Làm thế nào do thám tin tức, làm thế nào bày nhãn tuyến, làm thế nào lợi dụng nhân mạch, làm thế nào dựa vào ba cơ sở này nhận được tin tức rộng nhất, là một trong những năng lực cần có của một người thư ký hợp cách. Thân là thư ký, anh nhất định phải dùng thân phận của mình, đi làm một số chuyện lãnh đạo không thể tự làm. Bất kể những tin tức kia rốt cuộc là thật hay giả, anh chỉ cần xác định tồn tại hay không tồn tại là được.
Làm lãnh đạo cũng phải nghĩ cách nắm giữ tin tức chính xác trong thời gian ngắn nhất, nắm giữ như vậy đối với bọn họ mà nói là trọng yếu nhất, bởi vì làm như vậy, có ý nghĩa anh sẽ nắm trong tay toàn cục. Nhưng làm thế nào mới có thể làm được như vậy? Thư ký và tài xế chắc chắn là một trong những con đường tốt nhất.
Ngụy Minh là thư ký hợp cách.
Phía sau Ngụy Minh có Huyện trưởng huyện Ân Huyền Hầu Bách Lương, muốn biết tin tức gì đương nhiên là chuyện rất dễ dàng. Cho nên ngay từ khi Tô Mộc bước vào tòa nhà huyện ủy, đã ý nghĩa mỗi chuyện phát sinh trên người hắn, Ngụy Minh đều sẽ biết.
Chẳng qua Ngụy Minh cũng rất nghi ngờ, tại sao đến hiện tại Tô Mộc vẫn chưa hành động. Nhưng hắn biết mình chỉ cần nói chuyện này cho Hầu Bách Lương nghe là được, còn mình chưa có tư cách phê bình.
Thư ký là tai mắt, tuyệt đối không thể trở thành người quyết định, nhưng phàm là ai nếu làm như vậy, cho rằng ỷ vào cưng chiều và tín nhiệm của lãnh đạo là có thể làm ra loại cử động này, đều sẽ bị vô tình xử lý.
Đúng như tôi nghĩ, hiện tại hắn cũng biết đi lên lộ tuyến phía trên rồi.
Hầu Bách Lương khinh thường nói:
Có đến chỗ Giang bí thư trước không?
Không!
Ngụy Minh nói.
Chỉ đến chỗ Tôn Mai Cổ và Hoàng Vĩ Sâm sao? Thật sự không để Giang bí thư vào trong mắt sao. Hậu đài phía sau của Hầu Bách Lương chính là phó bí thư thị ủy khối đảng Giang Hà, mà Tô Mộc lại không đến chào hỏi Giang Hà. Như vậy là cung cấp cho Hầu Bách Lương một lý do tuyệt hảo. Nhưng Hầu Bách Lương đồng dạng biết, cho dù khích bác ly gián, thủ đoạn cũng phải rất khéo léo mới được.
Giang Hà không phải người bình thường, nếu đùa bỡn những thủ đoạn nhỏ trước mặt hắn, sẽ bị nhạo báng!
Cứ như vậy đi.
Hầu Bách Lương nói.
Vâng!
Ngụy Minh xoay người rời khỏi phòng làm việc, đợi sau khi hắn đi ra ngoài, trên mặt Hầu Bách Lương lộ ra nụ cười miệt thị:
Có lẽ mình thật sự quá lo lắng, hiện tại việc cấp bách chính là nhanh chóng xác thực xây dựng mười hạng mục định ra lúc trước.
Biết ở huyện Ân Huyền, Hầu Bách Lương được gọi là gì không? Gọi là máy ủi đất. Máy ủi đất nghĩa là gì. Chính là nói sau khi Hầu Bách Lương trở thành Huyện trưởng, công việc cả ngày chính là kiếm cớ xây dựng. Ở huyện Ân Huyền, công trình chính tích của hắn thật sự đủ nhiều, nhất là năm nay lại làm ra một cái gọi là thập đại công trình, thật sự làm cho người ta không biết nói gì.
10h sáng.
Bởi vì huyện Ân Huyền cách thành phố Thương Thiện tương đối gần, cho nên không lâu sau Tô Mộc đã xuất hiện trong tòa nhà thị ủy. Sau khi người của thị ủy nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt mọi người đều hiện lên ra một loại ánh mắt khiếp sợ. Phải biết rằng nghe đồn và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trước khi chưa nhìn thấy, ai cũng biết bí thư huyện ủy mới nhậm chức của huyện Ân Huyền là một người rất trẻ tuổi, nhưng đây chỉ là nghe nói, trong lòng còn có chút không gian tưởng tượng. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người đều không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Có cần khoa trương như vậy hay không? Trẻ tuổi vậy sao?
