Quan Bảng

Chương 1284: Chương 1284: Tặng phú quý ngập trời




Không thể không nói công ty con của Lý thị giải trí chuẩn bị xe thật đầy đủ, Tô Mộc tìm được một bút ký bổn trong xe. Hiện tại hắn chỉ muốn biết bên trong usb cất giấu bí mật gì, lại làm cho Tử Thần nhất định phải đuổi giết Tô Thấm.

Nếu có bí mật trọng đại, Tô Mộc thật sự lo lắng cho an toàn của Lạc Lâm. Nhất định phải nghĩ biện pháp cứu nàng!

Khi nội dung trong usb hiện lên, vẻ mặt Tô Mộc chấn động, càng xem càng nghiêm túc. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy hình ảnh như thế. Khó trách Diêm Ky Trữ liều mạng tìm kiếm Tô Thấm, nếu đổi lại là ai cũng sẽ làm như thế.

Không nói chuyện khác, chỉ nói một phần tin tức trong usb đã đủ làm Tô Mộc cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì người nào trong Bát Hạp thị cũng biết đây là huyện cấp thị lập nghiệp từ than đá, mà ở chỗ này tồn tại chuyện ngầm chiếm tài sản quốc hữu, tư nhân khai thác mỏ. Điều này cũng chưa tính, trong usb còn có hình ảnh thảm sát mạng người.

Thứ này rốt cục vì sao lấy được, em hoàn toàn không nhớ sao?

Tô Mộc nghiêm túc hỏi.

Bởi vì hiện tại chuyện này không còn là chuyện đơn giản, vừa đề cập tới chính trị không nói, mà tính chất còn tồi tệ như thế. Nếu không cẩn thận sẽ làm chết rất nhiều người. Nơi này cũng không phải địa bàn của Tô Mộc, hắn tuyệt đối không có khả năng quản tới việc này, cho nên hắn phải xác định Tô Thấm không dính líu vào trong đó.

Em thật sự không biết, lúc ấy em bị người đụng phải, có lẽ lúc ấy người kia bỏ vào trong người em đi? Đúng rồi, em nhớ ra rồi, người kia hình như đã bị bọn hắn bắt lại!

Tô Thấm hồi ức nói.

Hiện tại Tô Thấm cũng cảm thấy chấn động.

Tư liệu xuất hiện trong máy tính làm Tô Thấm ý thức được chỉ sợ mình đã dính líu vào rắc rối lớn, nếu không cách nào san bằng, chờ đợi nàng chính là kết cục vô cùng thê thảm.

Đứng trước mặt cường quyền tuyệt đối, Tô Thấm biết với thân phận của mình sẽ không có ai để ý.

Lần này nếu không có Tô Mộc xuất hiện, chỉ sợ nàng không còn khả năng rời khỏi Bát Hạp thị. Nghĩ tới hậu quả đáng sợ, Tô Thấm run rẩy toàn thân, ánh mắt nhìn Tô Mộc tràn đầy vẻ ỷ lại.

Phải biết rằng Tô Thấm là cô nhi, từ nhỏ nàng luôn chờ mong cảm giác gia đình. Ở chung với Tô Mộc mới có thể mang tới loại cảm giác như vậy cho nàng, vì Tô Mộc, Tô Thấm nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

Đừng có gấp, sự tình còn chưa tới mức nguy hiểm như vậy, để anh ngẫm lại nên làm sao bây giờ!

Tô Mộc nói xong mở cửa kính xe, châm điếu thuốc, trong đầu không ngừng suy nghĩ lợi hại trong chuyện này. Việc này quan hệ trọng đại, chỉ cần lấy ra chẳng khác gì quả bom nặng cân. Nếu có thể vạch trần tấm màn đen trong Bát Hạp thị, tin tưởng không biết sẽ có bao nhiêu đoàn thể ích lợi sẽ bị hủy diệt.

