Quan Bảng

Chương 416: Chương 416: Thống soái lạy hậu.




Khi tiếng thở dốc cuối cùng trong phòng biến mất, Mễ Thừa ôm cánh tay Mễ Nương, mang trên mặt một loại hưởng thụ thỏa mãn:

- Đi thôi, sau khi thu dọn xong, chúng tôi sẽ ra nước ngoài. Lệ Trân, đời này anh sẽ không thả em ra nữa.

- Thật sao?

Mễ Nương hỏi.

- Dĩ nhiên!

Mễ Thừa trầm giọng nói.

- Mễ ca, anh thật tốt, vậy để em thu dọn đồ đạc.

Mễ Nương dịu dàng nói, khi nàng đứng dậy, cũng không nhìn thấy đáy mắt Mễ Thừa chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Mễ Thừa có thể bỏ rơi Mễ Nương sao? Đó là đương nhiên. Nhưng nhưng bây giờ hắn không dám. Nguyên nhân rất đơn giản, Mễ Thừa là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Tất cả chứng cớ phạm tội của Triệu Thụy An đều ở trong tay Mễ Nương.

Trước khi chưa có được những thứ này, bất luận như thế nào Mễ Thừa cũng sẽ không bỏ rơi Mễ Nương.

Hai người nói đi là đi, khi hai người mới rời khỏi phòng không bao lâu. Một đội cảnh sát hình sự liền phá cửa xông vào, sau khi nhìn thấy nơi này không có một bóng người, trong ống nói điện thoại liền truyền ra một tiếng khẩn cấp.

Quán bar Kim Sắc Huy Hoàn.

Cạch!

Tôn Nguyên Thắng hung hăng đập một đồ trang sức xuống đất, trên mặt hiện đầy vẻ âm tàn. Không sai, hắn là muốn để cho Triệu Thụy An cút đi, như vậy đại ca của hắn có thể tới đây tiếp quản chính quyền huyện. Nhưng phải biết rằng ở đây có một điều kiện tiên quyết, đó chính là đợi Tôn Nguyên Bồi dàn xếp xong mọi chuyện trong tay mới được. Tôn Nguyên Thắng cũng không tin Triệu Thụy An lại bất lực như vậy, ngay cả thời gian một tháng cũng không chống đỡ nổi.

Triệu Thụy An đột nhiên bị bắt đi, thoáng cái nhiễu loạn kế hoạch của Tôn Nguyên Thắng, hắn phải hủy bỏ tất cả kế hoạch chưa nói, nghiêm trọng hơn chính là, chuyện này tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với thanh danh của hăn.

Nếu để cho người ta biết, Tôn Nguyên Thắng chính là một người mang đến sự xui xẻo, chỉ cần là nơi hắn xuất hiện, sẽ có người rơi đài. Còn có quan viên nào dám đứng về phía Tôn gia? Đừng nói là gia nhập, cho dù muốn duy trì tính đầy đủ trong nội bộ Tôn gia cũng rất khó khăn.

- Thắng ca, đây không phải là lỗi của anh. Ai có thể nghĩ đến, tối hôm qua Triệu Thụy An còn mạnh miệng trước mặt chúng ta, bây giờ lại bị người ta bắt đi! Hơn nữa tôi thông qua quan hệ đã hỏi được, trong khoảng thời gian ngắn này hắn không có khả năng trở mình. Hiện tại huyện Hình Đường, do bí thư huyện ủy Nhiếp Việt tạm thời chủ trì công việc chính quyền, có thể nói là nắm đại quyền. Mà Nhiếp Việt cũng không phải người của chúng ta, hắn là người bên phía Tần Mông, là lực lượng đoàn hệ.

Tôn Tân thấp giọng nói.

- Triệu Thụy An chết tiệt! Chỉ biết chơi nữ nhân, hiện tại biết nữ nhân đáng sợ chưa? Chơi thì chơi, thế nhưng lại bại lộ lai lịch cho nữ nhân, quả thực ngu xuẩn muốn chết!

