Quan Bảng

Chương 960: Chương 960: Sự kiện ngẫu nhiên




Chương 963: Sự kiện ngẫu nhiên

Chính sách đi đường vòng cứu quốc từ trước đến giờ đều là cách hữu hiệu nhất!

Đêm đó khi Tô Mộc ở chung một chỗ với bọn người Trịnh Mục, liền từ trong miệng Trịnh Mục hỏi được tình hình cụ thể. Thật ra thì chuyện này cũng không phải quá khó khăn, bởi vì trước khi rời nhà đi, Diêm Khuynh Chi từng vô ý để lộ ra. Chính nhờ có tiết lộ này, Trịnh Mục dĩ nhiên biết là chuyện gì xảy ra, bây giờ nghe thấy Tô Mộc hỏi như vậy, trong lòng cang biết rõ.

Thì ra lần này Trịnh Vấn Tri muốn tiến hành một cuộc đại cách mạng với thể hệ kinh tế các thành phố địa cấp ở tỉnh Giang Nam.

Làm bí thư tỉnh ủy một tỉnh, nếu Trịnh Vấn Tri muốn nhận được chính tích tiếp tục đi tới, vậy thì cũng chỉ có thể tạo ra chính tích. Ở xã hội hiện tại, bên trong tỉnh cũng giống như bên trong thành phố, nếu như không thể tiến hành thu hút đầu tư…, như vậy sẽ phải có các thành phố địa cấp tự hành phát triển. Trịnh Vấn Tri từng nghĩ tới một loại hiện tượng, đó chính là tất cả các thành phố địa cấp đều xuất hiện kiểu phát triển giống như giếng phun, như vậy sẽ tráng quan thế nào.

Dĩ nhiên Trịnh Vấn Tri cũng biết tình huống như thế không thực tế, xưa nay cũng không thực tế. Cho nên lúc này mới kêu Tô Mộc đến các thành phố địa cấp tiến hành điều tra nghiên cứu trước, thực tế chính là muốn để cho Tô Mộc xem xem các thành phố địa cấp có điều kiện có lợi gì. Trịnh Vấn Tri mặc dù biết chút ít, nhưng hắn càng tin tưởng ánh mắt của Tô Mộc hơn. Về phần công việc của phòng giám sát tỉnh ủy, so với cái này, rõ ràng không yếu thế hơn. Dù sao công việc ở đây cũng có trật tự hơn rất nhiều.

Nhiệm vụ lần này của cậu thật sự đủ phân lượng, chẳng qua nếu phân lượng này động thủ, cũng không tránh khỏi có chút khó khăn. Muốn thoáng cái phát triển kinh tế của nhiều thành phố địa cấp như vậy, thật sự là vô cùng khó khăn.

Trịnh Mục nói.

Nói rất đúng!

Tô Mộc gật đầu nói.

Nhưng vì cha tôi, cho dù cực khổ đi nữa, cậu cũng vậy đi làm! Dù sao trong tỉnh Giang Nam chúng ta tổng cộng có mười thành phố địa cấp, thành phố Thịnh Kinh là tỉnh lị, phát triển kinh tế không cần để ý. Thành phố Thanh Lâm và thành phố Cổ Lan tương đối khá hơn chút ít, hơn nữa tài nghệ phát triển kinh tế của hai thành phố này cũng luôn nằm ở hàng đầu. Cho nên cậu chỉ cần nắm rõ tình trạng của năm thành phố địa cấp còn lại, lần lượt đưa ra một bài thi hài lòng, là tất cả mọi chuyện đều dễ nói.

Trịnh Mục nói.

Đúng vậy, lão sư, nếu ngài có hạng mục đầu tư gì tốt nhớ nói với tôi, tôi sẽ đầu tư!

Đỗ Phẩm Thượng cười nói.

Cậu đầu tư? Có biết cậu chỉ là một học sinh hay không, bây giờ còn muốn đầu tư, tiền của cậu còn thiếu sao?

Tô Mộc cười nói.

Đây là tôi muốn cống hiến cho nghiệp lớn của Trịnh bí thư!

Đỗ Phẩm Thượng ưỡn ngực nói.

Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?

Đương nhiên là thật!

Hảo huynh đệ, trọng nghĩa khí!

Trong tiếng cười ha ha, ba người ngồi bên quầy rượu tùy ý uống. Nói ra vừa rồi Tô Mộc không nghĩ tới, hiện tại Đỗ Phẩm Thượng nhắc tới, hắn cũng cảm thấy có chút đáng tin. Thật vậy, nếu điều tra nghiên cứu tình huống kinh tế các nơi, đồng thời có thể thăm dò rõ ràng thể hệ kinh tế của mỗi địa phương, sẽ biết tài nguyên đặc biệt của các địa phương…, nói về đầu tư, chẳng những bọn Đỗ Phẩm Thượng có khả năng, Vạn Tượng Phong Đầu của Mộ Dung Cần Cần cũng có khả năng.

