Quan Bảng

Chương 779: Chương 779: Nói chuyện không chính quy




Chương 782: Nói chuyện không chính quy

Có ơn tất báo là một loại hiện tượng rất tốt, cũng có thể biểu hiện ra phẩm cách của một người. Cũng có rất nhiều loại phương thức có ơn tất báo, mỗi loại phương thức bất đồng cũng có thể thể hiện ra rất nhiều chuyện. Tô Mộc là một người có ơn tất báo, cũng hiểu được tại sao Chung Tuyền phải tìm tới Hoàng Chí Dương. Trong trường hợp này, hắn không biết lời nói của mình rốt cuộc có bao nhiêu lực ảnh hưởng, nhưng biết nói cái gì thì tốt.

Cho nên Tô Mộc nói!

Hoàng ca, nếu có thời gian chúng ta hãy đi uống rượu!

Hoàng Chí Dương thật sự ngây người, hắn cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ nói như vậy. Phải biết rằng nếu lời này nói ra ở nơi nào khác, ý nghĩa sẽ bất đồng. Hiện tại Tô Mộc nói ra, Hoàng Chí Dương cảm giác trong lòng như bắt đầu khởi động một dòng nước ấm. Hắn biết đây tuyệt đối là Tô Mộc cố ý làm, cho nên không một chút chần chờ, hắn liền gật đầu.

Được!

Tô Mộc khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, xoay người ngồi vào bên trong xe, ngồi cạnh Chung Tuyền, chậm rãi rời khỏi đội cảnh sát giao thông thành phố. Trên đỉnh đầu mặt trời nóng rực như thiêu đốt cả vùng đất, nhưng Trần Huân lại cảm giác trong lòng vô cùng lạnh lẽo, cả người giống như rơi vào một hố băng, cảm thấy rất khó chịu. Nhìn Trương Báo Quốc xoay người, lạnh lùng quét về phía bọn họ, trái tim không khỏi căng thẳng .

Vào đi!

Trương Báo Quốc lạnh lùng nói, khi đi ngang qua Hoàng Chí Dương khẽ dừng lại:

Hoàng đội phó, cậu cũng vào đi.

Vâng, Trương cục!

Hoàng Chí Dương ngẩng đầu ưỡn ngực.

Không biết tại sao, Trần Huân nhìn thấy Hoàng Chí Dương đi theo Trương Báo Quốc tiến vào, đột nhiên cảm giác mình đối với Hoàng Chí Dương giống như một người xa lạ, không biết hắn rốt cuộc là hạng người gì.

Chẳng lẽ nói đội cảnh sát giao thông thành phố đến lúc phải thay đổi rồi sao?

Nếu thật sự như vậy, mình phải đến nơi nào?

Bên đội cảnh sát giao thông thành phố xử lý như thế nào đấy là chuyện của bọn họ, hiện tại Tô Mộc ngồi trong xe, cười nói với Chung Tuyền:

Chung ca, Hoàng ca ở chỗ này xen lẫn không như ý sao?

Đúng vậy, Tô Mộc, tôi cũng không dối gạt cậu, Hoàng Chí Dương và tôi có quan hệ không tệ. Nhưng vẫn chịu chèn ép ở chỗ này. Nhưng cậu yên tâm Hoàng Chí Dương là một người có phẩm đức, năng lực cũng có. Nhưng cậu cũng biết, nếu không có quan hệ cho dù cậu muốn tiến lên cũng không được. Chuyện hôm nay tôi vốn nghĩ Hoàng Chí Dương có thể giải quyết, ai ngờ mất mặt. Nhưng tôi cũng không giấu diếm cậu, tôi cũng chính là muốn để lão Hoàng và cậu quen biết.

Chung Tuyền dứt khoát nói.

Càng là lúc này biểu hiện phải càng gọn gàng, hơi chút đùa bỡn tâm tư, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm song phương. Quan hệ giữa Tô Mộc và Chung Tuyền không tệ, tất cả đều thành lập trên trụ cột của Diệp An Bang, Chung Tuyền cũng biết, có ràng buộc này, kế tiếp làm như thế nào, sẽ phải xem mình sẽ làm gì. Thời điểm mấu chốt, lời nói của Tô Mộc tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến thái độ của Diệp An Bang đối với mình.

Tôi biết, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tô Mộc nói.

Chung Tuyền mỉm cười gật đầu, sau đó lại cùng Tô Mộc tùy ý tán gẫu mấy việc. Người thông minh nói chuyện không cần thiết nói đến cùng. Chỉ cần mấy lời chỉ điểm là đối phương sẽ hiểu. Nếu nói tiếp thật sự không có tí sức lực nào nữa. Hơn nữa quan hệ giữa Chung Tuyền và Tô Mộc cũng không đến mức có thể nói thẳng ra. Về phần chuyện của đội cảnh sát giao thông thành phố, Tô Mộc muốn náo lớn bao nhiêu, thì phải xem ý của hắn.

