Chương 664: Trong lòng bị thương nặng
Hạ Hà là ai? Đó là người còn lớn lối hơn Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên lớn lối là thành lập trên cơ sở của Hạ Hà, bởi vậy có thể tưởng tượng, Hạ Hà lớn lối như thế nào.
- Tô Mộc, ngài đừng quá tự kiêu, thật sự cho là trên mặt đất thành phố Cổ Lan, ngài muốn làm gì là có thể làm như thế sao? Nói thật cho ngài biết, hôm nay tôi phải mang Hạ Tiểu Xuyên đi. Nếu ngài dám tiếp tục nhốt người của hóa chất Húc Thịnh, tôi cũng không dám bảo đảm đến lúc đó có thể đi tìm nhân vật chủ chốt của chính quyền thành phố hay không.
Hạ Hà đúng là một kẻ vô lại, trước mặt tất cả cảnh sát lại dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Mộc liền trở nên âm trầm.
Hạ Hà ngươi cũng quá xem trọng mình rồi, thật sự nghĩ mình là ông trời sao? Thật sự cho rằng huyện Hoa Cổ vùng trời của Hạ gia các ngươi sao? Còn dám nói đi tìm nhân vật chủ chốt của chính quyền thành phố? Ngươi đi thử xem, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi tìm được yếu nhân như thế nào. Có câu nói, dân không đấu với quan, câu nói như vậy trên người ngươi thật sự không dùng được sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào Hạ Sơn là có thể cao ngạo không kiêng sợ sao?
- Hạ Hà, nơi này là cục công an, xin giữ chút tôn trọng. Nếu ngài còn dám tiếp tục ở đây la hét om sòm, đừng trách tôi không khách khí với ngài.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Không khách khí với tôi? Buồn cười. Ngài dám không khách khí với tôi sao!
Hạ Hà thật sự ăn gan hổ báo.
Tô Mộc lười để ý đến người như Hạ Hà, xoay người nói với Từ Viêm:
- Từ cục, hành động như vậy, có thể định nghĩa tội gì?
Từ Viêm là ai? Đây chính là tâm phúc đáng tin của Tô Mộc, là đồng đảng của Tô Mộc khi ở Hắc Sơn trấn. Bây giờ nghe thấy lời nói của Tô Mộc..., nhìn thái độ của hắn, còn có thể không rõ hắn nghĩ sao. Hạ Hà ngươi không phải lợi hại sao? Dám ở đây gây chuyện, được rồi, vậy ta sẽ ra sức chụp mũ cho ngươi.
- Tô chủ nhiệm, hành động giống như Hạ Hà, đích xác là vô cùng nghiêm trọng. Không chỉ có tội la hét ở cơ quan nhà nước. Còn có tội công khai tiến hành vũ nhục nhân thân nhân viên cảnh sát, tiến hành chửi bới ác ý với phân cục chúng ta. Ngoài ra tôi còn hoài nghi Hạ Hà có liên quan đến vụ án hóa chất Húc Thịnh đập phá thôn Thượng Hà. Hạ Hà, dựa theo quy định, hiện tại tôi tiến hành bắt giữ để tra hỏi, đi theo chúng tôi một chuyến đi.
Từ Viêm lãnh đạm nói.
- Cái gì? Các ngươi dám đụng đến ta?
Hạ Hà sửng sốt, nhưng ngay sau đó tàn bạo kêu lên:
- Biết ta là ai không? Ta là chủ tịch xí nghiệp dân doanh lớn nhất huyện Hoa Cổ, ta là uỷ viên chánh hiệp huyện Hoa Cổ, các ngươi lại dám ác ý vu khống hãm hãi ta, ta phải đến tòa án kiện các ngươi.
Vừa nói Hạ Hà vừa xoay người rời đi, Hạ Hà không ngốc. Thật sự nếu bị bọn Từ Viêm giữ lại, có quỷ biết bọn họ sẽ làm gì đối phó mình, phải biết rằng vừa rồi mình đã nói ra rất nhiều lời khó nghe. Hơn nữa trong lòng Hạ Hà đã có sẵn mâu thuẫn với cục công an, chỉ cần tiến vào nơi này, cho dù là người tốt, cũng sẽ trong nháy mắt biến thành người xấu, huống chi hắn vốn quá thừa tiêu chuẩn của một người xấu.
