Tần Phong, anh hò hét cái gì! Ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị các anh có bổn sự thật lớn a, dưới tình huống không có bất cứ chứng cớ gì, dưới tình huống không phù hợp trình tự, dám ngang nhiên mang đi một chủ tịch huyện cấp chính xứ. Bí thư ban kỷ luật thanh tra như anh thật sự dạy dỗ có cách a, tôi xem anh thật sự càng sống càng hồ đồ, chuyện như vậy cũng làm được. Được lắm, nếu ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị làm việc không để ý tới nguyên tắc kỷ luật tổ chức, vậy không cần làm nữa!
Cạch!
Khi điện thoại cúp máy, Tần Phong ngồi phịch lên sô pha. Cho dù hắn là bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố, nhưng lúc này sắc mặt tái nhợt như tro tàn. Ngay nháy mắt đối phương vừa lên tiếng, hắn biết đó là ai, không phải Cao Lệ Trấn, mà là Lâm Nhạc Đông. Vừa rồi mình cảm xúc kích động, thậm chí không nhìn rõ số điện thoại đã trực tiếp lớn tiếng.
Đây quả thực là chuyện ngu xuẩn điên cuồng nhất!
Vừa rồi mình đã nói gì, đem toàn bộ chuyện của mình làm đều nói ra. Chuyện này Lâm Nhạc Đông đã biết, đó là bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh, còn là ủy viên tỉnh ủy, bị một nhân vật như vậy nhớ tới, nếu Tần Phong còn không tìm cách bảo vệ mình, vậy thật sự xui xẻo!
Nghĩ tới đây, toàn thân Tần Phong rét run, lạnh lẽo tới tận xương tủy!
Làm sao bây giờ?
Tần Phong không ngừng đi qua đi lại, cuối cùng vội vàng lấy di động bấm dãy số, nói xong liền nhanh chóng ra ngoài. Lần này sở dĩ hắn làm ra hành động như thế cũng không phải chỉ do ý tứ một mình hắn. Mà là có người duy trì hắn, dù người kia không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong thái độ lập lờ nước đôi của người kia, Tần Phong cũng biết ý nghĩ của hắn là như thế.
Người kia chính là chủ tịch thành phố Tây Phẩm Lỗ Minh Nghĩa!
Lỗ Minh Nghĩa là chủ tịch thành phố Tây Phẩm, từ khi Tương Hoài Bắc nhậm chức, uy tín đã sút giảm không ít. Rất nhiều chuyện còn chưa được hắn xử lý cũng đã biến vị. Từ khi huyện Hoa Hải phát triển, lại thêm thân phận thư ký của Trịnh Vấn Tri, Tương Hoài Bắc rất nhanh liền đứng vững gót chân trong Tây Phẩm thị. Cho nên khi Lỗ Minh Nghĩa nghe Tần Phong nói muốn đối phó Tô Mộc, chỉ có chút chần chờ nhưng không hề nói ra ý kiến phản đối.
Đây là thái độ của Lỗ Minh Nghĩa!
Bởi vì cùng ở chung trong một đại viện, cho nên Tần Phong rất nhanh đã tới nhà Lỗ Minh Nghĩa. Sau vài câu hàn huyên, hai người đi vào phòng sách, Lỗ Minh Nghĩa ném cho Tần Phong điếu thuốc lá.
Biết anh ở nhà không dám hút thuốc, hút một điếu đi!
Lỗ Minh Nghĩa cười nói.
Quan hệ giữa Tần Phong cùng Lỗ Minh Nghĩa cũng không kém, chính xác mà nói hắn đứng về phía Lỗ Minh Nghĩa, cũng không có bao nhiêu liên quan với Bàng Chấn Kỳ.
Chủ tịch, hiện tại đã xảy ra chuyện!
Tần Phong làm gì còn tâm tư hút thuốc, vừa cầm lấy liền đặt sang một bên, sắc mặt nghiêm túc nói. Cho dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định thản nhiên. Nói thế nào hắn cũng là ủy viên thành ủy, nếu chút bổn sự như vậy cũng không có, quả thực là buồn cười!
Xảy ra chuyện gì?
Lỗ Minh Nghĩa hỏi.
Là như vậy, vừa rồi Lâm bí thư bên ban kỷ luật thanh tra tỉnh gọi điện cho tôi, vừa mở miệng đã mắng một trận.
Tần Phong vội vàng nói.
Cái gì? Việc này kinh động tới Lâm bí thư sao?
Trong lòng Lỗ Minh Nghĩa run lên.
