Quan không giành lợi ích với dân là chuyện mà ai cũng biết, ai cũng rõ ràng quan chẳng những không thể tranh giành lợi ích, mà còn nên mưu lợi cho dân. Nhưng rất nhiều khi chuyện phát sinh, làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Không tranh giành sao? Có đôi khi tranh giành còn là không thương lượng.
Giống như chuyện xây dựng khu biệt thự gióng trống khua chiêng trước mắt này, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy tức giận.
Anh nói anh xây dựng khu biệt thự, ở bất kỳ chỗ nào cũng được, tại sao lại chiếm dụng nhiều đất trồng trọt như vậy? Hơn nữa khu biệt thự này rốt cuộc dùng để khoe của, hay là dùng làm gì? Nếu không tại sao anh xây dựng ở thành phố Thương Thiện còn chưa tính, mà nhất quyết còn phải trong huyện Ân Huyền. Chẳng lẽ vì huyện Ân Huyền gần thành phố Thương Thiện nhất, cho nên mới được đối đãi như vậy không?
Thành phố Thương Thiện rõ ràng là muốn ngoại ô huyện Ân Huyền trở thành ngoại ô của thành phố.
Có muốn xuống xem một chút hay không?
Hoàng Luận Đàm hỏi.
Không cần thiết!
Tô Mộc lạnh nhạt nhìn tấm bảng bên kia:
Nhìn thấy không? Tất cả công trình xây dựng của huyện Ân Huyền chúng ta đều bị cái gọi là công ty xây dựng Đệ Nhất bao trọn. Một công ty xây dựng cấp huyện, rốt cuộc có năng lực và nội tình gì, có thể ôm nhiều việc cùng một lúc như vậy. Nói thật, tôi thật sự rất tò mò.
Xây dựng Đệ Nhất?
Hoàng Luận Đàm nhìn theo ánh mắt Tô Mộc, quả nhiên phát hiện tấm bảng xây dựng Đệ Nhất.
Giờ cậu định làm gì?
Bây giờ tôi muốn mở hội nghị thường ủy huyện ủy, tiến hành quyền phủ quyết năm hạng mục lớn đang xây dựng, sẽ có bao nhiêu người đứng về phía tôi?
Tô Mộc bất chợt hỏi.
Mở bây giờ?
Hoàng Luận Đàm hỏi.
Đúng vậy, mở bây giờ!
Khóe miệng Tô Mộc vung lên.
Cậu thật sự khiến cho tôi bất ngờ, nhưng chuyện này chắc chắn không thể trì hoãn được nữa. Nếu có thể nhanh chóng làm thì vẫn phải nhanh chóng làm cho thỏa đáng. Nếu quả thật cậu muốn mở hội nghị thường ủy huyện ủy, tôi đề nghị cậu nên mở, mở ngay bây giờ. Chúng ta là huynh đệ, tôi cũng không che giấu, tôi tin tưởng Hoàng Vĩ Sâm cũng có sự thâm nhập vào huyện Ân Huyền, tôi sẽ kêu người của hắn ủng hộ cậu.
Hoàng Luận Đàm nói.
Đa tạ!
Tô Mộc cười nói.
Đây chính là mục đích của Tô Mộc, nếu muốn nắm chặt trận chiến này, Tô Mộc không phải không có khả năng, chẳng qua hắn không muốn làm như vậy mà thôi. Hắn nói với Hoàng Luận Đàm như vậy, chính là muốn để cho Hoàng Luận Đàm truyền lời đi mà thôi.
Phải biết rằng cho dù là thường ủy huyện ủy đứng bên phía Hầu Bách Lương, cũng không phải bọn họ hoàn toàn dựa vào Hầu Bách Lương mà sống, tất cả bọn họ đều có hậu đài phía sau mình, chẳng qua tạm thời đi theo Hầu Bách Lương mà thôi.
Hoàng Vĩ Sâm là thị trưởng thành phố Thương Thiện, hắn rốt cuộc là nắm trong tay người nào, Tô Mộc không rõ ràng lắm, nhưng rất nhanh hắn có thể suy nghĩ ra, bởi vì lúc này, hắn đã có suy nghĩ muốn hành động.
Ăn cơm, ăn cơm đi!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Khu biệt thự này đã như vậy, Tô Mộc nhất thời cũng không thể làm gì. Bất cứ chuyện gì cũng phải có kế hoạch, dù sao nơi này đã được chính quyền huyện phê duyệt thông qua, nếu mình muốn mạnh mẽ can thiệp không phải là không được, mấu chốt nhất chính là phải chú ý lực ảnh hưởng phía ngoài. Nói thế nào Tô Mộc hiện giờ cũng là người đứng đầu huyện Ân Huyền, rất nhiều chuyện phát sinh, hắn đều phải cần trọng suy nghĩ.
