Nói đến Cao Bình thì cũng là một nhân vật nức tiếng trong huyện Hình Đường. Cao Bình bộ dáng xinh đẹp, năng lực làm ăn khá giỏi, đã bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt trông chỉ khoảng ba mươi tuổi. Quan trọng nhất là trời sinh Cao Bình quyến rũ không xương, dáng vẻ khiến người nhìn cảm thấy rất dễ bị quyến rũ, dễ đốt dục vọng của nam nhân.
Nhưng dù Cao Bình có quyến rũ cỡ nào thì trong thị trấn Hình Đường này không ai dám thèm muốn nàng. Lý do rất đơn giản, nghe nói Cao Bình là tình nhân của Tạ Văn.
Cao Bình leo lên ghế được là vì dựa vào bán nhan sắc, khoe khoang công phu trên giường mới nhảy lên làm cục trưởng cục giáo dục. Nếu không thì mấy năm trước Cao Bình chỉ là giáo sư trung học sao có thể nhanh chóng lên ngôi cao vậy được?
Đương nhiên mấy lời đồn chỉ nói bên ngoài, không ai dám nói nửa câu trước mặt Tạ Văn. Dù là trước mặt Cao Bình cũng không ai tự chuốc nhục. Hết cách, ai kêu núi dựa của người ta là thư ký huyện ủy? Nếu thật sự chọc giận người ta, nàng thì thầm bên gối Tạ Văn một cái là đủ thảm đời.
Đúng như tin đồn, dù trường hợp bây giờ nên là nghiêm túc nhưng Cao Bình vẫn mặc tất da, váy xám, bày ra bộ dáng quyến rũ đến tột cùng.
Nguyên hội trường, mười mấy nam nhân nhìn Cao Bình chậm rãi bước lên đài chủ tịch, mắt sáng như đèn pha. Nhưng bọn họ chỉ có thể tưởng tượng xấu xa trong đầu, sau đó ngước lên, biểu tình nghiêm túc, cung kính chờ Cao Bình sắp xếp nhiệm vụ cục giáo dục thế nào.
Cao Bình ngồi xuống, vừa lòng quét toàn trường, mắt dừng lại trên người Tô Mộc vài giây. Cao Bình cười bí hiểm, rất nhanh chuyển sang nhìn hướng khác.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nữ nhân này không đơn giản.
Bên tai Tô Mộc nghe giọng Cao Bình trong trẻo.
- Các đồng chí, hôm nay tại đây mở cuộc họp khuếch đại công tác giáo dục huyện Hình Đường. Có một chuyện lớn lửa sém lông mày sắp tuyên bố với mọi người, đương nhiên cũng để trưng cầu ý kiến, dù sao mọi người giỏi về phụ trách khoa giáo văn vệ mỗi hương trấn.
Cao Bình có thể ngồi trên ghế cục trưởng cục giáo dục tất nhiên không chỉ là nữ nhân ngực to não rỗng. Cao Bình nói tuyên bố với mọi người nghĩa là đã quyết định, mặc kệ cuộc họp hôm nay bàn bạc thế nào thì chuyện này đã quyết định rồi, các ngươi ngoan ngoãn chấp hành theo là đủ.
Câu cuối Cao Bình nói là 'giỏi phụ trách' tức âm thầm khen mấy phó trưởng trấn, ẩn ý các người vất vả cực nhọc. Chiêu này vừa điển hình vừa thực dục, roi và kẹo ngọt cùng dùng.
Quả nhiên Cao Bình nói xong sắc mặt đám phó trưởng trấn tốt hơn chút, vài người ỷ có kinh nghiệm già dặn bắt đầu lên tiếng.
- Cao cục trưởng nói đi, có chuyện gì mà quan trọng vậy?
- Đúng rồi, nhìn bộ dạng của Cao cục trưởng chắc có chuyện tốt?
- Có Cao cục trưởng ở đằng trước trấn cho chúng ta, Cao cục trưởng nói cái gì là chúng ta làm cái đó.
Cao Bình mỉm cười nhìn quét qua, nhận hết mấy lời khen nịnh.
Cao Bình tiếp tục bảo:
- Mọi người đoán đúng rồi, đây xem như chuyện tốt. Các đồng chí, mọi người đều là chuyên gia anh dũng Chiến đấu tiền tuyến trong công tác giáo dục, nên biết rõ hơn người khác kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.
- Một quốc gia nếu không có sự nghiệp giáo dục thì đất nước đó rất gần đến sụp đổ diệt vong. Dù có nghèo, có khổ cỡ nào chúng ta cũng không thể buông bỏ giáo dục, đây là vấn đề nguyên tắc cơ bản nhất. Vì lý do đó mấy hôm trước huyện ủy mở họp mấy lần, cuối cùng quyết định mười lăm hương trấn huyện Hình Đường sẽ thay đổi giáo dục quy mô lớn.
Cao Bình nói đến đây hơi ngừng lại, thấy hết vẻ mặt của mỗi người.
