Quan Bảng

Chương 931: Chương 931: Ta sẽ khiến ngươi nhớ mãi hôm nay!




Chương 934: Ta sẽ khiến ngươi nhớ mãi hôm nay!

Ở chỗ như Mão Quan, Thường Hương thật sự là người từng trải. Bất kể là cao thấp hay mập gầy, nàng đều gặp rất nhiều. Cho nên khi nàng nhìn thấy Tô Mộc, vẻ mặt không hề bối rối.

Có đôi khi ngươi cũng không thể không thừa nhận một thực tế, cuộc sống chính là nơi đào tạo diễn viên tốt nhất. Cho dù việc Thường Hương sắp làm, rất có thể hủy diệt cuộc đời nàng. Nhưng vẻ mặt Thường Hương vẫn vô cùng trấn định, cái này cũng chưa tính, biểu hiện của nàng còn rất thành thạo tự nhiên, không hề khiến người ta liên tưởng đến chuyện khác. Kỹ thuật diễn xuất của nàng có thể làm rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp phải thán phục.

Cô là ai?

Tô Mộc nhíu mày nói.

Sau khi Tô Mộc nhìn thấy người đi vào là nữ nhân, chân mày nhất thời nhăn lại. Nói thật, trong tình trạng ở trần này, ở cùng một nữ nhân xa lạ trong một không gian chật hẹp như vậy, Tô Mộc thật sự cảm thấy rất khó chịu. Đó là một loại bản năng, trong ý nghĩ của Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên nên sắp xếp cho mình một nam đấm bóp mới đúng.

Thật ra Tô Mộc chỉ là muốn tới đây nghỉ ngơi, ngâm nước nóng là được rồi, về phần xoa bóp, mặc dù hắn cũng muốn hưởng thụ, nhưng khi sắp hưởng thụ, vẫn cảm thấy ngại ngàn.

Khách nhân, ngài khỏe chứ, thật ra ngài không cần thiết như vậy, thái độ phục vụ của Mão Quan chúng tôi có thể nói là nhất lưu, chúng tôi sẽ không để ngài cảm thấy không thoải mái, tôi là phó thợ cả ở đây, tên là Thường Hương, lần này chính là tới đây phục vụ ngài. Ngài yên tâm, kỹ thuật của tôi thật sự không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng!

Trên mặt Thường Hương lộ ra nụ cười rất bình tĩnh.

Được rồi, cô đi ra đi, tôi không cần thợ đấm bóp!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Không cần?

Trong đáy mắt Thường Hương hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không được, khách nhân, chúng tôi thật sự không thể ra ngoài, nếu bây giờ tôi bị đuổi ra, chẳng những tôi không thể được làm thợ cả, chỉ sợ ngay cả cơ hội ở lại Mão Quan cũng không có. Cho nên xin ngài thông cảm, nể mặt tôi.

Lúc nói trên khuôn mặt Thường Hương lộ ra một loại khủng hoảng.

Thật sự như vậy sao?

Chuyện như vậy Tô Mộc chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng nghĩ đến Thường Hương là thợ đấm bóp, hơn nữa còn là thợ cả ở đây, sợ rằng đây mới là nguyên nhân Lý Nhạc Thiên kêu nàng tới đây. Người bình thường, thật sự không có tư cách đi vào.

Được rồi, sống ở đâu thì yên ở đấy. Dù sao cũng chỉ là xoa bóp mà thôi!

Không cần động đến chỗ khác. Chỉ cần xoa bóp chân cho tôi là được.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Chỉ cần xoa bóp chân sao? Khách nhân, ngài phải biết rằng cho dù chỉ là xoa bóp chân, cũng sẽ phải đủ tiền.

Thường Hương nói.

Tôi biết, bắt đầu đi!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Vậy tôi bắt đầu đây!

Sau khi Thường Hương chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết. Nàng liền bắt đầu xoa bóp. Chẳng qua chỉ xoa bóp chân thì thế nào? Chỉ cần ngươi để ta đụng vào thân thể của ngươi, chỉ cần ngươi có thể giữ ta lại, tinh dầu và hương thơm đặc biệt ta đã chuẩn bị sẽ phát huy tác dụng . Đến lúc đó ngươi sẽ biết lợi hại, nhưng nhìn bộ dạng của ngươi, có lẽ làm sẽ tương đối thoải mái.

