Chương 565: Tín niệm của Lão Hổ!
Câu chuyện Trương Lão Hổ đã kể, Tô Mộc cũng không thấy kỳ lạ, bởi vì tình tiết này đã sớm được dựng lên trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình rồi, hắn nhắm mắt lại cũng có thể biết là xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ nghe thấy người trong cuộc là Trương Lão Hổ nói đến, không biết tại sao, ở trong lòng Tô Mộc đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nhớ lại mãnh liệt, cảm động sâu sắc trước nhiệt huyết sôi trào của thế hệ đi trước.
Trương Lão Hổ nhắc lại những chuyện này, trong hốc mắt không biết từ lúc nào chảy ra nước mắt trong suốt. Câu chuyện này, Trương Lão Hổ đã kể cho Trương Quan Trung không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nói ra, trong vành mắt của hắn đều chất chứa nước mắt. Nghĩ đến những chiến hữu vì hoàn thành nhiệm vụ mà bỏ mình, Trương Lão Hổ cũng cảm giác trong lòng có một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, trọn đời không tắt!
- Trương gia gia, với tình huống của ngài, hẳn có thể được quốc gia chiếu cố, làm sao ngài lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, không sai, tư cách giống như tôi vậy, hôm nay nếu tiếp tục lưu lại bộ đội, nói thế nào cũng có thể xen lẫn được vị trí tướng quân. Chẳng qua làm như vậy có cần thiết không? Ngày trước tôi đại nạn không chết, ở quê nhà dưỡng bệnh đã nhiều năm, đợi sau khi khỏi bệnh, chiến tranh cũng đã kết thúc. Mà khi đó tôi đây, cũng bởi vì bị thương, không có khả năng trở lại bộ đội đánh giặc. Một quân nhân không có cách nào cầm súng, còn có thể xứng làm quân nhân sao?
Trương Lão Hổ vừa nói vừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Có thể tiếp tục lưu lại trong bộ đội, Trương Lão Hổ làm sao muốn buông tha?
Có người quân nhân nào khi giải ngũ tâm tình lại vui vẻ? Chưa nói đến giống như Trương Lão Hổ, bởi vì phương thức như thế mà không cách nào trở về đơn vị, tâm tình lại càng buồn bã đến cực độ!
- Thật ra thì gia gia là không muốn làm gánh nặng cho quốc gia, không muốn liên lụy ddeness quốc gia.
Trương Quan Trung thấp giọng nói.
- Trương gia gia, thật ra ngài hoàn toàn không cần nghĩ như vậy, quốc gia có chính sách, hơn nữa nếu tôi không đoán sai, đại đội mà ngài nói là Lão Hổ?
Một câu nói của Tô Mộc như phá thiên cơ.
Đại đội Lão Hổ!
Khi Trương Lão Hổ một lần nữa nghe được cái tên này. Vẻ mặt rõ ràng kích động, ngón tay khô gầy vuốt ve cái ca trà bằng gốm sứ, trên mặt lộ ra một loại vẻ hồi tưởng. Đại đội Lão Hổ, đại đội Lão Hổ...
- Đúng vậy, chính là đại đội Lão Hổ! Đừng nói ngài xuất thân từ đại đội Lão Hổ, cho dù là các đơn vị bộ đội còn lại. Quân nhân giải ngũ giống như ngài đều có quy định nghiêm khắc. Ngài không cần ở trong hang ổ giống như vậy, ngài nên đi nhận sinh hoạt phí.
Tô Mộc nói.
- Không!
Nghe được câu nói này của Tô Mộc, vẻ mặt Trương Lão Hổ chợt biến thành kiên định, trầm giọng nói:
- Trương Lão Hổ làm Đại đội phó của đại đội Lão Hổ, có tay có chân, làm sao có thể lấy tiền của quốc gia? Tôi có hai tay có thể nuôi sống chính mình, cho dù tôi không làm được, tôi còn có cháu trai, chỉ cần có cháu trai. Tôi sẽ không bị chết đói. Trương Lão Hổ này nói thế nào cũng là người từng trải qua binh nghiệp, cũng là người của đại đội Lão Hổ, tôi là đảng viên, làm sao tôi có thể liên lụy đến quốc gia?
Lời noi như đinh chém sắt đến trong tai Tô Mộc, trong lòng không biết tại sao đột nhiên trở nên trầm trọng. Nhìn gương mặt Trương Lão Hổ, Tô Mộc cảm giác hắn thật sự là người đáng tôn kính nhất.
Ở trên người Trương Lão Hổ, Tô Mộc có thể thấy được tình cảm giống như Từ Trung Nguyên, đó là tình cảm cao quý đối với quốc gia chỉ có bọn hắn mới có, là do thời đại tạo nên. Không tự mình trải qua, không ai có thể nhận được.