Phải biết rằng trong lòng Lỗ Minh Nghĩa cũng có tính toán, Tô Mộc là chủ tịch huyện Hoa Hải, theo lý mà nói không có bất cứ uy hiếp gì với Lỗ Minh Nghĩa. Nhưng không nghĩ tới Tô Mộc lại có thể phát triển kinh tế huyện Hoa Hải sinh động như vậy, nếu vậy chẳng khác gì càng gia tăng quầng sáng lên người Tương Hoài Bắc. Bởi vì lúc Tương Hoài Bắc mới nhậm chức, đã yêu cầu nắm quyền quản lý huyện Hoa Hải.
Hiện tại huyện Hoa Hải nếu càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa, chẳng khác gì chứng minh ánh mắt của Tương Hoài Bắc vô cùng sáng suốt, thật quá chuẩn xác. Nếu hắn có chiến tích nổi bật, muốn thay thế vị trí của Lỗ Minh Nghĩa cũng là chuyện dễ dàng.
Cho nên vì muốn gõ Tương Hoài Bắc, Lỗ Minh Nghĩa đã ngầm đồng ý động tác của Tần Phong.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân, đó là quan hệ giữa Lỗ Minh Nghĩa cùng Lý Thiên Thạc thật không tệ. Lúc trước khi Lý Thiên Thạc bị bắt, là bởi vì chuyện gì hắn cũng biết. Trong chuyện này liên lụy tới Tô Mộc, cho nên Lỗ Minh Nghĩa không chút do dự muốn tìm cơ hội giáo huấn Tô Mộc. Tần Phong đưa ra ý kiến, hắn liền biết thời biết thế đáp ứng.
Nhưng Lỗ Minh Nghĩa làm sao cũng không nghĩ tới, vì sao chuyện này còn kinh động tới Lâm Nhạc Đông?
Lão Tần, anh nói nghe một chút đi, trong chuyện này còn có vấn đề nào khác xảy ra hay không? Nếu không Lâm bí thư tuyệt đối sẽ không can thiệp việc này. Hơn nữa ở thời gian trễ như vậy, anh nói rõ ràng tôi nghe xem!
Lỗ Minh Nghĩa gấp giọng hỏi.
Tình huống cụ thể tôi không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại quan trọng nhất là tôi không liên lạc được Cao Lệ Trấn. Cao Lệ Trấn trực tiếp mang Tô Mộc đi qua nhà khách quân khu!
Tần Phong nói.
Cái gì?
Lỗ Minh Nghĩa bật dậy khỏi ghế.
Lúc này hắn đã mẫn tuệ ý thức được sự tình xuất hiện vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ. Cao Lệ Trấn thật to gan, biết mình đang làm gì sao? Vốn đã không dùng trình tự, không dựa theo quy định làm việc. Hiện tại cũng không phải trước kia, sao chỉ nghe lời đồn đãi thì tùy tiện bắt người? Còn trực tiếp mang đi nhà khách quân khu!
Nhưng hiện tại họ không cách nào liên lạc được với Cao Lệ Trấn, chẳng lẽ bên quân khu xảy ra tai vạ gì sao?
Nghĩ tới đây hắn nhìn Tần Phong nói:
Hiện tại anh gọi điện cho Dương Vọng Sơn, hỏi thăm là chuyện gì xảy ra? Nếu không được, tôi nghĩ anh phải đi xem một chuyến!
Dạ!
Tần Phong lập tức gọi điện, mà Dương Vọng Sơn cũng không tránh né, tùy ý nghe máy.
Dương tư lệnh viên, tôi là Tần Phong, tôi nghĩ muốn hỏi thăm, ông có biết tối nay bên nhà khách quân khu các vị xảy ra chuyện gì hay không?
Tần Phong thật cẩn thận dò hỏi.
Dù Dương Vọng Sơn cũng là ủy viên thành ủy, Tần Phong cũng vậy, nhưng Tần Phong thật không dám gọi nhịp với Dương Vọng Sơn. Người nào cũng biết ở trong Tây Phẩm thị, không thể khinh thường thế lực Dương gia. Mấu chốt nhất chính là, Dương Vọng Sơn là tư lệnh viên quân khu, trong tay nắm giữ binh quyền. Bất kỳ thời điểm nào, thứ đồ chơi binh quyền kia đều tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lão Tần a, nếu ông không gọi điện cho tôi, tôi cũng sẽ gọi cho ông! Người của ban kỷ luật thanh tra thành phố làm việc kiểu gì vậy? Làm sao dám xông vào nhà khách quân khu, hơn nữa còn kèm con tin xông vào. Ông có biết bọn hắn bắt ai không? Lão Tần a, tôi thật sự không muốn nhìn thấy ông nhảy vào trong hố lửa, nhưng lần này chỉ sợ ban kỷ luật thanh tra các vị chạy trời không khỏi nắng! Cứ vậy đi, tôi còn phải xử lý quân vụ, không nhiều lời với ông!