Cho dù là làm việc cho Đồng Phương. Có thể gặp một nam nhân dáng người không tệ, Thường Hương dĩ nhiên cũng rất cao hứng. Dù sao thêm một người hay bớt một người cũng không có gì khác biệt.

A?

Khi Thường Hương bắt đầu xoa bóp, trong lòng Tô Mộc bất chợt phát ra một tiếng kinh hô, theo đó thân thể cũng làm ra một phản ứng, động tác này rất nhanh bị Thường Hương bắt được, vội vàng nói:

Có phải không thoải mái hay không?

Không có chuyện gì, cô tiếp tục đi!

Tô Mộc trấn định nói.

Được, vậy tôi tiếp tục!

Thường Hương gật đầu nói.

Tiếp tục? Cô thật sự muốn tiếp tục sao. Không ngờ, ở chỗ này cũng có thể gặp phải người như vậy, thiếu chút nữa bị cô ta hãm hại rồi. Bởi vì vừa rồi trong phút chốc Thường Hương đụng vào hai chân Tô Mộc, quan bảng đã bắt đầu xoay tròn. Mà tin tức trong quan bảng hiển lộ ra, thật sự khiến cho Tô Mộc cả kinh. May mắn là có quan bảng. Nếu không thật sự bị hãm hại rồi.

Trị số độ thân mật của Thường Hương là số 0!

Bệnh không tiện nói ra: bệnh AIDS!

Dĩ nhiên quan trọng nhất là, tin tức bí mật là: nhất định phải trong thời gian ngắn nhất quay được video giữa Tô Mộc và mình, sau đó giao cho Đồng Phương!

Đây mới là thứ trí mạng nhất!

Thật sự là khó lòng phòng bị!

Nếu như không phải có quan bảng, Tô Mộc tin tưởng hiện tại mình khẳng định sẽ mắc mưu. Đồng Phương là ai? Tại sao hắn muốn hãm hại mình? Hai mắt Tô Mộc nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Ánh mắt nhìn Thường Hương đầy khinh thường. Giả bộ cái gì. Một lát nữa tôi sẽ làm cho cô lộ nguyên hình, tôi không tin có con mèo nào không ăn cá.

Khách nhân đây là lần đầu tiên ngài tới Mão Quan chúng tôi sao? Tại sao trước kia không thấy ngài?

Khách nhân, kỹ thuật của tôi thế nào, có thoải mái không?

Ngài không biết, ở kinh thành Mão Quan chúng tôi có bối cảnh rất lớn đấy!

. . .

Thường Hương thật sự là người rất tinh tế, nàng muốn thông qua phương thức như thế, hòa hoãn không khí với Tô Mộc. Nếu như Tô Mộc là người khác, không biết Thường Hương muốn hãm hại mình, có lẽ hắn sẽ mắc bẫy. Dù sao Thường Hương thật sự một nữ nhân rất phong tao quyến rũ. Nếu nàng chủ động trêu chọc, ai có thể chịu đựng được?

Nhưng hiện tại Tô Mộc đã biết, dĩ nhiên sẽ không trúng chiêu. Tô Mộc còn rất phối hợp nằm vật xuống, tán gẫu với Thường Hương, nhưng cặp mắt đã sớm chú ý đến bất cứ vật phẩm dị thường nào trong phòng. Chỉ cần là thứ nào xuất hiện không đúng chỗ, hắn sẽ nhạy cảm phát giác được.

Trong lúc này, Tô Mộc trực tiếp nhắn tin cho Lý Nhạc Thiên, nội dung rất đơn giản, Đồng Phương là ai? Đừng gọi điện thoại, gửi tin nhắn là được.

Cha của Đồng Phương là Phó thị trưởng kinh thành, là người của Tôn gia, Đồng Phương là theo chân Tôn Nguyên Thắng xen lẫn. Đây là tin nhắn Lý Nhạc Thiên gửi tới, trong nháy mắt Tô Mộc nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng nhất thời bốc lên một ngọn lửa vô hình.

Tôn Nguyên Thắng, lại là Tôn Nguyên Thắng!

Tôn gia các ngươi thật sự là âm hồn bất tán, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Ta tự hỏi không có cừu hận lớn như vậy với Tôn gia nhà các ngươi, các ngươi thấy ta thân bại danh liệt mới vừa lòng sao? Tôn Nguyên Bồi nhà các ngươi đã hưởng thụ thành quả của ta ở huyện Hạnh Đường, ta còn chưa nói gì, ở thành phố Cổ Lan còn kêu Triệu Thiên hoa ngáng chân ta. Hiện giờ ta tới kinh thành, Tôn Nguyên Thắng ngươi vẫn không muốn bỏ qua cho ta, muốn hại ta chết là sao?

