Quan Bảng

Chương 940: Chương 940: Tâm tình bài ngoại




Chương 943: Tâm tình bài ngoại

Tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ, say ngủ dựa gối mỹ nhân.

Đây là hình ảnh tốt đẹp trong lòng rất nhiều nam nhân, cũng là dã tâm khiến cho rất nhiều người phấn đấu. Tô Mộc không dám nói mình là người cao thượng, nhưng chỉ cần có cơ hội hưởng thụ không khí như vậy, hắn còn chưa tới loại trình độ cổ hủ, không hưởng thụ. Cho nên sau khi Tô Mộc từ kinh thành trở về, liền trực tiếp đến nhà Tô Lâm.

Nói ra Tô Lâm kể từ khi giao thân thể cho Tô Mộc, chưa từng giống như hiện tại.

Thật sự muốn như vậy sao?

Tư thế này thật mắc cỡ muốn chết!

Không được, anh thật sự muốn chết!

. . .

Sau mấy lần thay đổi, Tô Lâm mềm nhũn nằm vật xuống trong lồng ngực Tô Mộc, yên tĩnh hưởng thụ cảm giác vui vẻ hạnh phúc. Giống như lúc trước nàng từng nói với Tô Mộc, Tô Lâm chưa bao giờ là một người có dã tâm, nhất là trong tình hình hiện tại. Thân là cô nhi, hiện tại Tô Lâm chỉ muốn có thể có một kết tinh tình yêu với Tô Mộc. Dĩ nhiên ý nghĩ như vậy, chỉ là sau này. Bây giờ việc nàng có thể làm chính là yên lặng ở bên cạnh Tô Mộc, chuyện còn lại tạm thời không nghĩ tới nữa.

Thời gian này em rất bận rộn sao?

Tô Mộc hỏi.

Có chút bận rộn, nhưng em rất thích.

Tô Lâm nói.

Nếu quả thật bận rộn như vậy…, cũng không cần quá mức gấp gáp, anh vẫn có thể nuôi được em rất tốt.

Tô Mộc nói.

Em biết, nhưng em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Anh yên tâm, em biết phải làm sao.

Tô Lâm gật đầu nói.

Vậy thì tốt!

Tô Lâm thật sự cảm giác rất hạnh phúc, tối thiểu nàng đã hạnh phúc hơn rất nhiều cô gái khác, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần bên cạnh có người mình yêu mến, không cần lo lắng đến những chuyện phức tạp khác là được rồi. Nếu để cho nàng lựa chọn…, nàng thật sự hi vọng trở thành một con chim hoàng yến theo đuổi hạnh phúc.

Giấc ngủ chiều nay vì vậy mà trôi qua rất ngọt ngào.

Ngày thứ hai, ánh nắng chan hòa, bầu trời không một gợn mây.

Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng giám sát tỉnh ủy, bất chợt nhìn thấy một màn, thật ra bởi vì trước đó đã nhận được tin tức, cho nên hắn không quá giật mình. Chỉ là các người cũng không tránh khỏi quá gấp gáp đi? Ta là chính chủ còn chưa tới, Dương Bách Kỳ ngươi đã sớm xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa xem ra, ánh mắt của bọn Hoạt Văn Thắng đều có vẻ kinh hãi.

Chẳng lẽ trước đó, Dương Bách Kỳ đã giở trò gì hay sao?

Cùng đi với Dương Bách Kỳ đến đây chính là người của phòng nhân sự tỉnh ủy, bởi vì biết hai bên đều là người mình trêu chọc không nổi, cho nên sau khi hắn để Dương Bách Kỳ ở lại lại, lên tiếng chào hỏi Tô Mộc rồi trực tiếp rời đi.

Lúc này trong phòng đều là người của phòng giám sát tỉnh ủy.

Chủ nhiệm Dương, hoan nghênh, có đồng chí dày dặn kinh nghiệm như ngài đến đây trấn giữ, tôi nghĩ công việc của phòng giám sát tỉnh ủy chúng ta nhất định sẽ tốt hơn trước kia.

Tô Mộc khống chế tâm tình cười nói.

Phó chủ nhiệm Tô khách khí rồi, tôi cũng chỉ nghe theo tổ chức an bài.

Dương Bách Kỳ cười nói.

Chính là một câu như vậy, khiến cho không khí bên trong phòng làm việc lạnh đi không ít. Ý tứ gì chứ? Tô Mộc gọi ngươi là chủ nhiệm Dương, ngươi lại trực tiếp gọi Tô Mộc là phó chủ nhiệm Tô, ngươi như vậy là có ý gì? Lẽ nào muốn thông qua biện pháp như thế làm khó Tô Mộc sao? Nếu như vậy, ngươi đã chọn sai cách rồi, bởi vì cách làm như thế thật sự quá mức thấp kém.

