- Đại ca, đại ca, chúng tôi vừa nghe được tiếng súng, có phải đã xảy ra chuyện hay không?
- Đại ca, nhanh mở cửa cho chúng tôi!
- Mẹ nó, người bên trong nghe đây, nhanh buông ra đại ca, bằng không tụi tao cho nổ nơi này!
…
Trước đó Dã Lang nổ súng đã kinh động người bên ngoài, bọn hắn lập tức lao qua đây, vẻ mặt thật kích động. Bọn hắn đều biết hiện tại là thời khắc trọng yếu nhất, nếu không cứu ra Dã Lang, sau này còn muốn cứu sẽ phí nhiều công sức.
Hơn nữa bọn hắn cũng không nghĩ tới người như Tô Mộc lại có thể chế phục Dã Lang.
Điều này thật sự khó tin!
Khi nào quan chức quốc nội mạnh mẽ như vậy? Hơn nữa là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là lừa bịp, là một cạm bẫy sao? Nếu không tại sao lại như vậy?
Tô Mộc cũng không sợ hãi những người này, bởi vì hắn biết không ai có thể xông tới. Cửa sơn động do tài liệu đặc thù đúc thành, cho dù dùng đạn bắn phá cũng không khả năng thành công.
Hơn nữa chẳng lẽ bọn hắn không lo lắng an toàn của Dã Lang sao?
Ánh mắt Tô Mộc đang tập trung trên sàn nhà, bên dưới tuyệt đối có cổ quái. Chẳng lẽ ở dưới còn có thông đạo, mà không phải chỉ có một mình Dã Lang hay biết.
Nếu có đường hầm, vậy đường hầm kia đi thông tới đâu?
Tô Mộc vội vàng xách Dã Lang đặt sang một bên, nhìn sàn nhà mở ra, một thân ảnh vừa chui lên. Ngay nháy mắt người kia xuất hiện, đã bị Tô Mộc dùng súng chĩa vào đầu.
Phanh!
Vì đề phòng hành vi bị vồ ngược, Tô Mộc hung hăng vung tay gõ ngất đối phương. Ngay lúc Tô Mộc trói người, vừa nhìn kỹ hắn, trên mặt liền lộ nụ cười.
Người này chính là lão Ngũ!
Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới lão Ngũ lại xuất hiện trong này. Hắn là tài xế của Hầu Sổ Căn, không phải đang ở huyện Ân Huyền sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người này theo dõi mình?
- Là anh!
Lão Ngũ bị trói chặt, vừa nhìn thấy Tô Mộc khiếp sợ hô.
- Là tôi, xem ra anh nhìn thấy tôi thật sự giật mình, vậy thì được rồi!
Tô Mộc cười kéo ghế ngồi đối diện lão Ngũ, cầm súng chỉ vào hắn, vẻ mặt lạnh lùng.
- Anh chính là lão Ngũ!
- Đúng vậy, tôi chính là lão Ngũ!
Việc đã tới nước này, lão Ngũ cũng không muốn biện giải. Nếu làm vậy chỉ lãng phí thời gian, không khả năng phát ra được hiệu quả gì.
- Nhìn thấy tôi có phải thật giật mình hay không đây?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
- Phải, giật mình, tôi thật không nghĩ tới đường đường bí thư huyện ủy lại đích thân đi vào hiểm cảnh. Mà bây giờ tôi cũng biết một việc, đám người Hầu Sổ Căn muốn đấu với anh còn chưa đủ tư cách. Đừng nói là hắn, cho dù có thêm Hầu Bách Lương cũng không được.
Lão Ngũ thản nhiên nói.
- Hiện tại anh thật thành khẩn thẳng thắn!
Tô Mộc cười nói.
- Được làm vua thua làm giặc, rơi vào trong tay anh, chẳng lẽ anh còn bỏ qua cho tôi sao? Nếu không bỏ qua, tôi cần vô nghĩa sao? Chẳng qua nếu anh muốn dựa dẫm vào tôi tìm tin tức, thì sớm chết tâm đi. Tôi sẽ không nói, tuyệt đối sẽ không nói!