Cao Bình nhếch môi nói:
- Thay đổi giáo dục quy mô lớn là huyện ủy quyết định hoàn toàn chỉnh đốn các trường tiểu học hương trấn trong toàn huyện. Dù là hương trấn nào, trường tiểu học nào, miễn là phòng ốc xuống cấp đều sẽ được dỡ bỏ xây lại. Chúng ta phải bảo đảm hoàn cảnh học tập cho mỗi học sinh ngay từ phương diện phần cứng.
Cải tạo phòng học xuống cấp của trường tiểu học trong toàn huyện Hình Đường?
Cao Bình tuyên bố quyết định này làm mọi người trong hội trường nhỏ ngây ngẩn. Chuyện gì đây? Những trường tiểu học huyện Hình Đường mới xây lại hồi năm ngoái, sao năm nay lại xây nữa?
Đúng vậy, năm ngoái cải tạo lại, những hương trấn điều kiện kinh tế tốt thì xây mới trường học, hương trấn nghèo thì chỉ sửa chữa nhưng đây cũng xem như đối phó qua nhiệm vụ năm ngoái. Sao mới một năm ngắn ngủi lại bắt đầu cải tạo phòng xuống cấp nữa?
Đám người huyện ủy ăn no rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
Đương nhiên là không.
Người lăn lộn chốn quan trường không ai ngốc nghếch. Người vô dụng đến mấy sống trong chảo quan trường mấy năm cũng sẽ trở nên lọc lõi, cực kỳ thông minh gian trá.
Đây là văn hóa quan trường đặc sản của Trung Hoa.
Cao Bình nói xong liếc hướng Tô Mộc. Đám cáo già hiểu ngay có chuyện gì. Rõ ràng chuyện này nhằm vào Trấn Hắc Sơn, Tô Mộc.
Ai không biết năm ngoái trường tiểu học Trấn Hắc Sơn cải tạo cuối cùng? Trấn Hắc Sơn không có bao nhiêu tài chính, trong tình huống này lại sửa phòng ở xuống cấp lần nữa là lấy mạng Trấn Hắc Sơn.
Ai là người chủ quản khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn? Không phải Tô Mộc thì còn ai?
Nhát dao quá độc.
Ngay khi Cao Bình tuyên bố là Tô Mộc biết ngay bà ta định làm gì. Cao Bình là tình nhân của Tạ Văn, bà ta làm như vậy là để trút cơn tức giùm gã. Nhờ vụ cải tạo phòng xuống cấp làm khó Tô Mộc, cuối cùng lấy lý do không hoàn thành nhiệm vụ dạy hắn một bài học đau đớn.
Đây là dương mưu quang minh chính đại, cho ngươi câm điếc ăn hoàng liên, thủ đoạn rất cao minh.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Hừ! Chắc trò này là Tạ Văn nghĩ ra, chỉ số thông minh của mục đàn bà ngốc Cao Bình tuyệt đối không nghĩ ra được.
Chuyện này đã quá rõ ràng, Tô Mộc không cần đoán.
Tạ Minh Hạo bị người dạy dỗ tơi bời như thế nếu Tạ Văn không nói tiếng nào, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng uy nghiêm của gã. Người Lý Nhạc Thiên đã đi, Tạ Văn không với tới được. Nhưng xử Tô Mộc lung tung xen vào, chó ỷ thế người thì dễ như húp cháo.
Tạ Văn không cần nói gì, liếc mắt một cái là giải quyết xong.
Cao Bình là tình nhân của Tạ Văn, khi nàng biết chuyện lập tức hành động ngay. Vừa lúc hôm nay mở mở cuộc họp khuếch đại công tác giáo dục, Tạ Văn ám thị Cao Bình nên làm như thế nào. Cuộc họp vốn có thể nêu ý kiến nhưng bỗng chốc thành sự kiện nhằm vào Tô Mộc.
Cao Bình thầm cười nhạt, vẻ mặt vẫn cười hiền hòa.
Cao Bình quét mắt toàn trường, tự nhiên nói:
- Chuyện này là việc lớn của huyện Hình Đường chúng ta trong năm nay, mỗi người phải làm việc hết sức mình. Chúng ta mất lòng trước được lòng sau, nói thẳng tại đây là hương trấn nào nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi điều tra ra có phòng xuống cấp thì chờ bị cắt chức điều tra đi!
Dồn người vào đường cùng!
Cao Bình nói mấy câu trước lót đường cho câu cuối này. Huyện Hình Đường có mười lăm hương trấn, nhiều trường tiểu học nông thôn. Cao Bình không rõ ràng tình huống cụ thể nhưng nàng biết đại khái Trấn Hắc Sơn muốn tiền không tiền, muốn người không người, lần này lại đắc tội Tạ thư ký, đừng mơ xin được tiền từ tài chính huyện. Trấn Hắc Sơn rửa cổ chờ dao đi.
Chu Chính còn chút nhân từ, lên tiếng hỏi:
- Cao cục trưởng, tôi muốn hỏi là huyện ủy định cung cấp bao nhiêu tiền tài trợ cải tạo phòng xuống cấp?
