Quan Bảng

Chương 167: Chương 167: Rời đi.




Đinh linh linh!

Ngay lúc Tô Mộc gọi đi qua, điện thoại vốn không có người đón nghe lại đột nhiên bắt máy, ngay lập tức một thanh âm quen thuộc liền vang lên bên tai hắn.

- Sư phụ, là con!

Tô Mộc gấp giọng nói.

- Tô Mộc ah, hai ngày này thường gọi điện cho thầy sao?

Mai Tranh cười lớn nói.

- Dạ phải, từ hôm qua con đã bắt đầu gọi điện thoại cho ngài, nhưng vẫn tắt máy. Sư phụ, hiện tại lão nhân gia có ở Giang đại hay không? Con tới Thịnh Kinh, muốn đi chúc tết cho ngài.

Tô Mộc cười nói.

- Không có!

Mai Tranh đáp:

- Chẳng lẽ bây giờ không có ở đó, sau này chỉ sợ cơ hội quay về cũng không bao nhiêu. Nhưng con không cần quá mức sốt ruột, đợi thầy dàn xếp xong xuôi sẽ nói cho con biết địa chỉ mới. Còn nữa, Ngô lão đầu hẳn không có nói cho con biết đi? Qua năm hắn cũng phải rời khỏi Giang đại, trở về thủ đô.

- Cái gì?

Tô Mộc thật sự không nghe được tin tức này.

- Thầy đã biết Ngô lão đầu nhớ tình cũ, sợ ly biệt nên sẽ không nói cho con biết. Kỳ thật là hắn nghĩ nhiều, con đâu phải con nít, chẳng lẽ chuyện như vậy mà không chịu nổi sao? Được rồi, nếu như con ở Thịnh Kinh, thì tranh thủ qua thăm hắn một chút. Nói không chuẩn hắn sẽ rời khỏi Giang đại bất cứ lúc nào.

Mai Tranh nói.

- Con đã biết, sư phụ, vậy lão nhân gia phải bảo trọng!

Tô Mộc nói.

- Yên tâm đi, thầy không sao!

Mai Tranh cười đáp.

Đợi Mai Tranh cúp điện thoại, Tống Thì ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Mai lão, chẳng lẽ ngài không định đem thân phận nói cho Tô Mộc biết sao? Cứ giấu diếm như vậy sao?

- Thời cơ chưa tới!

Mai Tranh lắc đầu:

- Tô Mộc là một nhân tài, không thể để cho hắn bị vùi dập. Chờ thời cơ tới thì nói cho hắn biết đi, còn nữa, nếu Tô Mộc có chuyện gì, nhớ rõ phải báo tin cho tôi. Đệ tử của Mai Tranh này, dù tôi che giấu thân phận với hắn, cũng không thể mặc người lăng nhục!

- Dạ hiểu!

Tống Thì gật đầu đáp.

Tô Mộc thật không nghĩ tới Ngô Thanh Nguyên phải rời khỏi Giang đại, hôm qua khi gọi điện thoại cũng không nghe hắn nói. Có lẽ thật sự như lời của Mai Tranh, là luyến tiếc chia lìa. Nói như vậy Mai Tranh rời khỏi Giang đại là hợp tình hợp lý. Trước kia Mai Tranh tới Giang đại, là bởi vì Ngô Thanh Nguyên. Hiện giờ nếu Ngô Thanh Nguyên phải đi, Mai Tranh tự nhiên không cần phải lưu lại.

Thương Đình không biết đi đâu!

Ngô Thanh Nguyên phải rời khỏi!

Mai Tranh cũng không ở bên người!

Ba vị đạo sư trọng yếu nhất trong cuộc đời Tô Mộc giống như đã hẹn trước, cứ như vậy đều rời đi, làm cho hắn cảm thấy thật không thoải mái. Nhưng đúng như lời Mai Tranh đã nói, mình cũng không phải trẻ con, nếu ngay chút phân ly cũng không chịu nổi, còn nói gì tới tương lai rời khỏi trấn Hắc Sơn, đi tới sân khấu càng thêm rộng lớn.

- Bỏ đi, không thèm nghĩ tới chuyện này nữa, đợi ngày mai đi bái phỏng lão sư là được.

Tô Mộc nói xong đi vào biệt thự, đứng bên ngoài nhìn vào đã thấy biệt thự thật xa hoa, thật không ngờ sau khi đi vào chứng kiến hết thảy trước mắt càng làm hắn chấn động.

Ngôi biệt thự trang hoàng thật xa xỉ!

Là một trong những cổ đông của phòng đấu giá Xuân Thu, Trịnh Mục xem như lấy việc công làm việc tư không ít. Mỗi vật trang trí trong này đều là đồ cổ, giá trị của nó đã sớm vượt qua cả biệt thự. Nói không chút khách khí, tùy tiện một nhà bảo tàng tư nhân nào đều chưa hẳn có khả năng siêu việt được biệt thự của Trịnh Mục.