Sắc mặt của bọn người Hoạt Văn Thắng cũng trở nên khó coi!

Trong lòng ba người Trương Chí Long lại càng thất vọng về Dương Bách Kỳ!

Dương Bách Kỳ, nếu như ngươi có chút bản lĩnh, vậy thì đừng nghĩ có thể hô phong hoán vũ ở chỗ này.

Thật ra bọn họ nghĩ như vậy, cũng không phải điều Dương Bách Kỳ muốn? Ngươi có thể nói Dương Bách Kỳ sai lầm sao? Không thể, bởi vì lời nói của Dương Bách Kỳ rất chính xác, gọi như vậy cũng không có gì sai, chính là phó chủ nhiệm Tô.

Phải biết rằng Dương Bách Kỳ cũng không phải người ngu, đây là ngày đầu tiên hắn nhậm chức, mục đích làm như vậy thật ra cũng rất đơn giản, chính là để cho tất cả mọi người biết, Dương Bách Kỳ hắn cũng không phải sợ Tô Mộc, mà là muốn thông qua xưng hô như thế, mang tới cho mọi người một loại ấn tượng, phòng giám sát tỉnh ủy không phải là hoàn toàn thuộc về người kia!

Ai cũng biết Dương Bách Kỳ làm như vậy là không sai, nhưng sai ở chỗ, bên trong phòng giám sát tỉnh ủy vốn thiếu một chức vị phó chủ nhiệm, có thể chọn lựa từ ba chuyên viên giám sát trong phòng. Nhưng Dương Bách Kỳ đã trực tiếp đoạn tuyệt ý niệm thăng chức trong đầu bọn họ. Lúc trước bọn họ đã sinh ra kính ý với Tô Mộc, anh còn có thể kêu bọn họ sinh ra lòng cung kính với anh sao?

Đây thật ra là một tâm tình bài ngoại rất đơn giản.

Tô Mộc là người tới trước, như vậy bọn họ sẽ phải đứng bên phía Tô Mộc, xem Tô Mộc là người của bọn họ, từ đó tiến hành bài xích Dương Bách Kỳ.

Còn Tô Mộc thì sao?

Nói cho cùng vẫn phải xem Tô Mộc làm thế nào. Nếu Tô Mộc không thể đứng thẳng lưng, vậy cho dù bọn người Trương Chí Long muốn như thế nào cũng không được, dù sao phía sau không có ai làm chỗ dựa, nói chuyện cũng không đủ sức lực.

Đây chính là người Tôn Mộ Bạch tìm đến?

Trong lòng Tô Mộc thầm cười khinh thường, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc dị thường nào :

Nếu như vậy, vậy để Hoạt Văn Thắng đi an bài phòng làm việc cho chủ nhiệm Dương.

Vâng!

Hoạt Văn Thắng gật đầu nói.

Sau khi Tô Mộc phân phó xong, liền nói với Dương Bách Kỳ:

Bên kia là phòng làm việc của ngài, trực tiếp qua đó làm việc là được.

Nói xong Tô Mộc liền trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, ngay cả những lời hoan nghênh tối thiểu nhất cũng không có. Dương Bách Kỳ không phải muốn chơi với ta sao? Tôn Mộ Bạch không phải muốn tìm người cùng ta lên võ đài sao? Được, ta sẽ chơi với các ngươi. Dương Bách Kỳ, nếu ngươi thức thời chuyện này coi như xong, dù sao chuyện này cũng là tổ chức an bài, nếu không tuân thủ quy củ, gây chuyện thì đừng trách ta động thủ.

Thái độ của Tô Mộc quyết đoán không ngờ!

Sau khi bọn người Trương Chí Long nhìn thấy Tô Mộc an bài như thế, vẻ mặt không khỏi vui mừng, bất kể như thế nào, Tô Mộc đã biểu thị thái độ. Nghĩ tới đây, Trương Chí Long liền trực tiếp nói với Tô Mộc:

Tô chủ nhiệm, tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài.

Dương Bách Kỳ nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, trong đáy mắt xẹt qua vẻ dữ tợn.

Tô Mộc à Tô Mộc, khó trách Tôn tỉnh trưởng nói trong mắt ngươi không có người khác, quả nhiên là như thế, ngươi thật sự muốn tự hủy căn cơ sao? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám làm như vậy? Phải biết rằng trước kia ở sở giao thông tỉnh ta cũng có một vị trí không tệ, nếu ngươi đã làm như vậy, vậy ta càng không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, bắt đầu từ hiện tại, chúng ta sẽ xem phòng giám sát tỉnh ủy này, rốt cuộc là người nào định đoạt.