Lão Ngũ lạnh lùng nói.
- Anh thật trung thành!
Tô Mộc cười lạnh.
- Cũng không nói là trung thành, chỉ là làm người nên nắm chắc tuyến thôi. Đám người Hầu Sổ Căn đối đãi tôi không kém, tôi cũng sẽ không bán họ. Anh giết tôi là được, nhưng muốn động họ cũng đừng nghĩ. Hơn nữa dù tôi nói thì đã sao? Anh có thể động họ sao? Không có chứng cớ, tự tiện động Hầu Bách Lương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lão Ngũ nói.
Chứng cớ sao?
Tô Mộc biết lời của lão Ngũ là thật, không có chứng cớ, thật sự khó kéo ngã Hầu Bách Lương. Nhưng so sánh với việc này, Tô Mộc thật sự không tin lão Ngũ không biết gì khác. Người như hắn, làm sao tuyệt đối trung thành với Hầu Sổ Căn cùng Hầu Bách Lương.
Trong tay lão Ngũ sẽ không có chứng cớ sao?
Nếu thật sự không có, là tác phong của hắn sao?
- Lão Ngũ, tôi muốn hỏi anh một việc, chuyện của Dư Đào là anh làm đi?
Tô Mộc hỏi.
- Phải!
Lão Ngũ không phủ nhận, cũng không cần phủ nhận. Dã Lang đã rơi vào trong tay Tô Mộc, dựa theo thực lực của hắn, muốn vớt tiện nghi là chuyện không thể nào.
- Chuyện của Dư Đào là tôi làm, năm đó tôi tự mình động tay. Chẳng qua việc này tôi chỉ nghe lệnh làm việc!
Lão Ngũ nói.
Đã biết sẽ như thế!
- Lão Ngũ!
- Ân?
- Thôi miên!
Biết tình thế hiện tại gấp gáp, Tô Mộc không chút do dự vận dụng thôi miên. Một khi đã không thể nghe được đáp án chân thật nhất, còn không bằng vận dụng thôi miên, như vậy tin tức sẽ trực tiếp nhất, cũng hữu hiệu nhất.
Mặc dù liên tục vận dụng uy lực quan bảng, thân thể Tô Mộc sẽ không ổn, nhưng làm như vậy tuyệt đối có giá trị.
Bởi vì lão Ngũ là nhân vật mấu chốt, bắt được hắn, rất nhiều tin tức về huyện Ân Huyền đều có thể biết rõ. Tỷ như chân tướng cái chết của Trương Mâu, chân tướng Dư Đào trọng thương, tỷ như bí mật mà Hạ Xuân Mai che giấu…
- Năm đó chuyện của Dư Đào là như vậy…mục đích là vì khống chế Dư Thuận…khi gây án tôi thích chụp ảnh quá trình đã làm, toàn bộ ghi hình tôi giấu ở…
- Chuyện của Dương Phát Thanh là như vậy…
- Là tôi giết Trương Mâu, bởi vì hắn trở thành uy hiếp, hắn đã trở thành ràng buộc ích lợi trong quan trường…
- Chuyện của Hạ Xuân Mai tôi cũng rõ ràng, là như vậy…
…
Lúc này lão Ngũ đã hôn mê, Tô Mộc cũng không chút do dự vung tay đấm một quyền, bảo đảm dù người này thoát khỏi thôi miên vẫn không thể tỉnh lại.
- Tô Mộc, anh không sao chứ? Chúng tôi ở bên ngoài, mở cửa!
Triệu Vô Cực gấp giọng hô.
Cửa mở ra, nhóm người Triệu Vô Cực tiến vào:
- Tô Mộc, anh thế nào rồi?
- Tôi không sao!
Tô Mộc cười nói.
- Được a, lại có thể bắt được Dã Lang, còn người này không phải là lão Ngũ mà anh nói sao? Sao hắn cũng ở chỗ này?
Đao Phong tò mò hỏi.
- Nói thì dài dòng, sau này nói cho anh biết đi. Hiện tại làm thế nào? Lui lại sao?