Không muốn liên lụy quốc gia. Không muốn trở thành gánh nặng cho quốc gia, bởi vì tôi là một người lính, tôi là một đảng viên, lời nói chất phác như vậy từ trong miệng Trương Lão Hổ nói ra, Tô Mộc thật sự muốn ghi lại, sau đó đưa cho những tham quan ô lại, để cho bọn họ vểnh tai mà nghe. Những người đời trước này, dùng tính mạng đánh đổi giang sơn, đã bị bọn họ chà đạp thành cái gì!
- Gia gia, ông thật sự là lính của đại đội Lão Hổ sao?
Trương Quan Trung kích động nói.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy Trương Lão Hổ chính miệng thừa nhận, Trương Quan Trung làm sao có thể bình tĩnh? Phải biết rằng đây chính là đại đội Lão Hổ, là đại đội truyền kỳ nhất trong chiến tranh kháng Nhật! Gia gia của mình đã từng là Đại đội phó của đại đội này, thử nghĩ xem, Trương Quan Trung cũng cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
- Đúng vậy, Trung nhi, trước kia ta không nói với cháu, là bởi vì ta không muốn cháu đi nói khắp nơi. Tới hiện tại, ta đã nghĩ thông suốt, nếu Trương Lão Hổ này, ngay cả cháu trai của mình cũng bảo vệ không được, vậy còn có thể nói gì nữa!
Trương Lão Hổ nói, vẻ mặt đột nhiên biến thành bén nhọn.
- Gia gia...
Trương Quan Trung tâm tình kích động.
Tô Mộc ngồi bên cạnh, nghe hai người nói chuyện, trên mặt hiện lên một loại ánh mắt kiên nghị:
- Trương gia gia, nếu như ngài không ngại, chuyện này cứ để cháu giải quyết cho ngài, tuyệt đối sẽ trả lại công đạo cho ngài!
- Cháu?
Trên mặt Trương Lão Hổ và Trương Quan Trung đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Không sai, chính là cháu!
Tô Mộc gật đầu:
- Quan Trung, đêm hôm đó thật sự bởi vì tình thế khẩn trương, cho nên tôi không nói ra thân phận của tôi với cậu. Bây giờ ở đây, trước mặt gia gia cậu, tôi cũng không có gì cần giấu diếm. Tôi thật ra chính là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan chúng ta, Tô Mộc!
- Tô chủ nhiệm!
Sau khi Trương Quan Trung nghe thấy cái tên này và chức vụ, không nhịn được kinh thanh kêu lên, làm người sinh trưởng ở thành phố Cổ Lan, Trương Quan Trung cũng biết rất nhiều chuyện trong thành phố. Hắn dĩ nhiên biết quản ủy hội khu Cao Khai mới bổ nhiệm chủ nhiệm, cũng nghe nói chủ nhiệm này rất trẻ tuổi. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mình lại có quen biết với vị chủ nhiệm này, hơn nữa còn ngồi nói chuyện phiếm như vậy.
Chuyện này thật sự quá bất ngờ!
Chẳng qua cho dù là Tô chủ nhiệm thì có thể thế nào? Trương Quan Trung nghĩ đến thân phận của đối phương, trong lòng liền bắt đầu lo lắng. Cá nhân mình nên nói thế nào, không dính líu tới ai, cũng không cần thiết lo lắng cái gì. Nếu Tô Mộc thật sự bị liên lụy vào, đến lúc đó bị đối phương chú ý, chuyện kia sẽ lớn chuyện.
Nghĩ tới đây, Trương Quan Trung kiên định nói:
- Tô chủ nhiệm, chuyện này tôi có thể xử lý tốt, ngài không cần quản!
- Cậu có thể xử lý tốt? Cậu có thể xử lý thế nào đây? Trương Quan Trung, chẳng lẽ cái gọi là xử lý của cậu, chính là trơ mắt nhìn những người đó khi dễ Trương gia gia sao? Chẳng lẽ cái gọi là xử lý của cậu, chính là hành động theo cảm tình sao? Nếu thật sự như vậy, cậu mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện xử lý. Cậu nên biết, Trung Quốc là quốc gia của chức quan, dưới thực tế này, cái gọi là lý tưởng của cậu chỉ có thể là nói suông.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi...
Trương Quan Trung muốn phản bác gì đó, nhưng phát hiện mình không có bất kỳ khả năng phản bác, bởi vì mỗi câu nói của Tô Mộc đều lập luận sắc sảo, cũng rất thực tế.
Nếu thật sự quản dụng..., vì sao pháp viện đến hiện tại vẫn không mở phiên tòa thẩm tra xử lý?
Nếu mình thật sự có thể giải quyết, những người đó làm sao có thể đến nhà mình làm ầm ĩ?
