Quan Bảng

Chương 1379: Chương 1379: Tôi muốn biết bây giờ.




Chương 1379: Tôi muốn biết bây giờ

Từ ngày đi theo Tần Phong đến giờ, kiến thức Trương Giáo Thiếp thật sự mở rộng không ít. Cái khác không dám nói, phạm vi tầm nhìn tuyệt đối là đủ rộng. Loại người thế nào cũng đã gặp qua. Loại chuyện nào cũng đã từng làm. Nhưng ngày hôm nay Trương Giáo Thiếp vẫn thật sự bất ngờ.

Đã gặp qua kẻ kiêu ngạo lại chưa từng thấy qua người nào phách lối giống như Tô Mộc vậy. Hắn đã gặp qua vô sỉ lại chưa từng thấy qua kẻ nào vô sỉ giống như Tô Mộc. Gặp qua người làm bậy lại chưa từng thấy qua người nào làm bậy như Tô Mộc.

Cho dù anh là huyện trưởng thì thế nào? Phải biết rằng nơi này là nơi nào. Nơi này là ủy ban kỷ luật thành phố, không phải là ủy ban kỷ luật huyện các người. Anh ở ủy ban kỷ luật huyện của các anh muốn làm như thế nào thì làm. Nhưng ở chỗ này vẫn phải cúi đầu làm việc cho tôi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tô Mộc là cúi đầu như vậy sao? Quả thực chính là còn muốn kiêu ngạo hống hách hơn cả ngẩng đầu. Tần Phong không có thời gian đúng không? Tốt lắm, hắn không có thời gian, thời gian của tôi cũng không đủ. Muốn gặp tôi, vậy hẹn lúc khác đi.

Thời điểm nào, huyện trưởng lại có thể ương ngạnh như vậy?

Đừng nói là Trương Giáo Thiếp, lúc này những người còn lại trong ủy ban kỷ luật thành phố thấy cảnh này cũng nghĩ như vậy. Tô Mộc thật sự đủ trâu bò. Đã gặp qua người lợi hại, lại chưa từng thấy qua người nào lợi hại như hắn. Không ngờ không thèm để ý tới Tần Phong, quang minh chánh đại đi ra ngoài như vậy. Đây tính là cái gì? Là xem thường đối với Tần Phong sao? Anh quên thân phận của anh là gì sao?

Ầm!

Sau khi Trương Giáo Thiếp thận trọng đi vào phòng làm việc, nói với Tần Phong về hành động của Tô Mộc vừa rồi, sắc mặt Tần Phong đã tái xanh. Trong giây lát chén trà trong tay bị ném xuống mặt đất. Nếu như nói trước đó bởi vì mặt mũi của Trần Mai Sử, Tần Phong muốn khiến Tô Mộc phải khó coi, vậy hiện tại Tần Phong đã thật sự nổi giận, muốn tự mình động thủ đối phó Tô Mộc.

Tôi không phải là dạng người ngu xuẩn như Trần Mai Sử. Tôi muốn động tới anh, vậy có đầy biện pháp.

Tô Mộc à Tô Mộc, anh thật sự cho rằng anh có Tưởng Hoài Bắc bảo bọc, tôi cũng không dám động tới anh sao? Anh nghĩ ở tỉnh anh có bối cảnh, chẳng lẽ tôi sẽ không có núi dựa sao? Chỗ dựa phía sau tôi không chỉ riêng Mai gia. Hôm nay tôi cũng đã tìm được chỗ dựa vững chắc khác. Tôi cũng muốn liều mạng với anh, xem anh có thể gây khó dễ được tôi hay không? Thật sự sắp khiến tôi tức chết!

Tần bí thư, hiện tại nên làm thế nào?

Trương Giáo Thiếp nhỏ giọng nói.