Phải biết rằng đầu tư là song doanh!

Rầm!

Khi ở bên này bọn Tô Mộc đang tùy ý uống rượu, cửa phòng đóng chặt bất chợt bị đá tung, sau đó lảo đảo xông tới một đạo thân ảnh, đối phương luôn miệng nói xin lỗi, sau đó lại xông ra, gấp giọng quát lên:

Các người không thể làm loạn, tất cả dừng tay cho tôi!

Cút ngay!

Người vừa xông ra lại một lần nữa bị đá ngã xuống đất!

Không phải chỉ là một minh tinh sao? Loại giống như cô đã quá hạn rồi, bây giờ còn ở đây giả bộ, cô giả bộ cái gì? Lão tử dùng tiền đè chết cô, một trăm vạn một bữa cơm có đủ không? Nếu không đủ…, hai trăm vạn! Ba trăm vạn!

Cút ngay!

Khi thanh âm thanh thúy này vang lên, vẻ mặt vốn tùy ý của Tô Mộc đột nhiên căng thẳng. Xuyên thấu qua khe cửa, Tô Mộc nhìn thấy người ở phía ngoài là ai, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lại gặp phải chuyện này ở đây.

Bởi vì nữ nhân bị uy hiếp, không ai khác, chính là Bùi Phi!

Cút ngay? Cô dám kêu tôi cút ngay? Cô biết tôi là ai không? Lần này bộ phim của cô chính là lão tử đầu tư sản xuất? Nếu cô không biết điều, lão tử rút vốn. Đến lúc đó cho cả tổ phim các người uống gió Tây Bắc! Còn dám không nể mặt tôi, trong giới này có người nào không biết Viên Giang Phong tôi! Người như cô cũng mở phòng làm việc, có tin chỉ cần một cú điện thoại của tôi là có thể đóng cửa văn phòng của cô hay không!

Viên Giang Phong lớn tiếng quát.

Viên Giang Phong? Tô Mộc quét nhìn về phía người này, đúng là một kẻ ngang ngược càn rỡ, dung mạo và vẻ mặt của hắn cũng là loại âm tàn. Hiện tại ở bên cạnh hắn đứng vững bốn hộ vệ, tạo thành một vòng tròn, vây Bùi Phi vào giữa.

Sắc mặt Bùi Phi trầm xuống!

Nói thật nếu người trước mắt rút vốn…, tình huống sẽ vô cùng nghiêm trọng. Công việc của nàng sẽ thất bại, bộ phim lần này quay chụp, đầu tư cũng không ít tinh lực. Nếu có thể thành công, tin tưởng lần đầu tư này sẽ mang lại cho nàng rất nhiều lợi hại. Nếu hiện tại rút vốt, có thể nghĩ xem kết cục sẽ thê thảm cỡ nào. Quan trọng nhất là, nếu lần này rút vốn…, danh dự của phòng làm việc sẽ hao tổn nghiêm trọng, sau này còn có diễn viên nào hợp tác với mình?

Nhưng nếu kêu Bùi Phi đáp ứng người này, vậy thì cũng không thể nào!

Viên Giang Phong rõ ràng không có hảo ý, muốn làm bẩn nàng, điểm này từ lần đầu tiên hai bên hợp tác Bùi Phi đã biết. Sở dĩ tối nay Bùi Phi đến quầy rượu này, cũng bởi vì Viên Giang Phong mời, nói muốn thương lượng chuyện đầu tư. Ai ngờ sau khi tới đây, nói ba xạo một hồi, Viên Giang Phong liền lộ ra diện mạo thật sự, dĩ nhiên là muốn kêu Bùi Phi ở cùng với hắn. Chuyện anfy là thế nào? Ngươi thật sự xem Bùi Phi này như những nữ nhân kia sao!

Tô Mộc vốn muốn lập tức đứng dậy, khi nghe Viên Giang Phong nói lời này, vẻ mặt lạnh lẻo, cũng không lập tức đi ngay. Tô Mộc đang đợi, đang đợi Bùi Phi rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào. Nói thật nếu Bùi Phi đáp ứng Viên Giang Phong, vì một phim truyền hình…, chẳng những sẽ làm sụp đổ hình tượng của nàng trong lòng Tô Mộc, trực tiếp hơn sẽ làm Tô Mộc buông tha Bùi Phi. Mọi người đều nói giới văn nghệ rất phức tạp rất hỗn loạn, Tô Mộc thật sự không muốn nhìn thấy một màn như vậy.

Trịnh ca, thế nào? Nhìn bộ dạng của lão sư, có lẽ có một chân với nàng?

