Quan Bảng

Chương 795: Chương 795: Tai nạn chết người




Chương 798: Tai nạn chết người

Buổi tối Tô Mộc vẫn trở lại sào huyệt ân ái của Lạc Lâm, ở chỗ này ôm Lạc Lâm ngủ cả đêm, cho đến hừng sáng mới chậm rãi mở hai mắt ra. Phải biết rằng hôm nay là chủ nhật, Tô Mộc vẫn có thể ở lại nơi này, đến xế chiều mới phải trở về. Vì vậy buổi trưa, Tô Mộc liền chuẩn bị toàn tâm toàn ý phụng bồi Lạc Lâm. Dù sao lần này đến thành phố Thịnh Kinh, chuyện nên làm cũng đã làm thỏa đáng.

Về phần Diệp An Bang kêu hắn tới chỗ Trịnh Vấn Tri thì không cần thiết, bởi vì Trịnh Vấn Tri tạm thời có việc phải đến kinh thành, cho dù qua đó cũng chỉ có thể vồ hụt. Trịnh Đậu Đậu không ở nhà, Trịnh Mục ở lại khu Cao Khai đảm nhiệm giám sát, thật sự là đủ bận rộn.

Về phần chỗ Phương Nhai, sau khi nhận được lễ vật Tô Mộc đưa tới sẽ vận hành như thế nào, đó là chuyện của Phương Nhai. Nhưng Phương Nhai quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hội này , phải biết rằng dưới tình huống Diệp An Bang ngầm đồng ý, Phương Nhai muốn phát ra thanh âm của mình, động đến đội cảnh sát giao thông thành phố, tin tưởng trong chính quyền tỉnh ủy, sẽ không ai đối đầu với Phương Nhai.

Anh thật sẽ đi chơi cùng em một ngày sao?

Lạc Lâm hỏi.

Dĩ nhiên!

Tô Mộc mỉm cười nhìn Lạc Lâm ngồi bên cửa sổ, nàng đang cầm chén uống nước, mái tóc mềm mại tùy ý xõa ra, nhìn cổ họng nàng không ngừng nuốt nước lạnh, Tô Mộc bất chợt nghĩ đến tối hôm qua, chính là cái miệng nhỏ nhắn này đã làm ra một số chuyện thú vị.

Nếu như em không muốn ra ngoài…, cũng được, anh sẽ ở cùng em. Nếu không thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta lại…

A! Chớ có sờ vào em, em không chịu được, nếu thật sự làm tiếp, em sẽ sụp đổ mất.

Khi ngón tay Tô Mộc sờ lên da thịt bóng loáng của Lạc Lâm, thân thể mềm mại của nàng bất giác rùng mình, ngay sau đó kêu lên cầu xin tha thứ, ánh mắt nhìn Tô Mộc, cũng toát ra một loại mùi vị mập mờ.

Ha ha!

Tô Mộc cười to, đứng dậy nói:

Được rồi, trêu em thôi, đi thôi, sáng hôm nay anh sẽ cùng em đi dạo phố, đến xế chiều anh phải trở về. Còn nữa, nếu sau này ở thành phố Thịnh Kinh gặp phải chuyện gì…, trực tiếp tìm Đỗ Phẩm Thượng là được.

Em biết rồi!

Lạc Lâm gắt giọng.

Nói ra dạo phố đối với Tô Mộc thật sự là có chút mới lạ, hắn nhớ đã lâu rồi mình không đi dạo phố. Nếu là ở thành phố Cổ Lan…, hắn có lẽ còn lặng lẽ đi dạo, nhưng ở Thịnh Kinh, người giống như hắn, thật sự là không có ai biết. Cho nên sau khi thay trang phục, hắn liền cùng Lạc Lâm bắt đầu ra ngoài đi dạo.

Chẳng qua ở bên này Tô Mộc đang đi dạo, ở bên kia trong một bệnh viện, Hoàng Thạch nhìn Kazuo Fujii biến thành đầu heo, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Phải biết rằng tối hôm qua hắn chẳng qua bị Tô Mộc thu thập một bữa, tối thiểu còn không bị hủy hoại dung mạo. Còn Kazuo Fujii hiện tại thì sao? Chẳng những bị đánh, còn bị đánh thành đầu heo. Ngay cả dung mạo cũng bị hủy diệt, sau này làm sao ra ngoài xen lẫn?

Nhưng hiện tại Hoàng Thạch còn cần đến Kazuo Fujii, cho nên bây giờ biểu hiện vô cùng còn cung kính.

Kazuo tiên sinh, tối qua ngài có báo cảnh sát hay không? Có nhìn rõ bọn họ là ai không? Tại sao bọn họ lại đánh ngài?

Hoàng Thạch quan tâm hỏi.