Tôn Nguyên Thắng tức giận nói.

- Thắng ca, làm sao bây giờ?

Tôn Tân hỏi.

- Có thể làm sao? Trở về!

Tôn Nguyên Thắng không cam lòng nói.

- Trở về? Chúng ta cứ như vậy trở về?

Tôn Tân gấp gáp nói, không chọc cho Tô Mộc chút phiền toái, cứ như vậy rời khỏi,Tôn Tân tuyệt đối không cam lòng.

- Không trở về có thể làm gì nữa? Cậu cũng biết, tình thế bây giờ rất bất lợi với chúng ta, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, chẳng những không giúp được gì, còn có thể rước lấy phiền toái vào người. Hơn nữa hiện tại huyện Hình Đường đang ở trong thời kỳ nhạy cảm, cho dù để cho người của chúng tôi tới đây tranh đoạt vị trí huyện trưởng, cũng phải bỏ ra rất nhiều. Tóm lại, rời đi là được!

Tôn Nguyên Thắng càng nói càng tâm phiền ý loạn.

- Đúng, đúng, vậy chúng ta trở về.

Tôn Tân vội vàng nói. Hắn cũng không dám trêu chọc Tôn Nguyên Thắng, chọc Tô Mộc còn có thể thêu dệt chuyện trước mặt cha, nhưng nếu đắc tội với Tôn Nguyên Thắng, vậy cho dù bị đánh cũng uổng phí.

- Tô Mộc! Ngươi nhớ đấy!

Trong lòng Tôn Nguyên Thắng hung ác nói:

- Chờ xem, đợi đến khi lão ca của ta tới đây, những ngày an nhàn của ngươi sẽ chấm dứt, ít nhất trong thời gian này ngươi vẫn có thể tiêu dao mấy ngày.

Sự kiện Triệu Thụy An bị song quy đã khiến dư luận xôn xao, nhưng may có Nhiếp Việt chủ trì đại cục, cuối cùng không xuất hiện phong ba gì lớn.

Nhưng chính vì như thế, tất cả đầu lĩnh cơ quan trực thuộc huyện cũng bắt đầu hoạt động tâm tư, bất kể là trước đó đứng trong đội của Nhiếp Việt, hay lúc trước đứng bên đội Triệu Thụy An, lúc này tất cả đều như ong vỡ tổ xông về phòng làm việc bí thư huyện ủy, tranh nhau cướp đoạt, hy vọng có thể có cơ hội báo cáo với Nhiếp Vũ. Ai cũng rõ ràng, dưới tình huống Nhiếp Việt chiếm cứ địa vị chủ đạo, hôm nay lại còn giám thị chính quyền huyện, không ai có thể chống đỡ được Nhiếp Việt.

Nói đơn giản, hiện giờ Nhiếp Việt ở huyện Hình Đường có tiếng nói tuyệt đối, cho dù là Lý Kiều cũng không dám đối đầu với hắn. Nếu làm như vậy kết quả chỉ có thể là tự rước lấy nhục. Nói tỉ mỉ, Lý Kiều hiện tại có chút giống khi Nhiếp Việt trước kia, treo danh hiệu phó bí thư khối đảng, nhưng thực quyền bị áp chế vô cùng.

Chính trong mạch nước ngầm như vậy, trước phòng làm việc của một người, cũng đứng đầy người, đó chính là Tô Mộc!

Ai cũng biết Triệu Thụy An là nhằm vào Tô Mộc, hơn nữa Triệu Thụy An bị mang đi còn là trong hội nghị xử lý thường vụ huyện trưởng do chính quyền huyện cử hành, càng kỳ quái hơn chính là, khi Hà Vị vừa định oanh tạc Tô Mộc. Tất cả phát sinh đột nhiên và ly kỳ như vậy, không biết làm sao liền truyền ra ngoài. Nói là Tô Mộc có hậu đài rất mạnh, Triệu Thụy An đấu với hắn căn bản là tự rước lấy nhục.