Món ăn ngon nhất huyện Ân Huyền chính là món súp dê.
Mà món súp dê nổi danh nhất huyện Ân Huyền, chính là của cửa hàng lâu đời tên là Ngự Thiện trước mắt này. Ngự Thiện không phải là cái tên ai muốn đặt là đặt, không có thực lực tuyệt đối, nếu đặt tên như vậy sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng súp dê Ngự Thiện, ở trong huyện Ân Huyền tương đối nổi tiếng. Từ khi mở cửa tiệm đến hiện tại, cũng chưa có người nào có ý tứ chê bai.
Một chén súp dê, gọi thêm chút thức ăn, mấy cái bánh nướng không vừng, là có thể ăn vô cùng ngon miệng rồi.
Món súp dê này thật sự rất ngon, ông chủ, có dê tiên hay không, chuẩn bị cho tôi mười mấy cái tới đây!
Hoàng Luận Địch vui vẻ ăn, vung tay lên gọi món.
Mười mấy cái? Cậu cho rằng cậu là ai? Muốn ăn cho chết sao?
Tô Mộc không biết nói gì.
Hắc hắc, tôi chỉ muốn bồi bổ mà thôi. Hơn nữa làm sao tôi có thể ăn hết nhiều như vậy, tôi không phải thấy chúng ta nhiều người như vậy? Làm sao cũng phải ăn uống đại bổ! Chỉ cần có thể bổ sung, về phần làm thế nào phát tiết, cũng không cần các anh suy nghĩ nhiều, cứ để tôi sắp xếp.
Hoàng Luận Địch vỗ ngực nói.
Cậu đấy!
Tô Mộc lắc đầu.
Thật sự không cần sao? Nhưng tôi cần.
Hoàng Luận Địch hỏi.
Được rồi, gọi đi gọi đi.
Hoàng Luận Đàm nói, hắn cũng có chút không chịu được đệ đệ của mình.
Lúc này thật sự cũng không có bao nhiêu người biết tướng mạo thật sự của Tô Mộc, thật ra cho dù ở trong thể chế, mọi người đều không phải quen biết tất cả. Dù sao Tô Mộc cũng vừa đến huyện Ân Huyền, chẳng qua mọi người chỉ biết là hắn rất trẻ mà thôi, còn dung mạo như thế nào, thì ít người biết. Người bên trong thể chế cũng không biết, vậy thì càng không nói đến những người ở bên ngoài.
Nhìn thấy không? Nhìn cái này, tôi thật sự thèm muốn chết. Món súp dê Ngự Thiện này, nếu có thể đưa đến thành phố Thương Thiện, tôi bảo đảm sẽ vô cùng đắt hàng.
Hoàng Luận Địch nhìn bát súp dê cười nói.
Bất kể là súp dê của ai, đều là từ trong nồi múc ra, nhưng cho dù anh tận mắt nhìn thấy súp dê múc ra thì thế nào? Không có bí kíp, không biết công thức gia truyền, anh cũng không thể chỉ ra bát súp dê có khẩu vị hoàn toàn giống nhau. Như vậy lại càng kích thích mọi người tới đây thưởng thức, vô hình trung trở thành một loại chiêu bài tuyên truyền.
Thật ra đây cũng là một cách phát tài, nếu như có thể, tuyên truyền quảng cáo cho món súp dê Ngự Thiện, cũng là tuyên truyền cho huyện Ân Huyền.
Tô Mộc suy nghĩ cười nói.
Vậy đến lúc đó tôi cũng muốn nhập cổ phần.
Hoàng Luận Địch vội vàng nói.
Tùy cậu!
Tô Mộc không biểu thị ý kiến.
Bất kỳ một ngành nghề nào cũng cần có đại lý, nếu Hoàng Luận Địch thật sự có bản lĩnh, phát triển món súp dê Ngự Thiện ra bên ngoài, tạo thành một hình thức chuỗi kinh doanh, đó cũng là bản lãnh của hắn. Tô Mộc tuyệt đối sẽ ủng hộ.
Đây thật sự là một cách phát tài, Luận Địch, nếu không được hai chúng ta nghĩ các vận hành, bước kế tiếp tôi sẽ chuẩn bị món súp dê này vào trong sơn trang của tôi.
Trần Tiểu Long vừa thưởng thức vừa nói.
Xem đấy, điều tôi muốn nói chính là như vậy.