- Đừng thể hiện nữa, có đôi khi có một số việc phải biết được phương thức phương pháp. Quan Trung, thế nào đây? Có hứng thú đổi chỗ làm hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Đổi chỗ làm?
Trương Quan Trung kinh ngạc nói.
- Không sai, chính là đổi chỗ làm! Cậu nên biết, tôi vừa tới thành phố Cổ Lan không bao lâu, bên cạnh đang thiếu một thư ký. Nếu như cậu đồng ý, không ngại làm thử xem? Thế nào đây?
Tô Mộc nói ngay vào điểm chính.
Trước mặt Trương Lão Hổ, Tô Mộc không cần thiết đùa bỡn những chuyện thừa thãi. Nếu thật sự làm như vậy, đó là bất kính đối với Trương Lão Hổ!
Làm thư ký của Tô Mộc!
Trương Quan Trung bị cành ô-liu Tô Mộc ném ra đập cho chút choáng váng, chuyện này là thế nào? Phải biết rằng vừa rồi hắn mới bị Hoạt Lưu tuyên bố sa thải, hiện giờ lại biến hóa nhanh chóng, trở thành thư ký của Tô Mộc. Phải biết rằng ai cũng rõ ràng hiện tại khu Cao Khai, dưới sự dẫn dắt của Tô Mộc, thật sự là gặp được một cơ hội đột phá lớn. Đi theo người như Tô Mộc, tuyệt đối sẽ có tiền đồ....
Trương Quan Trung dù nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới, tiền đồ như vậy có thể rơi vào đầu mình.
- Ngài vì chuyện của gia gia mới làm như vậy sao?
Trương Quan Trung hỏi.
- Nếu cậu nghĩ như vậy, vậy cậu hạ thấp bản thân mình rồi, cũng vũ nhục tôi. Hôm nay tôi tới đây nhưng thật ra là từ cục văn hóa tới đay, tôi tới đó chính là muốn trưng cầu ý kiến của cậu. Trước đây, tôi cũng không biết thân phận của Trương gia gia.
Tô Mộc nói.
- Tôi có thân phận gì, tôi hiện tại chính là một lão đầu nghèo, Trung nhi, cháu chớ suy nghĩ lung tung, ta có thể nhìn ra, Tô Mộc là một vị quan tốt, cháu đi theo người như vậy, trong lòng ta cũng thấy yên tâm.
Trương Lão Hổ nói.
Trương Lão Hổ là người đã trải qua nhiều chuyện, đối với nắm bắt con người, có thể nói là tuyệt đối thuần thục. Hắn có thể nhìn ra, Tô Mộc thật sự không trộn lẫn ý tứ gì khác, hắn thật sự muốn chỉ bảo Trương Quan Trung. Tô Mộc còn trẻ như vậy đã có thể trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, nếu như nói không có chút thực lực, nếu như nói không có chút bối cảnh, có thể thành sao?
Trương Quan Trung đi theo người như Tô Mộc, tuyệt đối sẽ có tiền đồ! Mấu chốt nhất chính là, giống như Tô Mộc nói vậy, Trương Quan Trung không cần phải lo lắng đến chuyện gây khó khăn và trả thù nữa, đây mới là lo lắng lớn nhất của Trương Lão Hổ.
Trương Quan Trung đụng chạm ánh mắt khẳng định của gia gia, ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc cũng toát ra một loại kiên quyết:
- May mắn được Tô chủ nhiệm xem trọng, chuyện này tôi tiếp nhận! Nhưng trước đó, tôi muốn nói với Tô chủ nhiệm một chuyện, chính là ông nội tôi làm thế nào bị thương. Sau khi ngài nghe xong, hãy quyết định có muốn để tôi làm thư ký hay không.
Trương Quan Trung đúng là khát vọng cơ hội có thể quật khởi. Nhưng cũng không có nghĩa Trương Quan Trung sẽ kéo Tô Mộc xuống nước, nếu thật sự làm như vậy, lương tâm Trương Quan Trung sẽ thấy bất an.
Phải biết rằng mặc dù thân phận của Tô Mộc rất trọng yếu, nhưng đối phương cũng không đơn giản, nhi tử Cao Bằng Phi của cục trưởng cục văn hóa Cao Viễn, nếu như người này có thể không để ý, như vậy Yến Tiễn tuyệt đối không thể khinh thường, vô duyên vô cớ tạo ra một đối thủ cho Tô Mộc, là chuyện không lý trí.
- Tôi...
Khi Tô Mộc vừa định nói tôi đã biết xảy ra chuyện gì, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó có mấy thân ảnh lắc lư đi đến.
Trong nháy mắt Trương Quan Trung nhìn thấy mấy người này, hai mắt nhất thời nheo thành một đường, từ trên mặt đất đứng dậy, đằng đằng sát khí!