Cách nói chuyện như rơi vào sương mù của Dương Vọng Sơn đã lộ ra tin tức, làm Tần Phong run rẩy sợ hãi. Hắn thật sự không nghĩ tới lần này Dương Vọng Sơn chơi lớn như vậy!
Rốt cục chuyện gì xảy ra?
Lỗ Minh Nghĩa gấp giọng hỏi.
Dương Vọng Sơn nói, nhóm người Cao Lệ Trấn bắt con tin xông vào nhà khách quân khu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ hẳn đã bị giam giữ.
Tần Phong theo bản năng hội báo.
Cái gì?
Lỗ Minh Nghĩa không còn cách nào bình tĩnh.
Bất kỳ thời điểm nào cũng không được xâm nhập quân khu, hành vi này chính là tội phản quốc. Mà vì sao nhóm người Cao Lệ Trấn lại làm như vậy? Thật hiển nhiên là không thể nào! Cao Lệ Trấn không ngu ngốc, làm sao làm ra hành động như thế? Nhưng Dương Vọng Sơn lại nói như vậy, chẳng lẽ bên trong còn có nguyên nhân nào? Bắt giữ con tin? Chẳng lẽ là Tô Mộc sao?
Sự tình lần này thật sự không xong!
Chủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ? Lần này Dương Vọng Sơn rõ ràng cố ý thiên vị. Nếu chúng ta không nghĩ biện pháp giải quyết, đợi khi Dương Vọng Sơn thật sự báo cáo lên trên, hậu quả thật khó thể tưởng tượng. Tới lúc đó chúng ta sẽ không có đường rút quân!
Tần Phong vội vàng nói, lúc này hắn bất chấp dáng vẻ, sự tình đã thoát khỏi tầm tay quá mức nghiêm trọng, nhất định phải tìm biện pháp sửa chữa.
Đinh linh linh!
Ngay khi Lỗ Minh Nghĩa còn đang cân nhắc, điện thoại bàn đột nhiên vang lên, sau khi nghe máy, sắc mặt Lỗ Minh Nghĩa biến thành ngưng trọng. Còn chưa đợi hắn nói chuyện, điện thoại của Tần Phong cũng vang lên chói tai. Chờ hắn nghe xong, sắc mặt biến thành âm trầm.
Là Bàng Chấn Kỳ, hắn chất vấn rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Lỗ Minh Nghĩa nhíu mày nói.
Là Tương Hoài Bắc gọi cho tôi!
Tần Phong nói.
Xem ra sự tình đã ngày càng nghiêm trọng, thừa dịp hiện tại còn chưa gây ra sai lầm lớn, Tần Phong, anh nhanh chóng đi quân khu đem sự tình giải quyết đi!
Lỗ Minh Nghĩa quyết đoán nói.
Dạ, tôi đi đây!
Tần Phong xoay người đi ra ngoài.
Lỗ Minh Nghĩa còn định nói gì, nhưng lại yên lặng không nói. Chuyện này vốn làm sai lầm, không thể gây thêm lỗi lầm nữa. Dù sao từ giờ trở đi việc này là hoạt động chuyên nghiệp của ban kỷ luật thanh tra, không còn quan hệ gì với hắn.
Lỗ Minh Nghĩa muốn hoàn toàn dứt bỏ quan hệ!
Nếu có lợi ích, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm. Hiện tại rõ ràng là bất lợi, thậm chí còn phỏng tay, hắn làm sao lại nghĩ dính líu vào thêm nữa.
Điểm này Tần Phong cũng hiểu rõ ràng.
Đợi khi hắn đi ra ngoài, hắn hiểu được Lỗ Minh Nghĩa muốn trốn tránh trách nhiệm. Mặc dù cách làm này thật không hiền hậu, nhưng Tần Phong có thể nói được gì? Thật sự trách cứ sao? Đừng nói hắn không có tư cách, cho dù có cũng không có chứng cớ.
Hô!
Một trận gió đêm thổi qua, Tần Phong cảm giác rét run.
Bầu trời, thay đổi!