Báo cảnh sát? Tôi làm gì có thời gian báo cảnh sát, không sai, bây giờ lập tức báo cảnh sát cho tôi. Ai u, đầu tôi bây giờ còn đau, nếu như bị tôi điều tra ra là ai động tay, tôi không giết chết hắn không được.

Kazuo Fujii tức giận hét lên.

Giết người?

Trong lòng Hoàng Thạch không khỏi run lên, may là nơi này là phòng săn sóc đặc biệt, ngoài mình ra không còn người khác. Nếu để cho người khác nghe được lời này, hậu quả kia thật sự hỏng bét. Một người Nhật Bản lại nói nhao nhao muốn thiên triều giết người trên thổ địa thiên triều, đây chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ? Chẳng qua ai sẽ động tay? Tô Mộc sao? Có thể, nhưng lại chưa đủ chứng cứ chính xác.

Kazuo tiên sinh, chuyện này tôi xử lý là được, ngài xem tối hôm qua là ai đánh ngài, ngài có lẽ có chút ấn tượng chứ? Có phải Tô Mộc không?

Ánh mắt Hoàng Thạch xoay động.

Tô Mộc là ai? Ta nào biết… A, không sai, chính là Tô Mộc, là Tô Mộc đánh ta!

Kazuo Fujii là một người quỷ quái, nhìn dáng vẻ Hoàng Thạch, nghe lời của hắn, cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đúng vậy, bất kể là ai đánh mình, khoản nợ này chỉ cần đổ lên đầu Tô Mộc là được. Chỉ có điều nếu cái này có thể thành lập…, như vậy chẳng những có thể trút được luồng ác khí tối hôm qua, còn có thể thuận thế uy hiếp Hoàng Tiệp ngã vào lòng mình. Hơn nữa Kazuo Fujii cũng thật sự không nghĩ ra người tối hôm qua là ai, ví tiền và mọi thứ trên người hắn đều bị cướp đi, theo hắn thấy đây rõ ràng là một vụ cướp, mình chẳng qua là không may bị nhìn trúng mà thôi.

Nhưng chuyện này chỉ cần chứng thực là Tô Mộc động tay, chuyện tiếp theo sẽ dễ nói.

Tôi chắc chắn là Tô Mộc động tay, tôi đã nhìn thấy hắn. Hoàng Thạch, hiện tại cậu báo cảnh sát, xử lý chuyện này cho tôi.

Kazuo Fujii nhe răng kêu lên:

Nếu như cảnh sát nơi này mặc kệ, tôi sẽ đến Lãnh sự quán nước tôi đòi hỏi công bằng, nếu chuyện này trở thành sự kiện ngoại giao, tôi nghĩ cục trưởng cục công an thành phố Thịnh Kinh các vị chỉ sợ cũng ngồi không yên, ha ha!

Sự kiện ngoại giao thật sự là một đòn sát thủ, nếu trở thành sự kiện ngoại giao, Hoàng Thạch tin tưởng đừng nói là cục công an thành phố Thịnh Kinh, cho dù là phòng công an tỉnh cũng sẽ chọc ra phiền toái. Ai không biết những năm qua khi thiên triều xử lý sự kiện ngoại giao, phần lớn tình huống đều là thiên vị đối phương. Cái gọi là xử lý, hơn nữa là nhằm vào nội bộ, chuyện như vậy, vừa vặn trở thành chỗ bây giờ Hoàng Thạch có thể vận hành.

Hơn nữa phải biết rằng Hoàng Thạch làm chuyện này, tuyệt đối có chỗ tốt hơn người khác, bởi vì nơi phát sinh chính là trong phạm vi quản hạt khu Lý Việt thành phố Thịnh Kinh, mà khu trưởng khu Lý Việt chính là người của Hoàng gia, là tiểu thúc của Hoàng Thạch, Hoàng Tử Văn.

Hoàng Tử Văn cũng là người có quan vị cao nhất trong Hoàng gia hiện tại. Đây là vị trí gia gia của Hoàng Thạch, năm đó xin nghỉ hưu sớm, nhường đường mới thu hoạch được. Nếu không, với thực lực của Hoàng gia, thật sự đừng nghĩ đến có thể ngồi vào vị trí khu trưởng tỉnh thành.

Hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi an bài.

Hoàng Thạch gật đầu nói.

Ai nha, thật đau chết mất, bác sĩ đâu rồi, mau đến đây xem cho tôi!

Kazuo Fujii đau lớn kêu lên.

Bên này kế tiếp sẽ an bài như thế nào là chuyện của bọn hắn, còn hiện tại Tô Mộc và Lạc Lâm thật sự đang vứt bỏ tất cả chuyện phiền lòng, vui vẻ đi dạo phố. Chỉ là có một số chuyện thật rất đúng dịp, khi hai người đang nghỉ ngơi, Tô Mộc trong lúc lơ đãng quét nhìn phía lầu dưới, phát hiện thân ảnh của Trương Quân Trung. Mà điều khiến hắn càng thêm bất ngờ chính là, bên cạnh Trương Quân Trung còn có một nữ tử.