- Ác ý vu khống hãm hại? Hạ Hà, ngươi thật sự xem chỗ chúng ta là chợ bán thức ăn hay sao? Là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao? Chúng ta có ác ý vu khống hãm hại ngươi hay không, có camera quay hình làm chứng. Về phần ngươi, hiện tại đừng đến chuyện rời khỏi nơi này. Bắt lại cho tôi!
Từ Viêm trầm giọng nói.
- Vâng!
Nhâm Lập Quyên đã sớm chờ đợi vung tay lên, bên cạnh nhất thời đứng ra hai cảnh sát, đám cảnh sát của phân cục đã tức đến tận cổ họng.
-Nơi này là nơi này, há có thể để cho người như ngươi tới đây nói xằng nói bậy hay sao. Nếu không để cho ngươi xem chút màu sắc..., ngươi thật sự coi chỗ này của chúng ta là chợ bán thức ăn rồi.
Vừa nói hai cảnh sát vừa động thủ rất quyết đoán, trực tiếp túm lấy Hạ Hà.
- Các ngươi muốn làm gì? Hai người các ngươi còn ngu xuẩn đứng ngây ra đó làm gì? Ta thuê các ngươi tới đây, không phải để cho các ngươi xem trò cười, động thủ cho ta!
Hạ Hà bất chợt tránh thoát một người cảnh sát, giơ tay tát về phía người cảnh sát còn lại.
Bốp!
Bởi vì không ai dự liệu được Hạ Hà lại càn rỡ như vậy, dám ở chỗ này làm ra cử động như vậy, chuyện này là thế nào? Tấn công cảnh sát! Lá gan của Hạ Hà ngươi thật sự còn lớn hơn gan gấu rồi.
Tựa hồ sau cái tát của Hạ Hà, sắc mặt của đám cảnh sát xung quanh cũng thay đổi. Bên cạnh nhất thời lại đứng ra mấy người, túm lấy Hạ Hà, trực tiếp áp giải tới phòng thẩm vấn. Về phần hộ vệ của Hạ Hà, từ đầu đến cuối cũng không dám động thủ. Nếu động thủ, đánh lén cảnh sát chính là trọng tội, bọn họ không muốn vì mấy đồng tiền của Hạ Hà mà vứt bỏ tính mạng của mình ở đây, nếu như vậy thật sự là quá không đáng giá!
- Khốn khiếp, lại dám tấn công cảnh sát, tôi không dạy dỗ hắn nên người, tôi không mang họ Từ nữa!
Luồng tà hỏa kìm nén trong lòng Từ Viêm nhất thời bốc lên.
Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, Hạ Hà còn muốn nói dối sao? Từ khi hắn tiến vào nơi này đến hiện tại, tất cả camera đều có thể chứng minh trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, ta xem ngươi còn có thể nói gì.
Tô Mộc cũng không ngờ Hạ Hà thật sự dám động thủ đánh người, hơn nữa còn là đánh cảnh sát, đây thật sự là trọng tội rồi!
- Từ cục, chuyện này các cậu tự xử lý đi, tất cả cứ dựa theo trình tự chính quy mà làm, ai tới nói cũng không được! Có bất cứ vấn đề gì, cậu cứ kêu bọn họ tới tìm tôi là được.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Vâng, Tô chủ nhiệm!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
Tô Mộc gật đầu, kêu Từ Viêm thu thập tất cả chứng cớ trong sự kiện thôn Thượng Hà, thật ra cũng không thể nói là chứng cớ, chỉ là môt số tài liệu hình ảnh, đưa cho Tô Mộc một phần, sau khi hắn cầm lấy liền trực tiếp đi ra ngoài. Chuyện này thật sự cho rằng như vậy là xong sao? Hạ Sơn ở sau lưng gọi điện thoại muốn kêu ta thả người! Hạ Hà ở chỗ này cãi lộn? Hạ Tiểu Xuyên gây ra chuyện ở thôn Thượng Hà? Từng chuyện này nếu các ngươi muốn qua loa tắc trách, nói thiệt cho các ngươi biết, đừng mơ tưởng!
- Lãnh đạo, chúng ta đi đâu đây?