Tô Mộc hỏi.
- May mắn chỗ này vẫn là cảnh nội, cho nên tôi đã thông tri cảnh sát tập độc biên phòng, họ sẽ lập tức chạy qua. Đợi sau khi hoàn thành giao tiếp, chúng ta có thể rời đi nơi này. Chúng tôi sẽ dẫn Dã Lang đi, người này thì thế nào?
Triệu Vô Cực hỏi.
- Nếu như có thể, các anh giam giữ hắn trước đi!
Tô Mộc nghĩ nghĩ nói.
- Được!
Triệu Vô Cực đáp.
Hết thảy phát triển thật thuận lợi, đây là chỗ tốt của đặc chủng hiện đại tác chiến. Chỉ cần một kích trúng mục tiêu, là có thể dứt khoát tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.
Rất nhanh, đợi khi phi cơ của cảnh sát tập độc biên phòng đã tới, Triệu Vô Cực tiến hành giao tiếp xong xuôi với đối phương. Làm xong hết thảy mọi chuyện, Triệu Vô Cực mang theo tiểu đội Liệp Sát quay về đường cũ. Phi cơ cất cánh, mãi tới lúc này trong lòng Tô Mộc xem như thả lỏng rất nhiều.
Làm sao không khẩn trương?
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc chấp hành nhiệm vụ như vậy, nếu không có quan bảng, sẽ xuất hiện nguy hiểm.
- Tô Mộc, anh thật lợi hại đâu!
Hạ Cầm cười nói.
- Nếu không lợi hại sao có thể trở thành nhân viên ngoài biên chế của tiểu đội Liệp Sát chúng ta đây? Theo tôi nghĩ, anh trực tiếp xin vào đội là được. Người như anh lưu trong quan trường, sớm muộn sẽ bị đại chảo nhuộm kia nhuộm đen mất!
Hắc Khách nói.
- Tôi vẫn thích tham chính!
Tô Mộc cười nói.
- Anh sao cứ chết cân não như vậy đây!
Hạ Cầm bĩu môi nói.
- Hạ Cầm!
Hạ Băng quát.
- Chị!
Hạ Cầm than thở.
- Sao vậy? Chẳng lẽ em còn cho rằng mình hữu lý sao? Em thật sự cho rằng chỉ cần có bản lĩnh thì tham gia bộ đội đặc chủng sao? Nếu thật sự là vậy, quan trường sẽ biến thành hắc ám bao nhiêu, em có nghĩ tới hay không? Tuy chị không biết thái độ làm quan của Tô Mộc như thế nào, nhưng hẳn tốt hơn Dương Phát Thanh. Quan trường nhất định phải có quan chức như vậy, quốc gia mới có hi vọng!
Hạ Băng nghiêm túc nói.
Người hiểu tôi, chính là Hạ Băng!
Ánh mắt Tô Mộc nhìn Hạ Băng với vẻ nóng rực, giống như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
- Chị Hạ Băng, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không làm tham quan!
Tô Mộc cười nói.
- Anh tốt nhất nên như vậy!
Hạ Băng lạnh lùng nói.
- Bằng không thì sao?
Tô Mộc hiếu kỳ.
- Nếu anh dám như Dương Phát Thanh, tôi không cần thẩm phán anh, anh cũng đừng mong trốn ra nước ngoài, tôi sẽ lập tức giải quyết anh!
Hạ Băng hung ác nói.
Thật là dũng mãnh!
Tô Mộc không nhịn được rụt cổ, nhìn vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của Đao Phong, đôi mắt chuyển động đi về phía hắn.
- Đao Phong, vừa rồi trong khi hành động nghe anh than thở thực lực nhóm buôn ma túy kia. Tôi cũng không hài lòng thực lực của Dã Lang. Hai chúng ta qua bên kia tâm sự một chút!
- Ai sợ ai?
Đao Phong nói.
Năm phút sau.
Đao Phong quỳ rạp dưới sàn, mặt xám mày tro, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy vẻ ai oán.