Lúc này Tần Phong kiên quyết không có khả năng đi ra khỏi phòng làm việc. Trương Giáo Thiếp cũng nhân lúc bên trong hành lang không có người mới tiến vào. Phải biết rằng nếu như để người khác biết lúc đó Tần Phong ở bên trong phòng làm việc, lại cố ý không ra, trong lòng sẽ nghĩ về Tần Phong thế nào không biết, nhưng sẽ có vài người trong nháy mắt nhất định sẽ truyền bá ra ngoài, nói là Tần Phong sợ Tô Mộc.

Không sợ sao? Nếu không sợ, tại sao Tô Mộc qua, Tần Phong lại cuộn mình ở trong phòng làm việc, không ngờ tìm lý do nực cười tiến hành qua loa tắc trách như vậy. Hắn chính là đoán chắc Tô Mộc không dám lớn mật đẩy cửa phòng làm việc ra, cho nên mới phải làm như vậy.

Lại nói tại sao phải sợ. Cái này chẳng lẽ còn cần phải nói nhiều sao? Trong chuyện này, Tần Phong nhất định là không chiếm được lý.

Phải biết rằng ở trong quan trường, quan hệ cấp trên và cấp dưới bày ra đó. Cấp dưới phải tôn kính lãnh đạo cấp trên, nhưng cũng có lúc ngoại lệ. Ngoại lệ này chính là lúc cấp trên đuối lý. Nếu như cấp dưới thật sự có lý, thật sự dám cùng cấp trên tranh luận.

Loại hành vi này của Tô Mộc không phải là nói rõ ràng nhất hay sao?

Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng thật sự chưa từng thấy qua loại trạng thái kiêu ngạo đến cực phẩm như vậy. Trong nháy mắt, hành động của Tô Mộc ở ủy ban kỷ luật thành phố bên này h liền từ nơi này lan rộng ra khắp các ban ngành.



Chính phủ thành phố.

Sau khi Tô Mộc từ bên này đi ra, liền trực tiếp chạy tới chính phủ thành phố, không có bất kỳ thủ tục dư thừa nào, liền xuất hiện ở trước mặt Tưởng Hoài Bắc. Mà lúc này Tưởng Hoài Bắc lại vừa để điện thoại xuống, ánh mắt yên tĩnh nhìn Tô Mộc, có chút không nói nổi, lắc đầu.

Có cần phải làm lớn như thế không? Nói thế nào Tần Phong cũng là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố. Cậu làm như vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu với bên thị ủy. Tối thiểu sẽ tạo thành ấn tượng không tôn trọng lãnh đạo cấp trên.

Tưởng Hoài Bắc nói.

Thì tính sao?

Tô Mộc không để ý đứng lên, ở bên trong phòng làm việc đi lại giống như tham quan. Lúc ở riêng cùng với Tưởng Hoài Bắc, thật ra không nhất thiết phải tiếp tục che giấu gì nữa.

Tần Phong nói rõ chính là muốn làm chỗ dựa cho Trần Mai Sử. Chỉ có điều nếu như hắn muốn thông qua phương thức như vậy làm chỗ dựa, tôi lại không có tâm tình cùng hắn làm chuyện như vậy. Biết rõ ở nơi nào chờ bị tát vào mặt, chẳng lẽ tôi còn phải ở nơi nào đưa mặt tới sao? Lại nói, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho hắn. Nếu như thật sự trở mặt, anh nói theo tính cách của tôi hiện nay, thật sự không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

Lui một bước mà nói, hiện tại tôi thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn thật sự làm ra chút chuyện, thì không thể nhìn trước chú ý sau như vậy. Anh nói nếu như tôi thật sự có người dựa vào, cho dù bọn họ biết tôi làm việc có chút quá đáng, ai dám nhiều lời cái gì? Hơn nữa, mỗi chuyện tôi làm đều có thể thông qua điều tra. Dạng người cặn bã như Trần Mai Sử, cũng xứng thông qua thủ đoạn như vậy để động đến tôi sao?