Nhưng Tô Mộc cũng sẽ rơi vào trong nguy hiểm, ít nhất sẽ bị các thế lực trành lên! Ở trong quan trường tạo nhiều cừu địch như vậy, không phải là lựa chọn sáng suốt. Nhưng cho dù là không sáng suốt, chẳng lẽ hắn có thể bỏ mặc sao?

Đây chính là vài mạng người, để cho họ oan ức mà chết, chôn sâu dưới lòng đất hay sao? Bọn họ đều có gia đình vợ con, người đã chết, thậm chí gia đình cũng không biết chân tướng, chẳng phải vô cùng bi thảm?

Hơn nữa tài sản quốc hữu lại bị đám khốn kia ngầm chiếm đoạt, Tô Mộc làm sao cho phép chuyện như vậy tồn tại?

Không, tuyệt đối không thể!

Việc này không quan hệ gì tới lương tâm, nhưng Tô Mộc là đảng viên, có được lương tri ủng hộ hắn nên làm như vậy.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp dập tắt thuốc lá, cầm di động gọi cho Quan Ngư, bởi vì hắn không có điện thoại của Quan Vân Độ, đành phải hỏi thăm nàng.

Ca!

Quan Ngư vui mừng kêu lên.

Đã trễ thế này sao em còn chưa ngủ? Còn nữa, lúc ngủ sao em không tắt di động?

Mãi khi điện thoại thông qua, Tô Mộc mới ý thức thời gian không đúng, nếu không phải đã lỡ gọi điện thoại, hắn sẽ lập tức cúp may ngay tức khắc.

Ca, tối nay người ta có chút việc nên chưa ngủ, bình thường thì em ngủ sớm rồi. Nói cho anh biết, tối nay em để cha cùng em đi xem phim, còn có mẹ, gia đình em cùng nhau xem.

Trong lời nói của Quan Ngư lộ ra vẻ ngọt ngào.

Biết Quan Ngư đã buông ra khúc mắc, có thể sinh hoạt lạc quan hướng về phía trước, Tô Mộc cảm giác những gì mình từng làm đều đáng giá.

Nguyên lai là vậy! Khoan đã, em nói em đang ở cùng Quan chủ tịch? Em đang ở đâu?

Tô Mộc mẫn tuệ nắm được chi tiết này.

Em đương nhiên là đang ở chỗ của cha em, anh đừng quên hôm nay là cuối tuần, em vừa bay về thôi.

Quan Ngư nói.

Nguyên lai là như vậy!

Nếu vậy thì tốt, miễn cho mình tiêu phí tâm tư đi tìm.

Ca, muộn như vậy anh còn gọi điện tới có chuyện gì không?

Quan Ngư hỏi, thời điểm này Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi điện, nếu đã gọi nhất định phải có chuyện gấp.

Quan Ngư, anh cần nói vài câu với Quan chủ tịch, nếu em thuận tiện đưa di động cho ông ấy đi!

Tô Mộc nói.

Chờ một chút!

Sau một loạt tiếng ồn ào, bên tai Tô Mộc truyền ra thanh âm trầm thấp.

Tô Mộc, là tôi!

Quan chủ tịch, muộn như vậy còn quấy rầy ngài, thật xin lỗi.

Tô Mộc nhanh chóng nói.

Được rồi, cậu giúp tôi chuyện lớn như vậy tôi còn chưa cảm tạ cậu đâu, cậu lại là đại ca của tiểu Ngư, đừng khách khí với tôi như vậy, còn gọi chủ tịch gì chứ, trực tiếp gọi tôi Quan thúc đi.

Quan Vân Độ tùy ý nói.

Ngoài lòng cảm kích đối với Tô Mộc, Quan Vân Độ cũng có ý nghĩ khác. Hiện giờ Quan gia đã xuống dốc, Quan lão qua đời, tình huống của Quan gia ngày càng không tốt. Nếu không tìm được chỗ dựa trong thủ đô, dù Quan gia từng là đại gia tộc tây bắc, sớm muộn sẽ bị người cắn nuốt.