Nghĩ đến nếu như bị nữ nhân như Thường Hương ôm ấp, Tô Mộc thật sự muốn phát ói!

Thật ra vừa rồi Tô Mộc nghĩ hay là cứ đứng dậy rời đi, nhưng nghĩ đến nếu làm như vậy, chuyện này không khỏi náo quá nhỏ. Tôn gia các ngươi không phải muốn chơi với ta sao? Ta sẽ tận tình vui đùa với các ngươi, cho các ngươi thấy được sự lợi hại của ta. Ta sẽ khiến các ngươi sau này chỉ cần nghe thấy tên của ta cũng sẽ run rẩy.

Cho nên trong nháy mắt quan bảng xoay tròn, trong lòng Tô Mộc liền định ra một kế sách!

Sau khi hoàn thiện kế sách này, Tô Mộc liền trực tiếp gửi tin nhắn cho Lý Nhạc Thiên.

Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, báo cho Lý Nhạc Thiên cũng không có bao nhiêu phiền toái, mà Thường Hương vì có thể mau sớm trấn định Tô Mộc, cũng không dám hấp tấp đốt hương, bôi tinh dầu. Bởi vì bản năng nói cho Thường Hương biết, người nam nhân trước mắt này, không đơn giản. Hắn chỉ đang chơi điện thoại, nhưng hành động này lại khiến Thường Hương cảm giác được một loại thần bí.

Thành công rồi!

Sau khi thông báo toàn bộ kế sách với Lý Nhạc Thiên, khóe miệng Tô Mộc hiện ra nụ cười lạnh, đặt điện thoại xuống, khẽ gật đầu với Thường Hương, rất thoải mái rên rỉ.

Thật sự là không tệ, kỹ thuật của cô đúng là rất tốt, Mão Quan không hổ là phòng nghỉ số một kinh thành, tiếp tục đi, tôi hơi buồn ngủ rồi, sau khi cô bóp xong, có thể tự rời đi.

Biểu hiện của Tô Mộc vô cùng mệt mỏi.

Được, khách nhân!

Thường Hương cúi đầu xuống, trong đáy mắt xẹt qua vẻ gian kế được như ý, vừa nói vừa bắt đầu vận dụng tinh dầu đặc biệt, bắt đầu đốt hương thơm. Sau khi nàng làm xong tất cả những thứ này, lại một lần nữa ngồi xuống nâng chân phải Tô Mộc lên, bất chợt thân thể nghiêng sang một bên, sau đó trực tiếp té xuống giường.

Với thực lực hiện tại của Tô Mộc, muốn âm thầm làm một người hôn mê, thật sự quá đơn giản. Chỉ cần hơi phóng thích năng lượng bên trong quan bảng ra là có thể làm được, hơn nữa phải biết rằng Tô Mộc đã học được thuật phân rõ huyệt vị ở chỗ Thương Nhân Đình, có thể biết chính xác, động vào huyệt vị gì có thể làm cho người ta hôn mê. Nếu người như Thường Hương đấu với Tô Mộc, hoàn toàn không có nửa điểm thắng.

Sau khi Thường Hương đã hôn mê, Tô Mộc liền trực tiếp đứng dậy, rất nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó liếc nhìn tinh dầu và lọ hương đặc biệt. Hai thứ đồ chơi này thật sự đủ bá đạo, hơn nữa còn rất thần bí, chỉ cần sau khi dùng qua, sẽ hoàn toàn biến mất, cho dù lỗ mũi có tinh thế nào, cũng không thể phát hiện ra, dựa vào vật như vậy, Thường Hương mới có thể trợ giúp Đồng Phương làm được chuyện này.

Lúc này Tô Mộc dựa theo tin tức Lý Nhạc Thiên hỏi thăm, đi đến phòng Tôn Nguyên Thắng. Chẳng qua khi Tô Mộc vừa mới chuẩn bị rời đi, thoáng chút chần chờ, sau đó cầm lấy một cái khăn tắm, lặng lẽ xuất hiện bên ngoài phòng của Tôn Nguyên Thắng.

Tôn Nguyên Thắng, Đồng Phương, ta sẽ khiến các ngươi nhớ mãi ngày hôm nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.