Chương 1084: Tô huyện trưởng, ngươi thật cố chấp!
Tôi không đồng ý!
Ngữ điệu kinh thiên chấn động toàn trường!
Lúc này tất cả mọi người đã biết mâu thuẫn giữa Tô Mộc và Vũ Kiếm Phi chỉ sợ không đơn giản, nếu không không thể khiến hắn làm ra quyết định như vậy, chẳng qua ngươi quyết định như vậy có phải có chút quá mức khinh suất hay không! Mặc dù ngươi là huyện trưởng, nhưng ngươi cũng không có quyền làm như vậy.. Hơn nữa phải biết rằng bởi vì ngươi là huyện trưởng, cho nên rất nhiều lời sau khi suy nghĩ kỹ càng mới có thể nói ra được, nếu tùy tiện nói ra, hậu quả mang đến sẽ khó có thể tưởng tượng.
Lấy cương vị huyện trưởng, nói ra những lời không đồng ý thu hút đầu tư, điều này kêu người ngoài phải nghĩ thế nào?
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lý Tuyển cũng không khỏi nhíu mày:
Tô huyện trưởng, anh nói như vậy là có ý gì?
Đổng Học Vũ lại càng kích động, nhìn Tô Mộc lớn tiếng nói:
Tô huyện trưởng, tôi biết đồng chí là huyện trưởng, nhưng cũng nên hiểu được chính sách hiện tại. Chuyện thu hút đầu tư là trong tỉnh trong thành phố trong huyện chế định, không phải ai nói một lời là có thể phủ quyết! Tập đoàn Tam Thịnh được lãnh đạo thành phố quan tâm, là tôi tự mình dẫn vào. Huyện Hoa Hải chúng ta bao nhiêu năm rồi mới dẫn dắt được một hạng mục lớn. Biết lần này bọn Vũ tổng đầu tư bao nhiêu tài chính hay không? Tiền đầu tư ban đầu chính là sáu ngàn vạn, Tô huyện trưởng, nếu như đồng chí không có một thuyết pháp thích hợp, tôi sẽ kiên quyết không đồng ý với quyết định này của đồng chí!
Phó huyện trưởng Đổng, đồng chí không cần thiết kích động như vậy! Tô huyện trưởng nói ra lời này, dĩ nhiên là có đạo lý của hắn, đồng chí như vậy sợ là có chút quá khẩn trương?
Trong thời khắc mấu chốt này, Mạnh Vi Khiêm dẫn đầu đứng ra.
Trong tất cả thường ủy huyện ủy, cũng chỉ có Mạnh Vi Khiêm đứng dậy!
Ngươi đang làm gì vậy!
Trái tim Liễu Linh Lợi cũng dâng lên tới cổ họng rồi!
Ngu xuẩn! Còn trẻ như vậy đã làm huyện trưởng, ta biết ngay nhất định ngươi sẽ hành động theo cảm tình. Ta biết giữa ngươi và Liễu Linh Lợi nhất định là có quan hệ mờ ám, bị một kích của ta, ngươi nhất định sẽ lộ nguyên hình? Còn quá trẻ tuổi đã làm huyện trưởng, cho dù là làm một khoa trưởng cũng không đủ tư cách. Huyện Hoa Hải từ sau tối nay sẽ không còn vị trí của ngươi, ngươi cũng không còn bất kỳ uy tín nào. Với thân phận thay mặt huyện trưởng, còn chua trải qua lựa chọn, đã trực tiếp bị bắt lại, ngươi có thể xem là kỳ tích của thành phố Tây Phẩm này!
Trong lòng Vũ Kiếm Phi âm thầm nghĩ tới.
Lý bí thư, phó huyện trưởng Đổng, Trịnh cục trưởng, đây chính là thái độ của thành phố Tây Phẩm, của huyện Hoa Hải các vị sao? Chẳng lẽ nói tập đoàn Tam Thịnh chúng tôi đến đây tiến hành đầu tư lại là sai lầm? Nếu thật sự như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ rời đi! Nhưng các vị đừng nghĩ chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này, tập đoàn Tam Thịnh chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của các vị!
Ngô Ngọc Nùng thật đúng là người biết lúc nào nên nổi đóa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Tô Mộc, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Truy cứu trách nhiệm của chúng tôi?
Khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười lạnh, xoay người nhìn Đổng Học Vũ, trầm giọng nói:
Phó huyện trưởng Đổng, lời nói vừa rồi của đồng chí, các đồng chí ở đây cũng đã nghe rất rõ ràng, đồng chí nói tập đoàn Tam Thịnh là xí nghiệp đồng chí dẫn vào đầu tư đúng không?
Đúng vậy!
Đổng Học Vũ quyết đoán nói.
Tốt lắm, vậy tôi hỏi đồng chí, đồng chí biết bọn họ đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư hạng mục gì không?
Tô Mộc hỏi.
Dĩ nhiên biết, là nhà máy chế biến giấy!