Đỗ Phẩm Thượng thấp giọng hỏi.

Lão sư cậu là thần nhân, đương nhiên là có một chân!

Trịnh Mục cười tủm tỉm nói, không hề đặt Viên Giang Phong vào trong mắt.

Tôi đã nói lão sư chính là cấp bậc thần tượng, quả nhiên là thế!

Đỗ Phẩm Thượng cười nói.

Bùi Phi không chần chờ quá lâu, nhìn Viên Giang Phong, lạnh lùng nói:

Cho dù lần này tôi mất hết, cũng sẽ không đáp ứng ngài. Viên tổng, chúng ta có ký kết hợp đồng, nếu ngài muốn rút vốn đầu tư, được thôi, đến lúc đó chúng ta cứ gặp nhau trên tòa án!

Cô? Được, còn dám nói như vậy với tôi, mang đi cho tôi!

Viên Giang Phong tàn nhẫn nói.

Anh dám?

Bùi Phi tức giận nói.

Cô nói tôi có dám hay không?

Viên Giang Phong dữ tợn cười nói, khi hắn hét lên, trong quầy rượu lại không có người nào tiến lên can thiệp.

Bây giờ tâm tình Bùi Phi thật sự rất lo lắng, Bùi Phi lăn lộn trong giới nghệ thuật nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết Viên Giang Phong là người như thế nào. Nếu hắn quyết định chắc chắn…, thật sự chuyện gì cũng dám làm. Nếu thật sự bị hắn bắt lấy, Bùi Phi biết sự trong sạch của mình sẽ hoàn toàn biến mất, chính yếu nhất là, sau này mình làm thế nào đối mặt với Tô Mộc? Phải biết rằng hiện tại nếu Tô Mộc có thể xuất hiện, vậy thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Ầm!

Ai ngờ khi hộ vệ của Viên Giang Phong sắp sửa bắt được Bùi Phi, bất chợt một đạo thân ảnh nhanh như tia chớp xông lại, một chai rượu hung hăng đập lên gáy tên hộ vệ, rượu bên trong theo đó ào ào chảy xuống.

Tô Mộc!

Bùi Phi kinh hãi nói.

Bùi Phi thật sự không nghĩ đến, tại sao có thể như vậy? Vào thời khắc mấu chốt này, Tô Mộc như thần binh trời giáng. Chuyện này thật sự có thể quay thành phim truyền hình. Cho nên khi Bùi Phi nhìn thấy Tô Mộc, cả người đều sửng sốt.

Sao vậy? Có phải thấy tôi rất thân thiết hay không?

Tô Mộc nhếch miệng cười với Bùi Phi.

Đúng vậy, rất thân thiết!

Bùi Phi từ trong cảm xúc khiếp sợ tỉnh lại cười nói.

Thân thiết là được rồi, nếu không thân thiết…, vậy ngược lại sẽ hỏng việc. Ha ha, chờ xem, nhìn người đàn ông của chị đại sát tứ phương như thế nào, cứu chị khỏi kẻ bỉ ổi.

Tô Mộc cười nói.

Tôi đang chờ đây!

Bùi Phi kích động nói.

Viên Giang Phong thật sự ngây ngẩn cả người!

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lại gặp chuyện như vậy, sau khi tên hộ vệ của mình bị Tô Mộc hạ gục, hai trong ba tên còn lại cũng trong nháy mắt bị đánh ngã. Tốc độ tương đối cực nhanh, nhanh đến mức Viên Giang Phong cũng không kịp suy nghĩ chuyện này là chuyện gì. Nhưng sau khi Viên Giang Phong kịp phản ứng, nhìn về phía Tô Mộc, trong hai mắt toát ra ngọn lửa tức giận.

Các ngươi là ai? Dám quản chuyện của ta, biết ta là ai không? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, các ngươi đủ tư cách sao? Bùi Phi, cô tốt nhất nghe rõ cho tôi, nếu cô vẫn cố chấp, cô sẽ phải hối hận!

Viên Giang Phong tức giận quát lên.

Đồ chó má gì vậy, thật sự xem mình là đại nhân vật rồi!

Đỗ Phẩm Thượng hung hăng trừng mắt nhìn Viên Giang Phong, ngay sau đó tung một cước đá bay!

Viên Giang Phong bị đá vào trong góc, đập vào vách tường!

Viên tổng, Viên tổng, ngài không sao chứ?

Ai ngờ khi Viên Giang Phong vừa bị đá ngã, một đạo thân ảnh vội vàng từ trong góc chạy ra, đỡ lấy Viên Giang Phong, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Quản lý quầy rượu sao?

Sau khi Tô Mộc nhìn thấy bảng hiệu trên ngực người này, ánh mắt không khỏi nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.