Người thông minh nói chuyện không cần quanh co lòng vòng, cũng không cần dùng phương thức như rơi vào sương mù nói chuyện. Làm như vậy Niếp Việt biết kẻ không hay ho là chính hắn. Dù sao hắn có chuyện nhờ vả Tô Mộc, nếu nói không rõ ràng rất có thể sẽ bị Tô Mộc dùng lý do nghe không hiểu mà thoái thác. Nếu thật sự là như thế, Niếp Việt chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề. Mà đối với việc này, Tô Mộc đã có điều đoán trước.
Bí thư, ngài không cần nói vậy, có chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
Tôi nghe tin tức lần này cậu đã rời khỏi huyện Hoa Hải, sắp điều tới địa phương khác làm bí thư huyện ủy. Tô Mộc, tôi thật sự không nghĩ tới cậu trẻ tuổi như vậy đã có thể làm tới chức vị như tôi. Tôi phải bỏ bao nhiêu năm mới ngồi lên được vị trí này, nhìn thấy cậu tôi tự cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Niếp Việt cười tự giễu.
Bí thư, tôi chỉ may mắn thôi!
Tô Mộc nói.
May mắn? Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện may mắn như vậy, thuộc về cậu là của cậu, không tồn tại điều gì là may mắn.
Niếp Việt nói:
Không biết cậu có nhận được tin tức hay không, hiện tại tôi chỉ muốn nói trong Thanh Lâm thị đang chuẩn bị đề bạt hai phó chủ tịch thành phố. Không nói gạt cậu, tôi đã làm sẵn công tác, biết hai chức vị kia sẽ được tuyển chọn từ trong những bí thư huyện ủy. Mà trong những bí thư huyện ủy Thanh Lâm thị chỉ có ba người đủ tư cách. Tôi là một trong số đó, lần này tôi muốn tranh một lần!
Đó là chuyện tốt a!
Tô Mộc nói.
Là chuyện tốt, nếu như tôi có thể trở thành phó chủ tịch. Tôi tuyệt đối sẽ không quên ân tình trợ giúp của cậu!
Niếp Việt nói thẳng.
Lời đã nói tới nước này, Tô Mộc muốn tiếp tục ngây ngốc là chuyện không thể nào. Nhưng hắn còn muốn thử xem điểm mấu chốt của Niếp Việt là gì? Hắn thật sự không tin chỉ dựa vào lời nói như vậy là muốn mình hỗ trợ. Bất kỳ thời điểm nào, không có ích lợi tuyệt đối sẽ không ai bất chấp nguy hiểm mà ngu xuẩn giúp đỡ, hiện tại Tô Mộc cũng đã sớm thành thạo trong vấn đề nghệ thuật chính trị.
Ô Mai bên khu khai phát biểu hiện không tệ, tôi đang chuẩn bị đề bạt nàng, dựa theo cấp bậc mà nói tôi cho rằng nàng đủ tư cách ngồi lên vị trí phó chủ tịch thường vụ huyện. Còn nữa, cậu từng công tác ở đây, hiểu biết về tình huống của các cán bộ nơi này không ít. Nếu vậy cậu giúp tôi tham mưu một chút, có thể gia tăng thêm trách nhiệm cho ai hay không.
Niếp Việt nói.
Không nhìn thấy thỏ diều hâu không xuất hiện! Niếp Việt biết nếu đêm nay mình không xuất ra chút lợi ích thật sự, chỉ dựa vào lời nói là không thể thành tựu đại sự. Niếp Việt biết Tô Mộc chẳng những có thể xoay chuyển đại cục trong Thanh Lâm thị, ở trong tỉnh cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Chỉ cần Tô Mộc nguyện ý giúp đỡ, cơ hội trở thành phó chủ tịch thành phố sẽ cao. Đây là mục đích rất muốn đạt được của Niếp Việt. Mà lời hứa hẹn của Niếp Việt vừa là lời hứa cũng là cảnh cáo. Nếu Tô Mộc nguyện ý hỗ trợ, vì tạ ơn Niếp Việt sẽ giúp an bài một số người thượng vị. Nhưng nếu không giúp hắn, hắn vẫn cứ là bí thư huyện ủy Hạnh Đường, nhưng chuyện ngày sau sẽ không ai biết được.