Đổng Học Vũ nói.
Đồng chí còn biết là nhà máy chế biến giấy, không biết đồng chí chuẩn bị xây dựng nhà máy chế biến giấy đó ở đâu? Có phải ở cánh rừng phía đông huyện Hoa Hải hay không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên không phải, điểm này tôi cũng biết. Thật ra nếu có thể thành công, địa điểm xây dựng nhà máy chế biến giấy sẽ được bàn bạc trong chương trình hội nghị tiếp theo, hiện tại chẳng qua là khảo sát đầu tư mà thôi, có cần thiết vội vàng như vậy không?
Đổng Học Vũ trào phúng.
Đúng đấy, anh nói như vậy là không tín nhiệm tập đoàn Tam Thịnh chúng tôi! Tập đoàn Tam Thịnh chúng tôi dựa vào làm giấy mà khởi gia, xây dựng nhà máy giấy ở đâu, làm thế nào mới có thể giảm bớt ô nhiễm, chúng tôi biết rõ hơn các vị. Ý của anh đơn giản là nói, sợ chúng tôi làm ô nhiễm môi trường của huyện Hoa Hải các vị đúng không? Tôi có thể bảo đảm điều này, tuyệt đối sẽ không như vậy! Tập đoàn Tam Thịnh chúng tôi dự định sẽ bỏ vốn một trăm ngàn vạn để xây dựng hệ thống thiết bị phòng chống ô nhiễm, tuyệt đối có thể bảo đảm những thiết bị này tiên tiến nhất trong nước.
Vũ Kiếm Phi lớn tiếng nói.
Nghĩ đến vẻ mặt thân mật của Tô Mộc và Liễu Linh Lợi lúc trước, nghĩ đến tấm thân xử nữ của Liễu Linh Lợi rất có thể đã bị Tô Mộc phá vỡ, Vũ Kiếm Phi vô cùng tức giận, ngọn lửa ghen ghét trong lòng từ từ bốc lên.
Tô Mộc ngươi không phải rất lợi hại sao? Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể lợi hại thế nào!
Tô Mộc ngươi không phải muốn chiếm đoạt Liễu Linh Lợi sao? Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết, không phải nữ nhân nào ngươi cũng có thể chiếm lấy!
Ánh mắt của bọn người Lý Tuyển đều rơi trên người Tô Mộc, chờ đợi câu trả lời của hắn. Đúng vậy, người ta đã nói sẽ xây dựng thiết bị phòng chống ô nhiễm, ngươi còn nói cái gì? Chẳng lẽ thật sự nghĩ vì ân oán giữa ngươi và Đổng Học Vũ, mà đẩy khoản đầu tư của tập đoàn Tam Thịnh ra khỏi huyện hay sao?
Tô huyện trưởng, bây giờ đồng chí nói thế nào?
Đổng Học Vũ hỏi.
Tôi nói thế nào à?
Tô Mộc bình tĩnh, xoay người nhìn Vũ Kiếm Phi:
Vũ Kiếm Phi, Ngô Ngọc Nùng, hai vị ban đầu hoàn toàn không có quan hệ với tôi, chúng ta vốn hoàn toàn không quen biết! Cũng bởi vì Liễu thư ký, tôi mới biết được hai người. Ban đầu hành động của các vị đối với Liễu thư ký, thật sự làm cho người ta tức giận, cụ thể là cái gì tôi cũng không muốn nói nhiều. Vốn tôi nghĩ chuyện này đã kết thúc, các vị sẽ biết phải làm sao. Ai ngờ các vị lại đến huyện Hoa Hải, chơi trò khảo sát đầu tư. Tôi chỉ nói một câu, bây giờ lập tức xin lỗi Liễu thư ký, sau đó nhanh chóng rời khỏi huyện Hoa Hải, tôi sẽ xem như không có chuyện gì phát sinh, nếu không, hai người đừng trách tôi trực tiếp động thủ!
Cường thế!
Quá cường thế rồi!
Mọi người ở đây đã gặp qua rất nhiều huyện trưởng, nhưng chưa từng thấy một huyện trưởng nào có thể cường thế giống như Tô Mộc. Hành động bây giờ của Tô Mộc, giống như gây sự, khiến người khác cảm thấy hít thở không thông!
Tô huyện trưởng!
Lý Tuyển đứng lên cau mày nói.
Lý bí thư, cô yên tâm, tôi làm việc có chừng mực!
Tô Mộc bình tĩnh nói, chính là một câu nói như vậy, khiến Lý Tuyển trực tiếp im lặng. Cô còn có thể nói gì, trước khi chưa biết chân tướng sự việc, công khai chỉ trích Tô Mộc sao? Lý Tuyển còn chưa quyết đoán như vậy, đừng nói là nàng không có, cho dù nàng có cũng không dám như vậy. Tô Mộc là ai? Đây chính là huyện trưởng huyện Hoa Hải, là người cùng cấp bậc với Lý Tuyển, tại sao Lý Tuyển phải quơ tay múa chân với Tô Mộc!