Cao Bình mỉm cười giải thích rằng:
- Chu trưởng trấn, tài chính huyện sẽ không đưa một đồng nào tài trợ cải tạo phòng xuống cấp.
- Ài, thật ra vì chuyện này tôi chạy đi cục tài chính không biết bao nhiêu lần, cũng có tìm Triệu huyện trưởng, tiếc rằng không có cách nào.
- Tài chính huyện hiện giờ rất khó khăn, có nhiều nơi cần dùng tiền, nên công tác cải tạo phòng xuống cấp hương trấn toàn huyện nhờ vào mọi người tự mình giải quyết.
- Nhưng tôi tin mỗi hương trấn đều giỏi giang, dù sao giáo dục là gốc của quốc gia. Vì giáo dục, mọi người hy sinh một chút cũng là chuyện nên làm đúng không?
Nói vớ vẩn, biết giáo dục là căn bản thì tất cả nên nhường đường cho giáo dục, tại sao tài chính huyện không đưa tiền? Tất cả chỉ vì các ngươi muốn nhằm vào Tô Mộc.
Chu Chính biết chuyện này, cũng hiểu gã không thể lên tiếng. Chu Chính bất đắc dĩ nhìn hướng Tô Mộc, ý là: Huynh đệ, tự cầu phúc đi.
Tô Mộc cười hờ hững. Chuyện huyện quyết định, Tô Mộc không thể từ chối, hắn cũng không định từ chối. Trường tiểu học Trấn Hắc Sơn đúng là xuống cấp, nếu nhờ vụ cải tạo này giải quyết vấn đề cũng tốt.
Cao Bình uống hớp nước, hắng giọng hỏi:
- Tôi muốn điểm danh tại chỗ, không biết đồng chí Trấn Hắc Sơn có đến không?
Tô Mộc bình tĩnh đứng dậy:
- Cao cục trưởng, tôi là người phụ trách khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn, phó trưởng trấn Tô Mộc!
Cao Bình mỉm cười nói:
- A? Hóa ra anh là Tô phó trưởng trấn, quả nhiên tuổi trẻ giỏi giang.
Không khí hội trường trở nên kỳ lạ. Cao Bình kêu người khác là trưởng trấn, lại gọi Tô Mộc là phó trưởng trấn, ý của nàng là gì? Còn cần giải thích rõ ràng sao?
Cao Bình hỏi:
- Tô phó trưởng trấn, công tác giáo dục của Trấn Hắc Sơn bình thường không được tốt, lúc toàn huyện điều nghiên thì Trấn Hắc Sơn đi cuối cùng, kéo chân huyện chúng ta nghiêm trọng. Tôi muốn nhờ vào cải tạo nhà xuống cấp lần này Trấn Hắc Sơn có thể giải quyết tốt vấn đề, như thế nào? Có lòng tin không?
Trong khi mọi người nhìn xem kịch vui, Tô Mộc thốt ra câu chấn kinh toàn trường:
- Cao cục trưởng, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ huyện giao cho. Nếu trường tiểu học Trấn Hắc Sơn có một phòng nào xuống cấp thì tôi sẽ chủ động từ chức!
Chuyện gì đây? Tính lập quân công sao? Nếu ngươi không hoàn thành được rất có thể sẽ bị cắt chức. Chuyện này qua loa làm là được, có đáng vì nó mà mất chức quan không?
Chu Chính bất đắc dĩ thầm nghĩ:
- Còn quá trẻ tuổi.
Đã kêu ngươi đừng xúc động mà không nghe, giờ bị mụ đàn bà Cao Bình dồn nổi nóng, ngươi còn vỗ ngực bảo đảm cái gì?
Được đáp án mong muốn, Cao Bình nói ngay:
- Tốt, đây mới là khí phách cán bộ lãnh đạo huyện Hình Đường chúng ta nên có! Tô phó trưởng trấn, tôi xin nhận lời bảo đảm của anh. Trong vòng một tháng nếu không thể giải quyết vấn đề này thì lời hứa từ chức sẽ được thực hiện!
Tô Mộc cười nói:
- Vâng!
- Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục đề tài. Tôi xin thông báo văn kiện tinh thần do cục giáo dục thông báo cho mọi người, mọi người hãy học tập, nội dung là . . .
Cao Bình mở họp công thức hóa, nửa tiếng cuộc họp mới chấm dứt. Cao Bình đi trước, các phó trưởng trấn lần lượt rời đi. Mỗi người nhìn Tô Mộc như ngó kẻ ngốc, lười nói nhiều một câu với hắn. Mọi người tùy tiện chào nhau rồi rời khỏi hội trường.
Chu Chính cũng không biết nên nói cái gì:
- Bảo trọng!
Chu Chính vỗ vai Tô Mộc, đi ra ngoài.
Tô Mộc chậm rãi bước ra hội trường, ngước đầu nhìn mặt trời treo trên cao. Tô Mộc nở nụ cười tự tin, miệng lầm bầm.
Nếu ngươi nghe thấy câu Tô Mộc nói sẽ là:
- Trò hay bây giờ mới bắt đầu.