Nhìn qua có vẻ quan hệ của hai người không đơn giản!

Xem ra trong buổi họp mặt bạn cũ tối hôm qua, Trương Quan Trung Trung đã thu hoạch tương đối khá? Trong lòng Tô Mộc thầm suy đoán, nhưng đối với chuyện này hắn cũng cảm thấy rất vui mừng. Bất kể nói thế nào nếu Trương Quan Trung thật sự gặp được người thích hợp, thời điểm nên kết hôn sẽ phải kết hôn, cũng không thể kéo dài mãi. Cho dù hắn không vội vàng, đoán chừng Trương lão hổ cũng sẽ thúc giục.

Nhìn người nào vậy? Có phải anh đang nhìn mỹ nữ kia không? Tô Mộc, anh lại dám nhìn lén mỹ nữ khác.

Lạc Lâm chu miệng nói.

Anh đâu phải nhìn lén người khác, bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp như em, anh còn cần đi nhìn lén người khác sao? Là Trương Quan, thư ký của anh.

Tô Mộc cười nói.

Quả nhiên là hắn! Bên cạnh còn có một mỹ nữ đi cùng, Tô Mộc, lãnh đạo thư ký các anh cũng lợi hại, lần này tới tỉnh lị, người nào cũng mang theo mỹ nữ du ngoạn, thật sự là đáng hâm mộ…

Dừng lại!

Tô Mộc tiện tay cầm một miếng bỏng ngô trực tiếp nhét vào trong miệng Lạc Lâm, cười nói:

Câu nói kế tiếp không cần nói ra, anh biết em là ký giả rồi, càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.

Lạc Lâm nhai miếng bỏng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, hắn có chút nhíu mày, phải biết rằng số điện thoại này trừ phi là tình huống khẩn cấp, nếu không sẽ không vang lên. Mà hiện tại người gọi tới chính là Từ Viêm, chẳng lẽ khu Cao Khai xảy ra chuyện gì sao? Nói thật, khu Cao Khai trong khoảng thời gian này đã rất yên lặng, yên lặng không ngừng phát triển, nếu xảy ra chuyện gì…, vậy thì hỏng bét.

Chỉ cần là Từ Viêm gọi tới, Tô Mộc đều có loại ảo giác, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Quả nhiên, khi Tô Mộc nghe được thanh âm lo lắng bên phía Từ Viêm truyền đến, sắc mặt liền âm trầm.

Lặp lại lần nữa!

Lãnh đạo, thật sự có tai nạn chết người rồi!

Từ Viêm gấp giọng nói.

Ổn định trật tự, lấy chứng nhận hiện trường, đồng thời điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi, hiện tại tôi sẽ lên đường trở về. Có bất cứ chuyện gì, phải cho tôi biết trước tiên, nhớ đừng để phát sinh chuyện gì, cũng tuyệt đối không được để tình hình rối loạn, biết không?

Tô Mộc trầm giọng nói.

Tôi hiểu!

Từ Viêm cung kính nói.

Sao vậy? Khu Cao Khai đã xảy ra chuyện sao?

Lạc Lâm nhìn Tô Mộc cúp điện thoại hỏi.

Chuyện có thể làm cho Tô Mộc lộ ra vẻ mặt như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Lạc Lâm, thật xin lỗi, anh muốn đi dạo với em, nhưng có một số chuyện xảy ra, anh phải lập tức trở về xử lý.

Tô Mộc xin lỗi nói.

Em hiểu, anh đi mau lên, em cũng muốn về rồi, em cảm thấy hơi mệt.

Lạc Lâm nói.

Có thể trở về sao?

Tô Mộc hỏi.

Có thể!

Lạc Lâm gật đầu.

Tô Mộc không ở lại lâu nữa, xoay người vội vàng rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Trương Quan Trung. Sau khi Trương Quan Trung nghe thấy Tô Mộc cũng đang ở đây, vẻ mặt có chút lúng túng, nhưng rất nhanh trở nên nghiêm túc sau khi nghe lời nói của Tô Mộc.

Sau khi hai người chạm mặt, Tô Mộc không nói thêm gì, chỉ nói một câu:

Có chuyện xảy ra, phải lập tức trở về, liên lạc cho Triệu ca kêu hắn lập tức tới đây! Chúng ta phải nhanh chóng trở về!

Vâng!

Trương Quan Trung vội vàng gọi điện thoại.

Nhưng khi hai người đang đứng ở cửa trung tâm mua sắm, đột nhiên xuất hiện mấy người, sau khi lộ diện liền đi về phía Tô Mộc, vẻ mặt toát ra một loại bất thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.