Khu nhà ở tỉnh ủy.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở đây, Trương Quan Trung và Triệu Vô Cực đã một mình đi tìm thú vui. Chung Tuyền cũng không có ý ở lại mà trực tiếp rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại Diệp An Bang và Tô Mộc. Diệp An Bang cũng đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên sau khi Diệp An Bang biết Tô Mộc sẽ qua đây, liền tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, chuẩn bị một bình rượu.

Điệu bộ này rõ ràng là muốn cùng Tô Mộc hàn huyên một chút!

Nhưng nói ra Tô Mộc thật sự không có nhiều thời gian ngồi yên lặng trò chuyện với Diệp An Bang giống như vậy. Phải biết rằng Diệp An Bang là người Tô Mộc dò xét đầu tiên sau khi có quan bảng. Hiện tại hắn không nghĩ sẽ dùng quan bảng trên người Diệp An Bang, nhưng nghĩ tới muốn xem thân thể có Diệp An Bang có bệnh tật gì hay không, Tô Mộc cuối cùng vẫn sử dụng.

Khi quan bảng bắt đầu xoay tròn, tin tức lấy được từ chỗ Diệp An Bang thật sự khiến cho Tô Mộc rất cảm động. Bởi vì trị số độ thân mật rõ ràng đã đạt đến tám mươi, điều càng làm cho Tô Mộc cảm động chính là điều mong muốn của Diệp An Bang lúc này là có thể nhìn thấy hôn lễ của Tô Mộc và Diệp Tích! Nhưng điều khiến Tô Mộc cảm thấy vui mừng chính là, Diệp An Bang không có bệnh, điểm này thật ra khiến hắn cảm thấy hơi chút yên tâm.

Nếu xuất hiện bệnh tật gì, Tô Mộc không biết bên kia Diệp Tích sẽ gấp gáp cỡ nào.

Nói xem, hôm nay rút cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sau khi uống một chén rượu, Diệp An Bang tùy ý hỏi.

Sau khi Tô Mộc nghe được câu hỏi của Diệp An Bang, liền đặt chén rượu trong tay xuống, cầm chai rượu rót đầy cho Diệp An Bang, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

Thật ra chuyện hôm nay thật sự không thể trách cháu, cháu cũng là người bị hại. Nếu không đụng phải, làm sao cũng dễ nói, nhưng cháu không những đụng phải, người ta còn không có ý bỏ qua cho cháu, muốn bắt cháu đến đội cảnh sát giao thông, cho nên cháu mới đi với bọn họ đến đó.

Tô Mộc nói.

Diệp An Bang ban đầu không để ý, nhưng hắn càng xem sắc mặt càng trầm trọng, đợi đến khi hắn thấy Lưu Duệ lấy ra biển số xe giả, trắng trợn gài tang vật hãm hại, lửa giận trong lồng ngực đã hừng hực bốc cháy.

Ở vị trí của hắn, muốn nhìn thấy tình cảnh chân thực, nếu không có một số con đường, thật sự là không có bao nhiêu khả năng. Hiện tại chính mắt nhìn thấy những gì Tô Mộc trải qua, hắn thật sự có loại lửa giận không thể kềm nén muốn phun ra.

Buồn cười!

Thật ra chuyện như vậy, ở dưới cũng rất thường gặp. Không dám nói những người khác, tối thiểu khi cháu nói chuyện phiếm với vị sư phụ kia, cháu có thể cảm nhận được, những người tài xế kia thật sự ôm mâu thuẫn rất lớn trong lòng đối với chuyện này. Nếu như chuyện này không sớm giải quyết, sẽ tạo thành tai nạn, cũng mang tới nguy hại khó có thể tưởng tượng đối với sự quản lý của Đảng.

Tô Mộc nghiêm nghị nói.

Ý của cháu là nói ta nên mượn chuyện này đốt cây đuốc thứ nhất sao?

Diệp An Bang lạnh lùng nói.

Dù gì cũng là lãnh đạo đứng thứ ba tỉnh ủy, công phu khống chế tâm tình của Diệp An Bang thật sự rất lợi hại, tức giận vừa rồi hiện tại đã bị hoàn mỹ khống chế, đại não bắt đầu chuyển động, suy tư tình huống trong đó.

Không thể sao?

Tô Mộc hỏi.