Tô Mộc hiểu rõ điểm này, nhưng hắn cũng không định khoanh tay đứng nhìn, khi làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ kỹ, xem có đáng giá đi làm hay không. Mà Niếp Việt thượng vị cũng không có hại gì cho Tô Mộc. Cho nên Tô Mộc cũng không ngại đưa tay giúp hắn. Hơn nữa Niếp Việt đã hứa hẹn, Tô Mộc cũng không đạo lý gì cự tuyệt. Nếu không rơi vào trong tai phái hệ của hắn trong huyện Hạnh Đường, sẽ làm họ lạnh tâm xa rời.
Bí thư, chuyện này còn mấy ngày nữa?
Tô Mộc hỏi.
Thành!
Niếp Việt nghe Tô Mộc hỏi như vậy, ý nghĩa hắn chuẩn bị hoạt động việc này. Đây chính là chuyện tốt!
Vì thế hắn không chút do dự đem chuyện mình biết được nói ra, dù sao đề cập tới vấn đề chi tiết, Tô Mộc không khả năng hay biết.
Chuyện cụ thể chính là như vậy.
Niếp Việt nói.
Nói cách khác sau ngày một tháng mười sẽ có đáp án minh xác, có phải hay không?
Tô Mộc hỏi.
Phải!
Niếp Việt đáp.
Nói như vậy thời gian không nhiều lắm, hiện tại Tô Mộc hi vọng nhân tuyển được lựa chọn lần này cũng đã sớm được trong tỉnh quyết định. Nếu vậy sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết, nhưng nhìn trạng thái của Niếp Việt, Tô Mộc lại cảm thấy không đáng tin.
Được, tôi biết việc này!
Tô Mộc cười nói.
Uống rượu, uống rượu!
Trong lòng Niếp Việt lập tức thả lỏng, kế tiếp hai người cùng ăn cơm, Tô Mộc chỉ gắp vài đũa, dù sao hắn đã ăn cơm ở nhà.
Khi chia tay, Tô Mộc từ chối ý tốt an bài chỗ ở của Niếp Việt, ở trong huyện Hạnh Đường, chẳng lẽ hắn còn cần chờ người khác an bài cho mình sao? Hơn nữa lúc này Tô Mộc cần suy nghĩ công việc, bởi vì nếu đã đạt tới hiệp thương với Niếp Việt, Tô Mộc cũng cần phải hoạt động một chút. Ít nhất phải bảo đảm hai điểm, thứ nhất Niếp Việt thượng vị, thứ hai người của Tô hệ thượng vị. Nhưng ở trong hàng ngũ Tô hệ, Tô Mộc cũng không thể khẳng định toàn bộ mọi người đều trung thành. Nhưng không sao, hắn có quan bảng, có thể giải quyết tốt vấn đề này.
Tô Mộc hút xong điếu thuốc, cầm di động gọi điện thoại, dùng dãy số riêng của Tần Mông. Dù sao đã liên hệ trước đó, Tô Mộc cũng không cần khách sáo.
Tần chủ tịch!
Tô Mộc cười nói.
Tiểu tử, muộn như vậy gọi cho tôi có chuyện gì không?
Tần Mông hỏi.
Tần chủ tịch, tôi cũng không quanh co, hiện tại tôi đang ở huyện Hạnh Đường, lão lãnh đạo của tôi nhờ tôi hỏi thăm một việc, nói gần đây Thanh Lâm thị cần tuyển chọn hai vị phó chủ tịch, có việc này không?
Tô Mộc hỏi.
Sao vậy? Chẳng lẽ cậu còn muốn vươn tay vào sao?
Tần Mông cười hỏi.
