Chương 676: Quy củ.
Khi anh thật lòng muốn làm chuyện đứng đắn, anh sẽ chân chính sa vào trong đó, lúc đó anh sẽ có cảm giác thì ra chuyện này lại có lực hấp dẫn lớn như vậy. Nếu như không có cách nào làm thành công, đối với người bên cạnh anh mà nói, sẽ mang tới một loại ảnh hưởng tiêu cực khó mà dự liệu. Chính vì anh tuyệt đối không muốn đối mặt với ảnh hưởng tiêu cực như vậy, cho nên anh chỉ có thể dốc sức mà làm.
Đây chính là ý nghĩ duy nhất của bọn người Lý Nhạc Thiên và Hoàng Duy Nhân hiện tại.
Bất kể là Hoàng Duy Nhân hay là Lý Nhạc Thiên, lần này bọn họ đến thành phố Cổ Lan đầu tư, có thể nói là chân chính lấy ra tất cả vốn liếng lấy vợ. Mặc dù nói công ty giải trí Lý thị hiện tại rất phát triển lớn mạnh, nhưng cũng không gánh vác được đầu tư lớn như vậy. May là có vay ngân hàng, nếu không hắn thật sự là không có cách nào bắt tay vào xây dựng.
- Chào Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc xuất hiện ở phòng họp, bọn Lý Nhạc Thiên đứng dậy cười chào hỏi, nhưng trên mặt người nào cũng không có ý cung kính, tất cả đều cười híp mắt. Tô Mộc cũng không nghĩ bọn hắn có thể nghiêm túc, nếu như vậy, tràng diện này ngược lại có chút lúng túng. Tất cả mọi người đều quen biết cả rồi.
- Được rồi, đừng làm bộ nữa, mọi người ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta hàn huyên một chút, tôi muốn xem tiến trình của mọi người, mọi người cũng cho tôi một câu trả lời chắc chắn, để cho tôi biết bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào.
Tô Mộc nói.
- Được!
Lý Nhạc Thiên cười ngồi xuống.
Trong phòng hội nghị này ngoài Tô Mộc, còn có Vũ Phượng, Trương Quan Trung ngược lại không ở đây, hắn còn có chuyện phải làm. Nhưng Vũ Phượng cũng biết mấy vị trước mắt này là người nào, tất cả đều là thần tài của khu Cao Khai hiện giờ, khu Cao Khai muốn chân chính lột bỏ cái mũ hữu danh vô thực, chỉ có dựa vào mấy vị này vận hành. Nhưng xem ra quan hệ giữa bọn họ và Tô Mộc rất tốt, điều này làm cho Vũ Phượng không khỏi cảm khái, ban đầu quyết định đi theo Tô Mộc là lựa chọn anh minh cỡ nào.
Nếu ban đầu đứng về phía Mai Ngự Thư, chỉ sợ hôm nay cũng giống như bọn họ, không biết bị bố trí đến nơi nào rồi. Cho nên nói con đường làm quan tuyệt đối không dễ dàng.
- Lý tổng, nói một chút xem, tiến trình xây dựng trụ sở điện ảnh và truyền hình thế nào rồi? Hiệp nghị bước đầu của chúng ta đã ký kết rồi, bên các vị làm sao lại vội vàng đăng lên nhật báo. Phải biết rằng sớm khởi công, đối với người nào cũng có chỗ tốt.
Tô Mộc cười nói.
Nơi này dù sao cũng là quản ủy hội. Tô Mộc dù sao cũng đại biểu khu Cao Khai nói chuyện, hình thức tối thiểu nhất vẫn phải chú ý. Nếu không Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi Lý Nhạc Thiên là Lý tổng.
Chuyện này Lý Nhạc Thiên cũng biết rõ.
Lý Nhạc Thiên biết Tô Mộc không thể nào cả đời ở trong hang ổ khu Cao Khai, sợ rằng chỉ cần làm ra chút chính tích, bước kế tiếp sẽ trực tiếp bị điều đi. Về phần điều tới chỗ nào, đó là chuyện của Tô Mộc. Nhưng phải biết rằng trụ sở điện ảnh và truyền hình không thể rời đi, cho nên thừa dịp Tô Mộc còn đang ở đây, chân chính xác định quan hệ giữa trụ sở điện ảnh và truyền hình và khu Cao Khai, tạo thành văn kiện của Đảng, như vậy tất cả đều dễ nói, đến lúc đó cho dù quản ủy hội khu Cao Khai đổi người, cũng không có cách nào động được đến Lý Nhạc Thiên.
Mặc dù Lý Nhạc Thiên không sợ bị đâm chọc, nhưng có thể tránh được vẫn là tốt nhất. Quan huyện không bằng hiện quản, đây mãi mãi là chân lý không thay đổi.
