng của Thanh Mai Mai tỷ hoàn toàn không phải thổi phồng. Nàng dĩ nhiên biết trong tay Đậu Long nắm nhược điểm của Đậu Kiến Huy, chẳng những có Đậu Kiến Huy, ngay cả nhược điểm của những người còn lại Thanh Mai cũng biết để ở đâu.

Nhưng tất cả đều là lá bài tẩy Đậu Long dựa vào, nếu những thứ này thật sự xuất hiện, tuyệt đối sẽ nhấc lên một trận động đất trong quan trường thành phố Cổ Lan.

- Long ca, anh không chuẩn bị đối phó Tô Mộc sao?

Thanh Mai cười hỏi.

- Dĩ nhiên phải đối phó!

Đậu Long cười nói:

- Phải biết rằng đây chính là quan lão gia đứng đầu của chúng ta, nếu hầu hạ không tốt, sẽ xảy ra đại phiền toái.

- Nhưng anh định đối phó như thế nào? Anh biết hắn thích gì sao?

Thanh Mai cau mày nói.

Nghe được câu hỏi của Thanh Mai, khóe miệng Đậu Long khẽ hiện ra nụ cười nhạo:

- Yên tâm đi, con người ai chẳng có nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm của hắn, sẽ không sợ hắn không phạm phải cái gì, nhược điểm của Tô Mộc là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.