Đây là bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất của thành phố Thương Thiện chúng ta?
Há lại chỉ ở thành phố Thương Thiện, cho dù ở tỉnh Yến Bắc cũng là trẻ tuổi nhất.
Đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là… Hắn còn chưa kết hôn, là một người đàn ông độc thân tiêu chuẩn.
Thiệt hay giả?
Không thể giả được!
…
Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên, có mấy lời Tô Mộc có thể nghe thấy, nhưng thật sự không để trong lòng.
Tô bí thư, xin ngài chờ ở đây một lát, hiện giờ Tôn bí thư đang bận việc.
Văn Tuyển cười nói.
Làm thư ký của Tôn Mai Cổ, thái độ của Văn Tuyển có thể biểu hiện ra thái độ của Tôn Mai Cổ. Khi Văn Tuyển bưng tới một chén trà thời, ngón tay Tô Mộc vô tình chạm phải.
Chính trong khoảnh khắc đụng chạm này, đã cho Tô Mộc biết, cuộc nói chuyện tiếp theo sẽ không gay gắt.
Bí mật của Văn Tuyển: rốt cuộc Tô Mộc có bản lãnh gì, có thể làm cho Tôn bí thư đánh giá rất cao như vậy?
Đến lúc này, chẳng lẽ Tô Mộc còn không biết rõ thái độ của Tôn Mai Cổ sao? Tô Mộc biết Tôn Mai Cổ là người nào? Hắn không phải là trận doanh đơn giản, sau lưng hắn chính là bí thư Tỉnh ủy Đỗ Khang Linh. Làm người của Đỗ bí thư, Tôn Mai Cổ có lẽ sẽ không có bao nhiêu xung đột với mình.
Mặc dù còn chưa biết thái độ trong tỉnh, nhưng Tô Mộc tin tưởng một bí thư huyện ủy như mình, có lẽ vẫn chưa đủ khiến các đại lão trong tỉnh chú ý.
Tôi sẽ chờ!
Tô Mộc cười nói.
10h 55 phút.
Cánh cửa phòng làm việc Tôn Mai Cổ mở ra, người từ bên trong đi ra chính là một vị Phó thị trưởng, sau khi vị Phó thị trưởng liếc mắt nhìn Tô Mộc, Tô Mộc liền theo sự dẫn đường của Văn Tuyển bước vào phòng làm việc. Người ngồi bên trong đương nhiên chính là bí thư thị ủy Tôn Mai Cổ, hiện tại vẻ mặt Tôn Mai Cổ rất thoải mái. Sau khi thấy Tô Mộc đi vào, trên mặt liền hiện ra nụ cười.
Tôn bí thư!
Tô Mộc đúng không, nào tới đây, ngồi đi!
Tôn Mai Cổ cười nói.
Vâng!
Tô Mộc à, thế nào rồi? Thích ứng với công việc chưa?
Đa tạ Tôn bí thư, cũng tàm tạm rồi, từ từ sẽ thích ứng.
Tô Mộc nói.
Cậu mới đến, nhất định là còn chưa thích ứng , nhưng không sao, tôi tin tưởng cậu có thể trong thời gian ngắn nhất điều tiết tốt. Yên tâm, có bất cứ vấn đề gì, đều có thể tới tìm tôi.
Tôn Mai Cổ nói.
Vâng, tin tưởng có Tôn bí thư quan tâm, tôi khẳng định có thể thích ứng rất tốt.
Tô Mộc cười nói.
Nghe nói cậu và Thanh nhi là bạn học thời đại học? Cậu là học trưởng của nó sao?
Tôn Mai Cổ đột nhiên hỏi.
Tôn Nghênh Thanh sao? Tô Mộc vốn định nói thẳng ra tên Tôn Nghênh Thanh, sau đó lại nghĩ, không đúng. Mình mới vừa đến đây, làm sao có thể biết quan hệ giữa Tôn Nghênh Thanh và Tôn Mai Cổ? Tôn Nghênh Thanh tuyệt đối không nói cho mình, nói như vậy Tôn Mai Cổ đang thử dò xét sao? Bất kể có phải thử dò xét hay không, mình cũng không có đạo lý nói ra.
Thanh nhi? Tôn bí thư, ngài nói ai?