- Tô chủ nhiệm, trước mắt các hạng mục công việc chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, đoàn chuyên gia quy hoạch mời từ các địa phương khác cũng đã vào vị trí, đối với kế hoạch của chúng ta đã có luận chứng rất tỉ mỉ xác thực. Trụ sở điện ảnh và truyền hình của chúng tôi sẽ bảo đảm những kiến trúc cổ ở khu Cao Khai sẽ không chịu tổn hại.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Như vậy là tốt rồi!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Chẳng qua có một phương diện cũng cần quản ủy hội khu Cao Khai chúng ta giúp đỡ châm kíp nổ.
Lý Nhạc Thiên thoáng dừng lại.
- Làm sao, chẳng lẽ các vị còn có chỗ nào khó xử hay sao? Không sợ, có vấn đề gì cần giải quyết, hiện tại cứ nói ra, quản ủy hội chúng tôi có thể làm tuyệt đối nghiêm túc.
Tô Mộc nói.
- Là như vậy, bởi vì điều kiện tiên quyết để xây dựng trụ sở điện ảnh và truyền hình cần đầu tư tài chính thật sự quá lớn. Chúng tôi hi vọng quản ủy hội khu Cao Khai các vị có thể giúp đỡ chúng tôi tiến hành hiệp thương với bên ngân hàng, để chúng tôi vay được ít tiền.
Lý Nhạc Thiên nói.
Vay tiền? Tô Mộc nhìn Lý Nhạc Thiên, sau khi xác định hắn không nói láo, không muốn cười châm chọc, gật đầu nói:
- Chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với bên ngân hàng, đến lúc đó mọi người có thể ngồi xuống trò chuyện.
- Như vậy là tốt nhất!
Lý Nhạc Thiên nói.
Lúc này có ai nguyện ý lấy ra nhiều tiền như vậy đầu tư vào từng hạng mục, nhiều nhất là giống như Lý Nhạc Thiên đùa hiện tại, sau khi nắm được hạng mục trong tay, lại dùng hạng mục đi vay ngân hàng. Nhưng Tô Mộc cũng không phải lo lắng chuyện vay tiền sẽ gặp khó khăn, phải biết rằng cho dù không có Tào Cẩn ở đấy, bọn người Lý Nhạc Thiên muốn vay ngân hàng cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Hạng mục trụ sở điện ảnh và truyền hình còn ở đó, nhìn thấy rất rõ. Trừ phi ánh mắt của ngân hàng có vấn đề, mới có thể cự tuyệt cho vay. Phải biết rằng mỗi một năm trong ngân hàng những khoản nợ khó đòi không biết có bao nhiêu. Thay vì để cho những khoản nợ khó đòi kia tồn tại, không bằng trực tiếp mang tiền cho loại loại bối cảnh thân gia như Lý Nhạc Thiên còn tốt hơn, hơn nữa còn tuyệt đối có thể trả hết nợ, như vậy tối thiểu vẫn có thể bảo đảm cho ngân hàng thu hoạch một phần chiến công.
Hơn nữa, ở đây không phải còn có Tào Cẩn sao? Tào Cẩn là ai? Hắn chính là con trai của tổng thống đốc ngân hàng quốc gia, nếu như Tào Cẩn ra mặt, như vậy chuyện vay tiền chắc chắn không có vấn đề. Hiện tại không muốn vận dụng Tào Cẩn, chỉ bởi vì trong chuyện này Tào Cẩn có một chút cổ phần, Lý Nhạc Thiên không muốn để người ta mượn cớ.
Sau đó Tô Mộc lại cùng bọn Hoàng Duy Nhân hàn huyên một hồi, giải quyết hết vấn đề, hội nghị liền kết thúc mỹ mãn. Bọn Lý Nhạc Thiên cũng rối rít tỏ vẻ, chỉ cần bên phía ngân hàng có thể cho vay, bọn họ có thể nhanh chóng đưa vào trong hoạt động.
Phá thổ động công, ở trong tầm tay!
Sau khi Tô Mộc tiễn bọn người Lý Nhạc Thiên ra về, hẹn buổi tối gặp mặt, hắn lại bắt đầu mở cuộc họp với các thương nhân trên con đường bán đồ ăn. Tô Mộc hiện giờ trong mắt những người này tuyệt đối là đại lãnh đạo đại cán bộ. Không vì cái gì khác, chỉ riêng chuyện Tô Mộc vì bọn họ, không tiếc chống lại khoa học kỹ thuật Phi Long lúc đó, là đủ cho đám người bọn họ cảm khái đại đức. Ý nghĩ của những người này rất đơn giản, người nào tốt với ta ta sẽ tôn kính người đó.