Hơn nữa Tô Mộc vốn cũng rất được Nhiếp Việt ưu ái, nếu có thể làm tốt quan hệ với Tô Mộc, đối với chỗ ngồi của bọn họ sẽ có trợ giúp rất lớn, cho nên mọi người liền bắt đầu lao đến nơi này báo cáo công việc.

Dù sao Tô Mộc là phó huyện trưởng, tới đây báo cáo công việc với hắn cũng không vượt ra ngoài phạm vi chức quyền.

Chính quyền huyện Hình Đường vào cuối tuần, trình diễn một màn khiến cho rất nhiều người không biết nên khóc hay cười. Nhưng đối với tình huống như thế, Tô Mộc cũng rất vui lòng nhìn thấy, bất kể nói như thế nào, trong tay không có có quyền lợi, cuối cùng chính là đại hạn chế.

Cho tới nay Tô Mộc thật ra cũng rất rõ ràng vị trí của mình, mình có thể đi đến hiện tại, đơn giản chính là một loại ẩn núp quan hệ nhân mạch. Nói toạc ra, chính là hậu ái của mấy vị đại lão.

Giống như Ngô Thanh Nguyên, nếu như không phải là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên, hắn không có cách nào lọt vào tầm mắt của Trịnh Kinh Luân.

Giống như Mai Tranh, nếu như không phải là đồ đệ của Mai Tranh, Tô Mộc làm việc sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế;

Giống như Từ Trung Nguyên, nếu như không phải dưới cơ duyên xảo hợp trở thành cháu trai của hắn, muốn chân chính khiến cho Lý Nhạc Dân hứng thú, quả quyết là không thể nào. Chớ nói chi chú ý của những người khác, như Trịnh Vấn và Diệp An Bang.

Ngô Thanh Nguyên nói rất đúng, bất cứ lúc nào cũng phải có nhân mạch, không có nhân mạch làm gì cũng không tốt. Mà nhân mạch này, hiện tại Tô Mộc hiểu chính là tổ chức thành viên, là căn cơ.

- Mặc dù bây giờ ta còn rất nhỏ yếu, nhưng ta có quan bảng, có quan bảng, ta liền có thể biết người nào tốt với ta, người nào có địch ý với ta, chỉ có như vậy, ta mới có thể đề bạt trọng dụn nhân tài. Cái gọi là quan bảng nơi tay, tướng soái bái hầu chính là như thế.

Tô Mộc nghĩ đến đại sát khí quan bảng, trong đáy lòng liền cảm giác máu nóng vô cùng mênh mông.

Sanh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nếu như mình không nghĩ cách xây dựng hệ thống nhân mạch thuộc về mình, không nghĩ cách xây dựng thành viên tổ chức thuộc về mình, đợi đến khi Từ lão, Mai Tranh, Ngô lão đều vĩnh biệt cõi đời, lẽ nào mình sẽ trở thành một người bị vứt bỏ sao?

Cho nên ta không thể cả đời dựa vào người khác!

Ta phải tin tưởng mình, tin tưởng mình có thể nắm được đại quyền trong tay.

Trước mắt nhiều người đến đây chủ động lấy lòng, chính là một cơ hội, một cơ hội để cho Tô Mộc nghiệm chứng mình rốt cuộc có đáng cho bọn họ cơ hội hay không.

Chỉ có điều thực đáng tiếc chính là, hiện tại quan bảng mỗi ngày chỉ có thể dùng năm lần, cũng ý nghĩa Tô Mộc phải có điều kiện lựa chọn ra năm người tiến hành thử dò xét. Nhiều hơn một người, đều trở thành không thể nào.

Nói thí dụ như vị trước mắt này, coi như đã lọt vào pháp nhãn của Tô Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.