Không phải là không thể, mà là không cần thiết. Tô Mộc, cháu suy nghĩ vấn đề vẫn còn có chút đơn giản, cháu cho rằng hiện tại ta chỉ thông qua cái gọi là lãnh đạo đứng thứ ba mới có thể tạo lên uy nghiêm sao? Nếu cháu thật sự nghĩ như vậy, đó chính là mười phần sai. Phải biết rằng nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ làm như vậy. Nhưng ta thì không cần thiết, chẳng lẽ cháu đã quên, lúc trước ta làm cái gì sao, hiện tại ta lại làm cái gì.

Diệp An Bang chậm rãi nói.

Tô Mộc như có điều suy nghĩ.

Diệp An Bang nhìn Tô Mộc, tiếp tục nói:

Uy nghiêm của một người có đôi khi cần thông qua quyết định sát phạt thể hiện, mà biện pháp tốt nhất để thể hiện chính là quyền nắm giữ nhân sự. Nhưng không phải bất cứ lúc nào quyền nhân sự cũng nhất định phải động, khi vận dụng quyền nhân sự quá nhiều, ngược lại sẽ bất lợi với cháu. Giống như hiện tại, cho dù ta không sử dụng quyền nhân sự, người nào dám xem nhẹ ta?

Biết khuyết điểm lớn nhất hiện tại của cháu là gì không? Khuyết điểm lớn nhất của cháu chính là có đủ kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, tin tưởng cháu chẳng những có thể làm rất tốt kinh tế địa phương, hơn nữa có thể thành thạo ứng phó với những tranh đoạt lợi ích giữa các quan viên. Nhưng khuyết điểm trên người cháu cũng vì vậy mà trở nên rất rõ ràng, đó chính là không có trù tính chung toàn cục. Đây cũng là chỗ khác nhau giữa cơ sở và cơ quan, cho nên, Tô Mộc, cháu có suy nghĩ tới chuyện sắp tới sẽ chuyển vị trí không?

Đây là muốn điều động công việc sao? Tin tức này làm sao tới đột ngột như vậy? Tô Mộc có chút ngây người nhìn Diệp An Bang, không biết vì sao đột nhiên hỏi:

Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ muốn điều động cháu sao?

Phải biết rằng ngồi đối diện Tô Mộc đường đường là bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, người có thể có tư cách hỏi hắn câu đó, cấp bậc tối thiểu cũng là cấp sảnh. Thân phận giống như Tô Mộc, thật sự không có tư cách để Diệp An Bang nói chuyện. Cho nên bây giờ nghe thấy những lời này của Diệp An Bang, Tô Mộc mới có thể cảm giác được có cái gì không đúng, lời này từ trong miệng Diệp An Bang nói ra, trên căn bản chính là chuyện đã chắc chắn.

Tôi sẽ phục tùng chỉ đạo của tổ chức!

Tô Mộc nói.

Không cần thiết nghiêm túc như vậy, ta nói với cháu như vậy, chính là muốn cho cháu có chút chuẩn bị, tạm thời cháu chắc sẽ không biến động. Nếu tới lúc động, ta làm sao cũng sẽ suy nghĩ cho cháu. Yên tâm đi, cho dù là đến cơ quan lấy tiếng, ta cũng sẽ tìm cho cháu một vị trí không tệ. Nhưng cháu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cùng làm việc ở cơ sở và cơ quan, đối với cháu mà nói thật sự là một lựa chọn rất tốt, cũng là con đường rất nhiều quan viên cần phải trải qua.

Diệp An Bang nói.

Cháu hiểu!

Tô Mộc biết có Diệp An Bang lo lắng cho mình, mình thật sự không cần thiết suy nghĩ quá nhiều, bởi vì Diệp An Bang sẽ không hại hắn. Nếu như ngay cả Diệp An Bang hắn cũng không tin, vậy còn có thể tin tưởng được ai?

Hiểu là tốt rồi, thế nào? Công việc bên chỗ cháu vẫn thuận lợi chứ? Nào, uống một chén trước rồi hãy nói. Cháu không biết, lúc Tiểu Tích ở nhà, không cho ta uống nhiều rượu, ngay cả thuốc lá cũng không cho ta hút một điếu? Có mang thuốc lá đến đây không, ta biết, tiểu tử cháu sợ rằng còn có môn lộ hơn ta, đưa cho ta loại thuốc đặc biệt đi.

Diệp An Bang cười nói.

Thật đúng là không thể gạt được con mắt của ngài, yên tâm, cháu đã chuẩn bị đầy đủ.

Vừa nói Tô Mộc vừa lấy ra hai bao thuốc từ trong bọc bên cạnh, đây là bưu kiện hai ngày trước Chu lão gửi qua bưu điện cho hắn, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Tô Mộc ở trong lòng Chu lão quan trọng như thế nào.

Trong nháy mắt Diệp An Bang nhìn thấy hai bao thuốc, ánh mắt không khỏi sáng quắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.