Tô Mộc vừa vặn sắm vai nhân vật như vậy.
- Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ con đường bán đồ ăn của chúng tôi phải thật sự dỡ bỏ sao?
- Tô chủ nhiệm, sau khi tháo dỡ chúng tôi phải làm cái gì?
- Tô chủ nhiệm, nơi này sau này sẽ thay đổi tốt hơn hiện tại sao?
Sau khi Tô Mộc nghe mọi người đặt câu hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh:
- Chư vị, các vị hãy nghe tôi nói, tương lai khu Cao Khai tuyệt đối sẽ quang minh, đến lúc đó quy mô tuyệt đối không hề thua kém so với khu vực thành thị. Các vị nói dưới tình huống như thế, các vị còn muốn tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại hay không? Khẳng định là không. Chưa nói đến những thứ khác, an toàn phòng ốc không được bảo đảm; thứ hai kích thước quán cơm của các vị thật sự quá nhỏ, không đặc sắc không mới mẻ, muốn phát triển là chuyện rất khó khăn. Cho nên quản ủy hội khu Cao Khai sau khi trải qua nghiên cứu, mới quyết định dỡ bỏ con đường bán thức ăn hiện tại.
- Nhưng các vị cũng đừng gấp, dỡ bỏ cũng không phải nói không cho các vị chỗ ở, tôi báo cho các vị biết, con đường bán đồ ăn mới đã được quy hoạch ở vị trí tốt hơn hiện tại rất nhiều. Trên con đường bán đồ ăn còn có chợ bán thức ăn còn có chợ hàng hóa nhỏ, tóm lại nơi đó sẽ tạo thành một thị trường tập trung. Đến lúc đó tiệm cơm của các vị nhất định sẽ náo nhiệt hơn hiện tại.
- Vậy chúng tôi phải làm sao?
Lão Trương hỏi:
- Tôi muốn hỏi là, tiền thuê của chúng tôi sẽ như thế nào?
- Vấn đề này rất đơn giản, tiền thuê sẽ điều chỉnh trên cơ sở thích hợp cho các vị, nhưng các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không cao. Đến lúc đó con đường bán đồ ăn sẽ có hai loại phương án tạo điều kiện cho các vị lựa chọn. Thứ nhất các vị bỏ tiền ra mua lại cửa hàng, như vậy sẽ không tồn tại cái gọi là tiền thuê. Về phần bên xây dựng sẽ do quản ủy hội giải quyết, điểm này các vị không cần lo lắng. Thứ hai chính là sau khi cửa hàng xây xong, quyền sở hữu sẽ thuộc về quản ủy hội khu Cao Khai, đến lúc đó các vị có thể thuê dùng. Hai loại phương thức này, các vị muốn lựa chọn cái nào thì lựa chọn.
Tô Mộc nói.
Các ông chủ của con đường bán đồ ăn, cũng biết lời nói của Tô Mộc không có bất kỳ ý tứ gì khác, thật sự là suy nghĩ cho bọn họ. Nếu các vị có tiền thì trực tiếp mua lại cửa hàng. Hiện tại khu Cao Khai đang hừng hực khí thế phát triển, lúc này mua lại, đến lúc đó cho thuê cũng sẽ kiếm được khá nhiều tiền. Chủ yếu nhất chính là nếu mình sử dụng, không cần phải trả tiền thuê nữa. Phương thức như thế, là Tô Mộc muốn tranh thủ cho bọn họ, điểm này bọn họ rất rõ ràng.
Dù sao nếu như Tô Mộc không bán những cửa hàng này, bọn họ chỉ có thể thuê mướn. Nói như vậy, đối với bọn họ mà nói làm đến cùng cũng không mò tới tay, chi bằng trực tiếp lựa chọn loại thứ nhất. Phải biết rằng nếu như bọn họ không muốn mua, còn có rất nhiều người đang chờ mua.
Sau khi tiễn chân những người này, tựa hồ cũng gần đến giờ tan việc, lúc này Tô Mộc vừa vặn nhận được tin nhắn của Lý Hưng Hoa, liền đứng dậy rời khỏi quản ủy hội, đến địa điểm đã hẹn trước.
Ai ngờ đến nửa đường, Tô Mộc bất chợt nhận được một cú điện thoại xa lạ, khi bên kia truyền đến một trận thanh âm quen thuộc, Tô Mộc biết mình phải đi rồi. Cho dù để cho Lý Hưng Hoa đợi một lát, cũng phải đi giải quyết trước chuyện này. May là, bây giờ cách thời điểm Lý Hưng Hoa ước định còn rất nhiều thời gian, Tô Mộc liền kêu Triệu Vô Cực quay đầu, lái xe về hướng ngoại ô thành phố Cổ Lan.