Thân phận bối cảnh của Tô Mộc lại phức tạp như vậy, Quan Vân Độ biết sau lưng Tô Mộc còn có vài vị bồ tát. Tỷ như Từ lão, Phó lão, Chu lão, hoặc Lý lão… Những thế hệ trước đều cùng thời với Quan lão, nếu có thể dựa vào một người trong số đó, Quan gia sẽ không gặp nguy hiểm.

Chờ tới khi Quan Vân Độ trở thành chức vị chính cấp tỉnh bộ, chỉ cần hoạt động thêm một chút trở thành cấp phó quốc, như vậy xem như chân chính dừng bước. Cho nên hiện tại Quan Vân Độ không muốn đắc tội Tô Mộc, vạn nhất ngày sau còn nhờ tới hắn đâu.

Quan thúc?

Tô Mộc thoáng ngẩn người, rất nhanh liền thoải mái. Quan Vân Độ cần gì ở hắn, Tô Mộc hiểu rõ ràng. Mặc dù quan chức của hắn thấp, nhưng cũng không có bất kỳ quan hệ nào.

Dù sao hiện tại Quan gia đang bị vây trong nhược thế, nếu Tô Mộc giúp họ, phần nhân tình này xem như có được. Tới lúc đó Tô Mộc không ngại người của Quan gia không hoàn trả.

Quan thúc, hiện tại tôi đang ở Bát Hạp thị!

Tô Mộc nói.

Bát Hạp thị? Cậu đang ở trong tỉnh Thiểm Tây sao?

Dạ, Quan thúc, bây giờ tôi đang ở trong Bát Hạp thị Cố Đô thị tỉnh Thiểm Tây, gặp phải chút phiền toái, cho nên muốn mời Quan thúc hỗ trợ.

Tô Mộc không hề che giấu, nói thẳng.

Phiền toái gì, cậu nói đi!

Quan Vân Độ không hề do dự hỏi, nếu không phải đang ở tỉnh Thiểm Tây, Tô Mộc sẽ không xin giúp đỡ.

Hơn nữa Quan Vân Độ cũng biết cho dù là như vậy Tô Mộc vẫn có thể nhờ vả người khác. Nếu kinh động tới Từ lão, vận dụng bên quân khu làm việc cũng chỉ cần một câu nói mà thôi. Tô Mộc tìm hắn, nói rõ trong lòng nhớ hắn.

Đây là chuyện tốt, có thể mượn sức kết giao quan hệ!

Không biết Quan thúc có biết Bát Hạp thị là huyện cấp thị sản xuất than đá không?

Tô Mộc hỏi.

Biết, tôi đương nhiên rất rõ ràng, ở trong những khu huyện cấp cả tỉnh Thiểm Tây, Bát Hạp thị là nơi kinh tế phát đạt nhất, làm sao vậy?

Quan Vân Độ thật sự có chút khó hiểu.

Quan thúc, tôi chỉ muốn hỏi, ngài có người nào dùng được trong Cố Đô thị hay không?

Tô Mộc chuyển đề tài.

Vấn đề bén nhọn này cũng chỉ có Tô Mộc mới hỏi ra, nếu không Quan Vân Độ sẽ hoài nghi động cơ của hắn.

Vậy thì không có người đắc lực nào, nhưng bên Cố Đô thị thì có vài người dùng được, sao vậy? Cậu nói đi, rốt cục cần làm chuyện gì, chỉ cần cậu nói ra, dù khó khăn Quan thúc cũng làm cho cậu!

Quan Vân Độ thẳng thắn nói.

Nghe được lời nói của hắn, cảm thụ được thái độ của Quan Vân Độ, trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười cổ quái.

Quan thúc, tôi nghĩ muốn tặng ngài một tràng phú quý thao thiên! Không biết ngài có dám lấy hay không? Có lá gan hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.