Tưởng Hoài Bắc từ trên người Tô Mộc cảm nhận được là một loại tự tin cường đại cảm. Cảm giác tự tin như vậy trước đây ở trên người Tô Mộc không phải là không có, chỉ có điều lại không có sắc bén như bây giờ. Xem ra lần này xảy ra chuyện, trùng kích đối với Tô Mộc thật sự khá lớn. Nếu không, Tô Mộc là người trấn tĩnh như thế, tuyệt đối sẽ không làm ra hạnh động lỗ mãng này.

Chỉ có điều lỗ mãng không lỗ mãng, hiện tại đã không cần phải nhiều lời làm gì. Chuyện đã làm, chờ đợi tiếp theo chính là đánh cờ như thế nào. Nói đến chuyện Tần Phong muốn động tới Tô Mộc, Tưởng Hoài Bắc thật sự không thế nào tin tưởng được.

Phải biết rằng Tô Mộc không giống với huyện trưởng khác. Hắn là cán bộ do tỉnh quản lý. Nói cách khác, quan hệ của Tô Mộc là ở trong tỉnh. Thành phố Tây Phẩm các người muốn động tới Tô Mộc, phải có trong tỉnh lên tiếng mới được.

Mà theo tình huống Tưởng Hoài Bắc biết, cấp tỉnh ở trong tỉnh Giang Nam, có ai sẽ động tới Tô Mộc sao? Cho dù có người muốn động, có thể động được sao? Trịnh Vấn Tri và Diệp An Bang nhất định sẽ bảo vệ Tô Mộc.

Mà Chu Thao làm tỉnh trưởng lại là người bổ nhiệm trao quyền cho Tô Mộc xuống dưới. Ở dưới tình hình như vậy, anh cho rằng Chu Thao sẽ đối phó với Tô Mộc sao? Nếu như thật sự đối phó với Tô Mộc, vậy chẳng khác nào nói Chu Thao không nhận thức rõ ràng.

Các nhân vật đứng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, ba vị thường ủy Tỉnh ủy rõ ràng đều có lòng tốt đối với Tô Mộc. Những người còn lại muốn động tới hắn, lại càng không khả năng này! Từ chỗ này mà nói, Tô Mộc lần này đại triển quyền cước, bỏ qua một bí thư như vậy, vẫn có tự tin!

Chỉ có điều Tưởng Hoài Bắc sợ rằng nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi, sở dĩ Tô Mộc làm như vậy, còn có nhân tố khác ở bên trong.

Vậy chuyện này bao giờ mới giải quyết? Huyện Hoa Hải bên kia rốt cuộc là thái độ thế nào?

Tưởng Hoài Bắc hỏi.

Tưởng thị trưởng, ngài có khả năng còn không rõ ràng lắm. Ngay lúc này Bát Lý Hà Trấn đang tiến hành xây dựng cơ sở vườn sinh thái nuôi trồng, huyện Tà Trấn Đại Lôi không ngờ bởi vì tòa nhà kiến trúc muốn xây dựng hồ bơi cho khu biệt thự nghỉ phép, thật sự cho thay đổi đường sông. Anh nói xem, làm vậy không phải là muốni chặt đứt sinh mạng của cơ sở vườn sinh thái xây dựng ở Bát Lý Hà Trấn của chúng tôi sao? Hơn nữa, tòa nhà kiến trúc thật sự có rất nhiều vấn đề. Khu biệt thự này có đúng là tuân theo điều lệ hay không vẫn còn phải xem xét.

Tô Mộc nói.

Hóa ra là ở chỗ này!

Tôi đã nói, cậu sao có thể chủ động ra tay giúp đỡ Lý Tuyển. Hóa ra cậu cũng có tính toán riêng của mình.

Tưởng Hoài Bắc cười nói.

Ra tay giúp đỡ Lý bí thư là một chuyện, không thể lẫn lộn với việc này được.

Tô Mộc nói.