- Sao em không biết gì về căn biệt thự này của anh vậy?

Trịnh Đậu Đậu nhướng mày hỏi.

- Đậu Đậu ah, chúng ta là ai đây, là anh em ruột! Của anh còn không phải của em sao, hiện tại em biết cũng đâu có muộn chứ.

Trịnh Mục mỉm cười mở chai rượu.

- Vậy sao? Nếu nói như vậy đưa cho em một phần chìa khóa, em muốn đi lên chọn phòng.

Trịnh Đậu Đậu dứt khoát xoay người đi lên lầu hai bắt đầu chọn lựa.

Chờ khi trong đại sảnh chỉ còn lại hai ngươi, nụ cười trên mặt Trịnh Mục biến mất, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói:

- Tô Mộc, về Thịnh Thế Đằng Long, cậu có đề nghị gì tốt không?

- Là ý tứ thế nào?

Tô Mộc hỏi.

- Cậu cũng biết tôi cảm thấy hứng thú đối với tài chính, Diệp Tích lại am hiểu nhất với kinh tế vi mô, mà Nhạc Thiên nói thẳng ra là nắm chắc mạng lưới nhân mạch, khuếch trương thị trường. Nói tới việc phát triển vĩ mô của Thịnh Thế Đằng Long, tôi tin tưởng trong chúng ta ai cũng không bằng cậu. Mặc kệ như thế nào, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế Đằng Long suy bại đi?

Trịnh Mục hỏi.

- Tôi chỉ biết cậu gọi tôi tới nhất định sẽ có việc. Tôi hỏi một câu, có cần anhy nghiệt như vậy hay không đây? Mới mùng hai tết, cậu đã buộc tôi phải làm việc.

Tô Mộc cười khổ nói.

- Vậy thì có gì? Mùng hai tết thì thế nào? Chỉ cần cậu đưa ra kế hoạch, tôi sẽ đi Mỹ.

Trịnh Mục cười nói.

- Thật là liều mạng không muốn sống!

Tô Mộc lắc đầu:

- Tình trạng phát triển của Thịnh Thế Đằng Long, kết cấu tập đoàn, phương hướng đầu tư, tóm lại chỉ cần là tư liệu hữu dụng thì tìm hết giao cho tôi đi. Tôi sẽ tranh thủ trong thời gian ngắn nhất xuất ra một phương hướng chung cho mọi người.

Là môn sinh đắc ý của Ngô Thanh Nguyên giảng dạy, đối với tính mẫn tuệ kinh tế, thật không ai dám nói vượt qua Tô Mộc.

- Được thôi!

Trịnh Mục vui vẻ nói.

Kỳ thật mãi cho tới bây giờ, Tô Mộc cũng không rõ nội tình Thịnh Thế Đằng Long có bao nhiêu hùng hậu. Ngoại trừ tài chính ban đầu của phòng đấu giá Xuân Thu cùng nguồn cung cấp tài chính là do Tô Mộc phụ trách, về sau khi quy hoạch trấn Hắc Sơn chính thức trải rộng, hắn cũng không có thời gian giao thiệp với tình huống công ty. Đơn giản mà nói, Tô Mộc cũng không biết rõ hiện tại mình được chia bao nhiêu hoa hồng.

Mặc dù số tiền hoa hồng kia Tô Mộc cũng không dùng tới, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể bỏ qua. Hơn nữa đã có Diệp Tích quản lý, mà Trịnh Mục cùng Lý Nhạc Thiên đều là bạn thân thiết, Tô Mộc cũng không cần lo lắng sẽ không có tiền dùng.

- Trịnh Mục, kỳ thật nếu các cậu hỏi ý kiến của tôi, tôi nghĩ muốn nói một câu, nếu như tài chính đủ hùng hậu thì nên suy nghĩ làm thực nghiệp. Hơn nữa nếu như có thể, đợi khi mọi người ở bên ngoài gây sức ép tới lúc, không bằng quay trở về. Ba người cũng không cần phải tử thủ trong Thịnh Thế Đằng Long, tách đi ra, đều tự quản lý một hướng.

Tô Mộc nói.

- Có đạo lý.

Trịnh Mục gật đầu nói.

Tam quốc bình thiên hạ, như thế nào cũng không sảng khoái bằng tự quản lý một quốc gia. Hơn nữa hiện tại Thịnh Thế Đằng Long đang trong giai đoạn cất bước, lợi ích phân phối lẫn nhau còn chưa thâm sâu quá lớn, nếu thật sự đợi tới khi công ty biến thành cự vô bá, tới lúc đó nếu ba người vì tiền mà sản sinh mâu thuẫn, sẽ không hợp với ước nguyện hợp tác ban đầu.

Lui một bước mà nói, ba người tách ra hoạt động còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Thế giới lớn như vậy, tiền tuyệt đối kiếm không hết. Trong phạm vi có hạn, tiến hành hợp tác kiếm tiền, tuyệt đối so với bản thân tự chiến càng thêm kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.