Bên trong phòng làm việc.

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, trực tiếp ném cho Trương Chí Long một điếu thuốc, đối này ba vị chuyên viên giám sát cấp phó phòng này, kể từ khi Tô Mộc thu phục, thật sự không còn ý nghĩ gì. Bất kể thế nào, năng lực chuyên môn của bọn họ không thể chê được. Sau này phòng giám sát tỉnh ủy muốn chân chính có chính tích…, phải nhờ vào bọn họ thực hiện. Cho nên lúc thích hợp ra vẻ thân cận, cũng không có bất cứ vấn đề gì .

Huống chi, Trương Chí Long cũng tỏ vẻ lấy lòng rồi, Tô Mộc có thể cự tuyệt sao?

Thuốc xịn!

Hai mắt Trương Chí Long tỏa sáng, phải biết rằng loại thuốc lá Tô Mộc ném cho hắn, chính là loại đặc biệt cấp tỉnh bộ, mặc dù không thể so sánh với loại thuốc của Từ lão, nhưng đối với Trương Chí Long mà nói đã là rất tốt rồi.

Làm sao? Nếu muốn, bao thuốc này sẽ thuộc về cậu.

Tô Mộc mỉm cười, trực tiếp ném bao thuốc qua.

Đừng thấy chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại lộ ra một mùi vị thân cận.

Lãnh đạo, vậy tôi xin nhận.

Trương Chí Long cười hì hì nói.

Trương Chí Long cười giỡn, nhưng cũng không dám trực tiếp rút ra, nếu như vậy thật sự là không có lớn nhỏ:

Tô chủ nhiệm, khi ngài chưa đến, phó chủ nhiệm Dương đã tới rồi. Hơn nữa sau khi tới, trước mặt người của phòng nhân sự, hắn còn làm một bản tuyên ngôn nhậm chức.

Tuyên ngôn nhậm chức?

Đầu lông mày Tô Mộc nhảy lên.

Đây là cái gì? Dương Bách Kỳ ngươi trước khi ta chưa đến, ngươi còn làm ra tuyên ngôn nhậm chức. Dĩ nhiên Dương Bách Kỳ cũng có thể trực tiếp thoái thác, nói ban đầu chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi. Nhưng những lời ngươi nói khi đó, thật sự là vô dụng sao? Nếu bọn Trương Chí Long lúc trước không bị mình thu phục…, không chừng thật sự vì lời nói của ngươi mà sinh ra dao động.

Vậy sao?

Tô Mộc lạnh lùng hỏi.

Là như vậy, ý tứ chủ yếu của phó chủ nhiệm Dương chính là muốn nói, hắn do Phó tỉnh trưởng Tôn đề cử tới đây, hắn là người có hậu đài phía sau, phòng giám sát tỉnh ủy chúng ta muốn vận hành tốt hơn, nhất định phải đoàn kết bên cạnh hắn.

Trương Chí Long nói, lúc này theo những lời nói ra, cũng ý nghĩa Trương Chí Long không hề lo lắng đứng về phía Tô Mộc.

Trước khi Dương Bách Kỳ chưa đến đây, hắn vẫn có thể nhảy nhót mấy cái, hiện tại theo sự xuất hiện của Dương Bách Kỳ, Trương Chí Long liền trực tiếp đứng bên phía Tô Mộc. Nếu Tôn Mộ Bạch biết tình huống này, đoán chừng có thể sẽ tức giận chết mất.

Thử nghĩ xem, tất cả thuộc hạ của phòng giám sát tỉnh ủy, đều không nghe lời ngươi, ngươi lấy cái gì đấu với Tô Mộc?

Đây chính là thực tế!

Không chuyển dời được ý chí của bất cứ người nào, rất nhiều khi thực tế không như anh nghĩ tới, Tôn Mộ Bạch hoàn toàn không biết, phòng giám sát tỉnh ủy sớm đã bị Tô Mộc nắm giữ, hơn nữa còn nắm giữ lưu loát như vậy.

Được rồi, đi làm việc đi!

Tô Mộc nói.

Vâng!

Mặc dù Tô Mộc không nói gì, nhưng Trương Chí Long biết, những gì nên biết Tô Mộc cũng đã biết. Thiện ý và thái độ của mình đã biểu hiện, tiếp theo chỉ còn đợi Tô Mộc an bài.

Cốc cốc!

Sau khi Trương Chí Long đi ra phòng làm việc, cửa phòng lại bị gõ vang, Phương Vân Hà cũng chậm rãi đi vào.

Ở phòng làm việc bên kia Dương Bách Kỳ nhìn thấy cảnh này, mu bàn tay nổi gân xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.