Hoàng Luận Địch càng thêm hăng hái.
Khi ở bên này mọi người đang vui vẻ ăn uống, từ ngoài cửa đột nhiên đi vào một nhóm người, đám người kia thật sự không ít, rõ ràng có tới mười lăm mười sáu người.
Khi bọn hắn xuất hiện, cả nhà hàng súp dê lập tức lộ ra vẻ chật chội. Nếu như chỉ có vậy, mọi người cũng không thể nói gì, dù sao người ta cũng là tới dùng cơm. Nhưng sau khi bọn họ đi vào lại làm ra động tác, khiến cho người ta cảm thấy rất tức giận.
Mấy người các ngươi, ăn xong rồi đi nhanh lên.
Nhìn cái gì? Chẳng lẽ không biết chúng tôi là ai sao?
Tôi biết mấy người, các người là chủ thầu dựa vào huyện nhất xây chúng tôi mới xen lẫn.
Được rồi, nếu không đi, có tin huyện nhất xây chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ với các người hay không.
…
Đây chính là mấy bàn thực khách ở vị trí gần cửa sổ, sau khi nghe bọn họ nói như vậy, liền vội vàng đứng dậy, trả tiền sau đó rời khỏi nơi này. Còn bọn họ ngông nghênh đi tới ngồi xuống.
Đầu bếp Dương, mau mang súp dê ra đây cho chúng tôi, vẫn như cũ, nhanh lên!
Theo tiếng quát tháo, một người đàn ông từ phía sau đi ra, nhìn qua giống như loại người trung thực, trên người còn đeo một chiếc tạp dề, đi về phía đám người kia.
Hắn chính là Dương Quán, cũng chính là ông chủ của tiệm súp dê này.
Liêu tổng, ngài xem đây đã lần thứ chín trong tháng này ngài tới đây rồi, tám lần trước đều ký sổ, nơi này của chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, không có nhiều vốn lưu động. Ngài xem có phải nên trả nợ cho chúng tôi rồi không?
Dương Quán nói.
Người tên là Liêu tổng, chính là thủ lĩnh của đám người này, vừa nhìn qua chính là loại ruột già đầy bụng. Hắn chính là Liêu Khải Sơn, là một đầu lĩnh nhỏ của huyện nhất xây, chịu trách nhiệm thu mua các loại vật liệu của huyện nhất xây.
Liêu Khải Sơn nhìn Dương Quán đứng trước mặt, đầu lông mày nhướng lên, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường:
Ông chủ Dương, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông sợ tôi không trả nợ sao? Lúc này ông mới có bao nhiêu tiền, tôi có thể ăn của ông bao nhiêu?
Đúng vậy, Liêu tổng, ngài là người làm ăn lớn, kiếm được cũng rất nhiều tiền, chúng tôi sao có thể so sánh với ngài? Cho nên nói, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, lần nào ngài tới đây cũng gọi thức ăn như vậy, mỗi lần đều hơn bốn trăm đồng, cửa tiệm của chúng tôi thật sự là không chịu nổi ngài thiếu nợ như vậy, nếu không ngài mở lòng từ bi, trả nợ cho chúng tôi đi.
Dương Quán cười nói.
Chỉ cần có thể lấy được tiền, Dương Quán không ngần ngại cười làm lành.
Nhưng có một số việc phát sinh, thật sự không như ta mong muốn, ông cười như vậy, người khác thật sự sẽ quan tâm đến ông sao?
Liêu Khải Sơn đã quen lớn lối, bị Dương Quán ép trả nợ như vậy, nhất là trước mặt đám cấp dưới, sắc mặt liền trở nên âm trầm, há mồm bắt đầu quát.
Ông chủ Dương, ông như vậy là có ý gì? Đây là ông muốn cho tôi mất mắt đúng không? Có phải ông cho rằng súp dê Ngự Thiện của ông thật sự là biển chữ vàng, có tin chỉ cần một câu nói của tôi, là có thể đập phá nơi này của ông hay không.
Ông thật là ăn tim gấu gan báo, lại dám nói với tôi như vậy? Không biết tôi là ai sao? Tôi là huyện nhất xây, ở huyện này chúng tôi sợ người nào. Chỉ là một món tiền nhỏ mà ông dám đòi tôi như vậy, có phải là không đặt huyện nhất xây ở trong mắt đúng không?
Lời nói này phát ra, nhất thời khiến cho Tô Mộc vốn không muốn quan tâm đến chuyện này, trong đáy mắt xẹt qua vẻ chán ghét, khi ngẩng đầu nhìn Liêu Khải Sơn, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng.