Quan Bảng

Chương 1047: Chương 1047: Tâm lý chiến trăm trận trăm thắng




Chương 1050: Tâm lý chiến trăm trận trăm thắng

Cho dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt, đều phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối! Chỉ khi nào hoàn toàn trầm tĩnh mới có thể làm được chuyện kế tiếp. Không cần biết thế giới bên ngoài là thế nào, Tô Mộc thật an tĩnh ngồi đối diện Lý Thiếu Quân, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Đúng vậy, hiện tại Tô Mộc muốn nói chuyện với Lý Thiếu Quân!

Hành động vây bắt Lý Thiên Thạc do Mạnh Vi Khiêm chủ trì, Chương Duệ dẫn đội, đối với công việc trong hệ thống công an Tô Mộc cũng không chuyên môn, vì vậy cũng không can thiệp vào. Nhưng hắn từng nghiên cứu Lý Thiên Thạc, biết người này là một lão hồ ly. Hoặc là không làm, nếu làm phải làm được tốt nhất. Từ hành động giết chết Lý Mộng không chút do dự của hắn là có thể nhìn ra, hắn thật sự vô cùng sát phạt quyết đoán.

Nếu Lý Thiên Thạc muốn bỏ trốn, còn dựa vào phương thức chính quy truy bắt hắn, điều này không bảo đảm chút nào.

Hiện tại Tô Mộc đang đánh cuộc, đánh cuộc thanh niên trước mắt biết con đường bỏ trốn của Lý Thiên Thạc. Bởi vì có đôi khi người hiểu rõ mình nhất không phải người thân, mà là địch nhân của mình. Càng là địch nhân càng sẽ hiểu rõ ràng!

Hút thuốc không?

Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.

Lý Thiếu Quân vẫn giữ nguyên bộ dạng ngang ngược càn rỡ đùa giỡn với đời, tổn thương trên người hắn đã được xử lý, dù sao cũng không chết người. Mấy năm nay hắn từng kiến thức qua rất nhiều trường hợp, cũng biết lần này mình phạm tội nặng bao nhiêu. Dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết sớm hay muộn cũng không khác nhau. Hơn nữa nếu hắn phải chết, dựa vào cái gì phải tiện nghi cho người khác? Muốn dựa dẫm hắn lấy được tin tức, nằm mơ đi!

Đây cũng là ý tưởng đích thực của Lý Thiếu Quân hiện tại!

Nhất là Tô Mộc đang ngồi trước mặt hắn, chính là người này tự tay đưa hắn vào nơi đây, hủy diệt cơ nghiệp của hắn. Dưới tình huống như thế, Lý Thiếu Quân có thể cấp sắc mặt hòa nhã cho Tô Mộc mới là việc lạ.

Không hút, cấp bậc quá thấp!

Lý Thiếu Quân nhìn lướt qua ngạo nghễ nói.

Cấp bậc đúng là có chút thấp, so sánh với ma túy do anh chế tạo thật sự không bỏ vào trong mắt. Nhưng Lý Thiếu Quân, hút thuốc ít nhất sẽ không đến nỗi chết người. Chuyện anh đã làm tính chất tồi tệ bao nhiêu, tôi không nói trong lòng anh cũng biết. Hiện tại tôi ngồi đây không phải có ý thẩm vấn anh. Bởi vì anh cũng biết chuyện của anh không cần thẩm vấn. Cho dù anh nói gì cũng không khả năng thoát chết được!

Tô Mộc nói.

Phải đó, vậy anh còn tới đây giả bộ làm gì?

Lý Thiếu Quân khinh thường nói.

Tôi tới đây là muốn mời anh phối hợp một việc, nếu anh nguyện ý chúng tôi sẽ thật cao hứng. Đương nhiên cho dù anh không phối hợp, chúng tôi cũng sẽ không nói thêm lời gì.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Được lắm, xem như anh đủ thành thật, không dùng từ ngữ giả dối lừa bịp tôi. Cái gì gọi là thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, tôi cũng biết với tình huống của tôi, cho dù tôi có nói ra cái gì các anh cũng sẽ không khoan dung đúng không?

Lý Thiếu Quân cười nói.

Phải!

Tô Mộc gật đầu nói:

Anh chỉ còn một con đường chết!

Phải đó, tôi chỉ còn con đường chết!

Lý Thiếu Quân nói xong cảm xúc chợt kích động:

Tô Mộc, nếu anh cũng biết tôi chỉ còn con đường chết, anh còn ở đây phí lời với tôi làm gì, anh muốn dựa dẫm vào tôi biết cái gì? Mấy năm nay tôi đã kiếm bao nhiêu tiền sao? Tôi đem tiền giấu nơi nào à? Hay là tôi đã làm những chuyện xấu gì, bây giờ còn cần nói ra sao? Dù sao là chết, các anh muốn làm gì thì làm đi. Tiền của tôi tuyệt đối sẽ không giao cho các người, các người cũng đừng mong tìm tới.

Đây cũng là một điều khó khăn!

Chẳng qua đây không phải mục đích Tô Mộc tới hôm nay, quan hệ tới vấn đề khó khăn này, Tô Mộc đã có được quan bảng, như vậy có thể chậm rãi tìm kiếm được. Hiện tại hắn chỉ muốn biết địa phương mà Lý Thiên Thạc đang trốn!

Lý Thiếu Quân, anh biết không? Chị anh vì anh thật sự chuyện gì cũng chịu làm!

Tô Mộc đột nhiên nói.

Câu nói này thật sự đột ngột, làm cho Lý Thiếu Quân có chút ngây người, lập tức nghĩ ra điều gì, hai mắt nhất thời đỏ lên, hơi thở bắt đầu dồn dập:

Tên cầm thú kia, tao đã biết đám làm quan tụi mày đều là vương bát đản, mày làm gì chị tao? Mày đã khi dễ nàng? Tô Mộc, tao thật sự không ngờ người như mày cũng giống như Lý Thiên Thạc, đều là đồ khốn vương bát đản!

Lý Thiếu Quân thật sự phẫn nộ!

Tỷ như Lý Mộng có thể vì Lý Thiếu Quân làm bất cứ chuyện gì, trong lòng Lý Thiếu Quân cũng chỉ có Lý Mộng. Hắn thương chị của hắn đã tới mức gần như biến thái. Hắn thật sự có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì.

Cho nên nghe được lời nói của Tô Mộc, Lý Thiếu Quân mới nghĩ về phương diện kia.

Tô Mộc đã sớm dự liệu được!

Cầm thú! Đồ khốn! Vương bát đản! Lý Thiếu Quân, anh mắng thật đủ nặng! Nhưng dù anh mắng thì đã có sao? Anh biết không, tôi vừa nói chị anh có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, cũng không phải lời giả dối, nàng đích thật có tới cầu tôi, muốn tôi cứu anh. Nhưng bị tôi cự tuyệt!

Tô Mộc nói.

Cự tuyệt?

Lý Thiếu Quân nhíu mày.

Phải, cự tuyệt!

Tô Mộc bình tĩnh nói:

Không cần biết Lý Mộng là người thế nào, ấn tượng về nàng ở trong mắt những người khác là như thế nào, tối thiểu tôi biết một điều, Lý Mộng thật sự tốt với anh, vì anh chuyện gì nàng cũng dám làm. Tôi cự tuyệt nàng là bởi vì tôi biết anh hẳn phải chết, anh không khả năng tránh được pháp luật ngăn cấm, điểm này tôi sẽ không phủ nhận vì đây là sự thật! Nhưng cho dù là như vậy, Lý Mộng cũng đã đưa ra một vật, tôi không biết anh có nhận thức hay không? Là vật nhỏ này!

Tô Mộc nói xong liền đem usb mà Lý Mộng đã đưa cho hắn, những gì Tô Mộc đưa cho Lý Tuyển xem qua là do hắn đã sàng chọn còn lại, mà phần nguyên vẹn nhất còn nằm trong tay hắn. Sở dĩ hắn giữ lại ngoài việc muốn âm thầm trao đổi với Lý Tuyển, quan trọng là trực giác nói cho hắn biết, vật nhỏ này không đơn giản. Bởi vì ở trên usb còn buộc một sợi dây chuyền nhỏ, hơn nữa còn có hình của Lý Mộng cùng Lý Thiếu Quân.

Khi Lý Thiếu Quân nhìn thấy usb, vẻ mặt liền biến hóa. Hắn còn hiểu rõ hơn ai khác bên trong có tin tức gì, nếu Tô Mộc đã lấy được vật này, chứng minh là Lý Mộng giao cho hắn. Nếu không cho dù Tô Mộc lợi hại bao nhiêu cũng không khả năng đạt được nó.