Chỉ dựa vào chuyện cô là lãnh đạo cao nhất sao?
Nếu bởi vì nguyên nhân này, vậy thì Tô Mộc có thể không thèm để ý!
Vũ Kiếm Phi thật sự bị chọc giận!
Hắn đã từng gặp người lớn lối, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như Tô Mộc, tập đoàn Tam Thịnh đi đến đâu, ai mà không tôn sùng là khách quý? Vốn cho rằng đi tới huyện Hoa Hải cũng như vậy, các ngươi bày ra bữa tiệc lớn như vậy, cũng có thể nói rõ vấn đề. Nhưng hiện tại thì sao? Toát ra một Tô Mộc, nói ra những lời như vậy, thật sự khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Tập đoàn Tam Thịnh từ lúc nào lại xuống dốc đến mức phải xem sắc mặt của một huyện trưởng nhỏ bé như ngươi để làm việc?
Không ai có thể vũ nhục tập đoàn Tam Thịnh như vậy!
Lý bí thư, Đổng huyện trưởng, các vị lãnh đạo, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng, không ngờ quý huyện lại làm việc như vậy! Trịnh cục trưởng, lúc đầu tôi nói đến huyện Hoa Hải khảo sát, là bởi vì sao, tin tưởng ngài cũng biết. Hiện tại thì sao, gây ra một màn như vậy, ngài nói tôi phải thế nào đây? Tập đoàn Tam Thịnh chẳng lẽ phải yêu cầu của huyện Hoa Hải bọn họ, nói các vị để cho tôi đầu tư sao? Trịnh cục trưởng, nói thật tôi rất đau lòng, chuyện này tôi sẽ phản ánh với các lãnh đạo thành phố Tây Phẩm các vị!
Vũ Kiếm Phi quyết đoán nói.
Vũ tổng, chuyện này có hiểu lầm! Nhất định là có hiểu lầm!
Trịnh Văn Tuyên xoay người nói với Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, hiện tại khắp thành phố Tây Phẩm đều sôi sục chuyện thu hút đầu tư, chúng tôi vất vả lắm mới lôi kéo được tập đoàn Tam Thịnh đến đây, đồng chí làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đồng chí không biết đầu tư của tập đoàn Tam Thịnh là thành phố quyết định hay sao? Đồng chí làm như vậy không phải là muốn công khai làm trái với quy định của thành phố, đối đầu với thành phố? Nếu như vậy, hậu quả xảy ra đồng chí không thể gánh chịu được đâu!
Trịnh cục trưởng, tôi làm chuyện gì cũng có nắm chắc, ta chính là căn cứ vào trách nhiệm đối với huyện Hoa Hải, đối với thành phố mới có thái độ như vậy!
Tô Mộc trầm giọng nói.
Đồng chí lại dám nói như vậy? Đồng chí…
Trịnh Văn Tuyên cũng không biết lúc này nên nói cái gì cho thỏa đáng.
Tôi làm sao? Tôi như vậy là rất bình thường!
Tô Mộc quét nhìn Vũ Kiếm Phi, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng:
Vũ tổng, cơ hội đã cho anh rồi, nhưng anh không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi chân chính động thủ!
Ngài động thủ? Ngài động thủ cái gì, chẳng lẽ ngài muốn đánh người hay sao?
Vũ Kiếm Phi lớn tiếng nói.
Tô Mộc lười để ý tới Vũ Kiếm Phi, trực tiếp lấy ra giấy tờ đã in trước đó, đưa cho Lý Tuyển:
Lý bí thư, chỗ này của tôi có một số tài liệu, tôi thu thập được trước khi tan sở, sau khi đồng chí xem qua sẽ biết tại sao tôi không đồng ý để tập đoàn Tam Thịnh đến huyện Hoa Hải chúng ta đầu tư. Nếu như có thể, tôi còn có đề nghị thành phố, không chỉ là huyện Hoa Hải chúng ta không thể tiếp nhận tập đoàn Tam Thịnh, cho dù là các huyện khu còn lại cũng phải cự tuyệt tập đoàn Tam Thịnh!
Ầm!
Lời này nói ra, toàn trường ồ lên xôn xao, tất cả mọi người đang suy đoán Tô Mộc rốt cuộc đang nắm giữ những tài liệu gì mà dám nói ra những lời như vậy? Đây rõ ràng là tuyên chiến với tập đoàn Tam Thịnh, hành động như vậy quá mức càn rỡ rồi!
Lý Tuyển mặc dù lúc trước có nghi ngờ, nhưng thấy Tô Mộc tỉnh táo lấy ra giấy tờ, cũng biết chuyện này có nội tình, không nói thêm gì, cúi đầu bắt đầu xem. Những tài liệu này cũng không quá phức tạp, chỉ là mấy tờ giấy rất bình thường.
Chỉ có điều những tờ giấy này đã trở thành tiêu điểm toàn trường!