Trộn lẫn hay không trộn lẫn, tôi đều không quan tâm. Nhưng chỉ cần hai người duy trì thái độ nhất trí, chuyện này lúc cấp thành phố xử lý, cũng sẽ không quá thiên vị người nào. Điểm ấy rất quan trọng!

Tưởng Hoài Bắc nói.

Tôi hiểu rõ. Tưởng thị trưởng, điểm mấu chốt bên tôi là như vậy, Bàng Bàn phải mất chức, song khai ra khỏi hệ thống đội ngũ công an! Lôi Chính Nam nên xử lý thế nào thì xử lý như thế. Cái này thật ra không phải là tình tiết quá quan trọng! Nhưng Lôi Chính Bắc dám dẫn người làm ra loại hành vi này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Muốn tôi xem như chuyện này chưa từng phát sinh, có thể. Tòa nhà kiến trúc ở khu biệt thự Trấn Đại Lôi muốn xây thế thế nào thì xây, vậy không liên quan đến tôi. Nhưng đường sông phải khôi phục nguyên dạng cho tôi. Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của tôi!

Tô Mộc chậm rãi nói.

Điểm mấu chốt này, Tô Mộc biết phải nói cho Tưởng Hoài Bắc nghe. Dù sao chuyện như vậy liên lụy đến hai huyện. Còn chưa tới mức có thể nghiêm trọng, nhưng bây giờ lại trở thành vốn liếng để Tô Mộc cò kè mặc cả.

Huyện Tà bên kia nếu như ngay cả điều kiện như vậy cũng không thể tiếp nhận, vậy đứng trách Tô Mộc tiếp tục theo chết vụ này.

Được, tôi đã biết!

Tưởng Hoài Bắc gật đầu.

Điểm mấu chốt như vậy thật ra cũng không phải là cố tình gây sự. Tuyệt đối là yêu cầu hợp lý. Hơn nữa, Tưởng Hoài Bắc cảm thấy xử lý như vậy là rất tốt. Nếu đổi lại là người khác, đều sẽ cho rằng xử lý như vậy không có bất kỳ chỗ nào để xoi mói.

Lôi Chính Bắc làm như vậy, trước là đùa giỡn Lý Tuyển, sau là đánh Tô Mộc. Có thể chỉ lấy việc thay đổi đường sông làm điều kiện trao đổi liền thả ra, đây tuyệt đối là đủ nhẹ. Đương nhiên những điều này chỉ là điểm mấu chốt của Tô Mộc. Cụ thể xử lý thế nào, vẫn cần Tô Mộc đưa ra điều kiện.

Tưởng thị trưởng, nếu như anh nhìn thấy Tần Phong Tần bí thư, thuận tiện nói cho hắn biết, tôi nghĩ hiện tại tôi đã biết. Nếu như lại kéo dài xuống, vậy đừng trách tôi thật sự khởi kiện án hình sự.

Tô Mộc nói.

Được!

Tưởng Hoài Bắc đáp ứng.

Trần Mai Sử à Trần Mai Sử, anh nói thử xem, anh sao lại ngu xuẩn như thế? Anh thật sự cho rằng có thể đối phó được Tô Mộc sao? Đừng nói bây giờ còn có một Từ Lập Công ở huyện Thu Thủy đang nhìn chằm chằm vào anh. Chỉ riêng Tô Mộc đã có thể hoàn toàn đánh bại anh.

Tần Phong à Tần Phong, anh làm bí thư ủy ban kỷ luật thành phố thật là giỏi. Anh không muốn lăn lộn ở trong đó nữa sao? Chẳng lẽ anh không biết anh trêu chọc ai cũng không nên trêu chọc Tô Mộc sao? Tô Mộc lúc bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng nếu thật sự ép hắn, lúc đó hắn tuyệt đối là một người vận dụng đấu tranh quan trường giống như chơi đùa. Tranh đấu với loại người có có tình cảm mãnh liệt như vậy, anh thật sự cho rằng giá trị sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.