Tô Mộc nghi ngờ hỏi.
Tôn Mai Cổ nhìn Tô Mộc, sau khi phát hiện Tô Mộc thật sự không biết, liền cười thoải mái:
Cậu xem trí nhớ của tôi đấy, tôi quên mất, cậu không biết Thanh nhi. Thanh nhi chính là khuê nữ của tôi, Tôn Nghênh Thanh, cậu và nó đã gặp mặt đúng không.
A, ngài nói Nghênh Thanh là nữ nhi của ngài sao?
Tô Mộc bây giờ đã khống chế được vẻ mặt thuần thục, làm ra vẻ khiếp sợ, thật sự khiến cho người nào nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Đúng vậy, Tôn Nghênh Thanh là nữ nhi của tôi.
Tôn Mai Cổ cười nói.
Tôi không ngờ, Nghênh Thanh lại là con gái của ngài.
Tô Mộc vội vàng nói:
Nghênh Thanh quả thực tốt nghiệp cùng một trường với tôi, nhỏ hơn tôi hai lớp. Tôi cũng mới vừa gặp lại Nghênh Thanh. Nếu như vậy, tôi nên gọi ngài là Tôn thúc thúc rồi.
Dây leo thuận thế leo lên!
Tô Mộc cũng không cho rằng gọi Tôn Mai Cổ một tiếng thúc thúc có chỗ nào không ổn, ai bảo đề tài này là Tôn Mai Cổ cố ý nhắc tới? Có quan hệ của Tôn Nghênh Thanh và mình ở đó, Tô Mộc xưng hô như thế cũng là chuyện rất bình thường.
Ha ha!
Tôn Mai Cổ cười lớn, hắn thật sự cho rằng Tô Mộc là người rất sâu sắc, chưa nói những thứ khác, chỉ riêng can đảm này không phải người nào cũng có thể có được.
Hơn nữa phải biết rằng Tô Mộc có thể được phía trên cắt cử xuống, trực tiếp trở thành bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, lại còn trẻ như vậy, làm sao có thể là hạng người đơn giản? Tôn Mai Cổ làm bí thư thị ủy, dĩ nhiên cũng có con đường của mình, hắn biết bối cảnh của Tô Mộc rất phức tạp.
Cho dù không có khả năng trợ giúp cho Tô Mộc, cũng không thể trở mặt, đây chính là suy nghĩ của Tôn Mai Cổ.
Tôn Mai Cổ làm việc luôn rất cẩn thận, hắn đúng là bí thư thị ủy, nhưng phải biết rằng bí thư thị ủy cũng có một ngày bị điều đi, phải nghỉ hưu. Bất kể là loại nào, chỉ cần mình không còn ở trên vị trí này nữa, làm sao có thể lưu lại nhân mạch cho Tôn Nghênh Thanh?
Giữa Tôn Nghênh Thanh và Tô Mộc có quan hệ bạn học, Tô Mộc lại có hậu đài như vậy, lựa chọn như thế quả thực là rất thích hợp.
Sau này nếu không có chuyện gì, phải đến nhà tôi một chút, nói thế nào cậu và Thanh nhi cũng là bạn học. Thanh nhi lại hâm mộ cậu như vậy, nói cậu khi học đại học oai phong một cõi, bản thân tôi rất muốn nhận thức bản lãnh của cậu.
Tôn Mai Cổ nói.
Đó là Nghênh Thanh quá coi trọng tôi, thật ra tôi không khoa trương như vậy.
Tô Mộc cười nói.
Người trẻ tuổi không nên quá mức khiêm nhường, nếu quá mức khiêm nhường chính là dối trá. Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng con gái của tôi, cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi!
Tôn Mai Cổ nói.
Vâng!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Tôn Mai Cổ đã ném ra cành ô-liu, Tô Mộc không có đạo lý không nhận lấy.
Văn Tuyển ở ngoài cửa, có thể nghe được tiếng cười sảng lãng thỉnh thoảng truyền ra trong phòng làm việc của Tôn Mai Cổ. Nói thật, hiện giờ trong lòng hắn rất khiếp sợ, bởi vì bình thường, Tôn Mai Cổ mặc dù không lạnh lùng, nhưng cũng không thoải mái cười lớn giống như bây giờ.
Tô Mộc rốt cuộc có quan hệ gì với Tôn Mai Cổ, tại sao có thể được Tôn Mai Cổ đối đãi như thế? Xem ra sau này phải tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Tô Mộc rồi.