Mà lúc trước khi Lý Thiếu Quân đi dạo phố cùng Lý Mộng đã mua usb này, hai người còn chụp hình lưu niệm, mà họ mua tới hai usb, ở trong tay Lý Thiếu Quân vẫn còn lưu giữ.

Tại sao anh có được vật này? Chị của tôi sao lại giao cho anh?

Lý Thiếu Quân gấp giọng hô.

Xem ra anh nhận thức!

Tô Mộc thu lại, nhìn Lý Thiếu Quân, thật nghiêm túc nói:

Lý Thiếu Quân, tuy rằng cá nhân tôi thật chán ghét những hành vi của anh, nhưng có chuyện tôi nghĩ hiện tại hẳn nên nói cho anh biết, anh cũng có tư cách biết.

Thoáng tạm dừng, đem lực chú ý của Lý Thiếu Quân tập trung tới, Tô Mộc chậm rãi nói:

Lý Mộng đã chết!

Cái gì? Anh nói bậy bạ gì đó? Chị của tôi sao lại chết? Tô Mộc, cho dù anh muốn dựa dẫm vào tôi lấy được tin tức, cũng không cần giở trò này đi! Anh dám nguyền rủa chị của tôi, anh càng làm như vậy tôi càng không nói gì cả…

Lý Thiếu Quân nổi điên quát to, nhưng càng nói ánh mắt của hắn càng khẩn trương, bởi vì hắn nhìn thấy thái độ của Tô Mộc vẫn thản nhiên, không hề có chút vẻ run rẩy, đây là sự thật! Trực giác nói cho Lý Thiếu Quân, Tô Mộc không lừa hắn!

Nhưng mà, sao lại như thế? Lý Mộng vì sao lại chết đây?

Đột nhiên Lý Thiếu Quân nhìn vào usb trong tay Tô Mộc, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện. Đúng vậy, nếu Lý Mộng đem vật này giao cho Tô Mộc, như vậy dựa theo sự hiểu biết của mình đối với Lý Thiếu Quân, hắn quả quyết không khả năng buông tha Lý Mộng. Những hành vi của Lý Thiên Thạc trong huyện Hoa Hải trước kia, Lý Thiếu Quân tin tưởng ngoại trừ mình sẽ không còn ai hiểu rõ ràng. Thậm chí Lý Thiếu Quân biến thành như hôm nay cũng là bị Lý Thiên Thạc ảnh hưởng.

Lý Thiếu Quân có thể nghĩ tới chính là bản thân mình thay đổi càng thêm hung ác mới có thể ngăn chặn Lý Thiên Thạc!

Nếu anh còn không tin, đây là tai nạn giao thông phát sinh trước đại viện huyện ủy tối nay, chính xác mà nói lúc mưu sát còn lưu lại ảnh chụp, đây là Lý Mộng!

Tô Mộc lấy ra vài tấm ảnh hình xác chết của Lý Mộng đưa qua.

Trong tấm ảnh, đôi mắt Lý Mộng mở to, chết không nhắm mắt!

Khi Lý Thiếu Quân vừa nhìn thấy hình ảnh này, phút chốc thân thể không ngừng run rẩy. Bây giờ hắn đã thật sự tin tưởng Tô Mộc, kỳ thật ban đầu hắn cũng biết Tô Mộc không cần phải lừa gạt mình. Bản thân mình sắp chết, còn gì đáng giá cho Tô Mộc đi lừa gạt?

Oa!

Lý Thiếu Quân giống như một đứa trẻ, đột nhiên khóc rống!

Cái chết của Lý Mộng đem phòng tuyến tâm lý của Lý Thiếu Quân triệt để đánh tan!

Chỉ cần Lý Mộng còn sống, Lý Thiếu Quân còn chút hi vọng. Nhưng hiện tại chị ruột của hắn bị người giết chết! Không cần nói là tai nạn giao thông gì, hắn biết chắc tên thần bí bên cạnh Lý Thiên Thạc hạ độc thủ.

Lý Thiên Thạc, mày là đồ cặn bã bại hoại!

Lão tỷ của tao đi theo mày nhiều năm như vậy, hiện tại mày lại không chút lưu tình giết chết!

Tao sẽ không để yên cho mày!

Tô chủ tịch, anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi đều nói! Chuyện của Lý Thiên Thạc, tôi không dám nói đều biết, nhưng tôi hiểu nhiều hơn ai khác…

Khi Lý Thiếu Quân lại ngẩng đầu nói ra lời này, Tô Mộc biết, mình đã thắng lợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.