Tần chủ tịch, ngài thật xem trọng tôi, tôi chẳng qua chỉ là cán bộ cấp xứ nho nhỏ, làm sao có thể hoạt động cấp phó sở. Tôi chỉ muốn trợ giúp lão lãnh đạo Niếp Việt hỏi thăm, xem hắn có cơ hội hay không mà thôi? Hơn nữa, nếu Niếp Việt có thể thượng vị, cũng có được ưu đãi.
Tô Mộc cười nói, cũng không hoàn toàn nói trắng ra, chỉ dựa vào chút tiết lộ hắn biết Tần Mông hiểu được mình muốn nói gì.
Tiểu tử này!
Tần Mông hiểu ý Tô Mộc, nhưng hắn cũng cảm thấy vừa ý với Niếp Việt. Lần này hai danh ngạch phó chủ tịch thành phố, Tần Mông cố ý lưu lại một vị trí cho Niếp Việt. Mặc dù còn chưa hoàn toàn quyết định, nhưng xem như đã có chủ ý.
Hiện tại Tô Mộc gọi điện tới, lại khiến Tần Mông càng thêm quyết tâm lẫn kiên định.
Nói cho hắn biết, có thể yên tâm!
Tần Mông nói.
Đa tạ Tần chủ tịch!
Tô Mộc cười nói.
Có lời này của Tần Mông, Tô Mộc biết chuyện sẽ thuận lợi. Nếu hắn không đoán sai, hai vị trí phó chủ tịch sẽ do Tần Mông cùng Trương Ngâm Tuyên chia cắt.
Gọi Tần ca!
Tần Mông nói.
Dạ, Tần ca, hôm nào rảnh tôi tới nhà bái phỏng!
Tô Mộc cười nói.
Biết tiểu tử cậu sắp đi Yến Bắc, được, trước khi rời đi, chúng ta gặp mặt.
Tần Mông nói.
Dạ!
Mãi tới lúc này trong lòng Tô Mộc mới thả lỏng, đừng tưởng rằng chuyện này dễ dàng, có lẽ sẽ có người nghĩ dù Tô Mộc không gọi điện thoại thì vị trí kia cũng sẽ thuộc về Niếp Việt, nếu thật sự nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm. Bởi vì Tần Mông có thể lựa chọn người khác, chẳng qua Tô Mộc giúp hắn kiên định quyết tâm lựa chọn Niếp Việt mà thôi.
Niếp Việt, sau hôm nay, tình hương khói giữa tôi cùng ông xem như đã bị ông dùng sạch sẽ. Về chuyện ngày sau, phải xem ông làm như thế nào.
Hô!
Tô Mộc hít sâu một hơi, thở mạnh, phát hiện mình đã tới trước Kim Sắc Huy Hoàng. Thói quen cũng đã biến thành tự nhiên, không nghĩ tới lại lựa chọn nơi này. Nhưng nhìn thấy Kim Sắc Huy Hoàng vẫn phồn hoa như trước kia, có thể thấy được Dương Tiểu Thúy đã tiến vào hàng ngũ nhân vật nổi tiếng trong huyện. Dù sao tối nay không chỗ ở, vậy cứ ở lại đây một đêm, vừa lúc nơi này cũng an toàn, hơn nữa còn có thể thương lượng với Ô Mai xem có ai có khả năng đề bạt.
Trên lầu một vẫn vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là người đang đong đưa vặn vẹo theo âm nhạc, giống như muốn phát tiết dục vọng trong lòng.
Nếu Tô Mộc định tới đây bàn chuyện, cũng không muốn bại lộ thân phận. Hắn đè ép vành mũ, đi thẳng lên lầu hai. Ngay lúc hắn đi lên lầu hai, còn chưa kịp gọi điện cho Dương Tiểu Thúy, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc. Nhưng thanh âm kia vô cùng phẫn nộ, không ngờ đang trách mắng ai đó. Nghe được giọng nói kia, Tô Mộc không khỏi nhíu mày.