Trương Quan Trung hỏi.
- Đến thị ủy!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Được!
Triệu Vô Cực nhanh chóng lái xe rời đi.
Đưa mắt nhìn theo Tô Mộc rời đi, trên mặt Từ Viêm đã đằng đằng sát khí, xoay người nói:
- Các đồng chí, sự kiện ở thôn Thượng Hà thượng cấp lãnh đạo rất chú ý, chuyện hóa chất Húc Thịnh đánh người vô cùng ác liệt, ảnh hưởng rất không tốt, hiện tại tất cả các ngươi phải dốc hết sức lực tra hỏi những người đó. Nhớ không được để oan uổng bất kỳ một người tốt nào, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho bất kỳ người xấu nào, hiểu chưa?
- Hiểu!
- Bắt đầu đi!
- Vâng!
Khi Tô Mộc đến thị ủy, lúc này đã là giữa trưa. Buổi trưa tháng sáu, có thể tưởng tượng nhiệt độ cao đến thế nào, ánh nắng mặt trời như thiêu đốt cả vùng đất, đứng bên ngoài có cảm giác cả người như muốn bốc cháy. Thậm chí có cơn gió thổi qua cũng mang theo một loại hơi thở làm cho người ta chán ghét.
Dưới khí trời như vậy, một chiếc xe thương vụ đặc biệt bất chợt dừng ngoài thôn Thượng Hà.
- Chu gia gia, tại sao ngài lại muốn đi theo cháu tới đây? Ngài cũng lớn tuổi rồi, nếu xuất hiện chuyện gì thì phải làm sao? Hơn nữa lần này cháu tới đây cũng không phải có chuyện đại sự khẩn cấp, cháu chỉ muốn tới thăm Tô đại ca, để cho hắn vui mừng mà thôi.
Quan Ngư khẽ cười nói.
Chu gia gia? Không sai, người ngồi bên cạnh Quan Ngư chính là Chu Phụng Tiền!
Chu Phụng Tiền nghe thấy lời nói của Quan Ngư, cười nói:
- Nếu lão già này không ra ngoài, ta sợ ta mới không chịu được. Hơn nữa cháu cứ làm chuyện của cháu, ta sẽ không quấy rầy. Cháu tới tìm Tô đại ca của cháu, còn ta tới thăm thú phong cảnh. Thành phố Cổ Lan nổi danh nhất là cổ tích văn vật. Trước kia ta đã muốn tới đây một chuyến, nhưng không có cơ hội. Hiện tại khó khăn lắm mới có thời gian, làm sao có thể bỏ qua?
- Có thật không? Nơi này còn có cổ tích văn vật?
Quan Ngư kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ cháu không biết thành phố Cổ Lan là một thành thị khởi gia từ văn hóa sao?
Chu Phụng Tiền nói.
- Cháu không biết.
Quan Ngư lắc đầu, nàng thật sự không biết, nhưng động tác của nàng, khiến cho trên mặt Chu Phụng Tiền không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, trong nụ cười bất đắc dĩ cất giấu một loại bi ai sâu sắc.
- Có lẽ hiện tại nơi này thật sự không xứng là thành phố văn hóa nữa rồi?
- Chu gia gia, ngài làm sao vậy? Tại sao đa sầu đa cảm như vậy. Nhìn kìa, phía trước có một thôn, bên kia giống như có con sông, không đúng, tại sao chỗ đó lại tụ tập đông người như vậy, bọn họ đang làm gì vậy? Chu gia gia, hay là chúng ta qua đó xem thế nào?
Quan Ngư đột nhiên chỉ vào phía trước nói.
- Quan Ngư, Chu gia gia không thể làm như vậy.
Lúc này Phương Nhai vội vàng nói, hắn thật sự sợ Chu Phụng Tiền sẽ nghe theo lời Quan Ngư..., nếu thật sự xuống xe, quỷ mới biết sẽ xuất hiện phiền toái gì.
- Đúng là hiếu kỳ!
Chu Phụng Tiền không để ý nói.
- Đúng rồi, Chu gia gia, ngài ở lại trên xe đi, để cháu qua đó, sau đó sẽ về nói cho ngài biết, nhân tiện cháu cũng đang muốn đi nhà cầu.
Quan Ngư vừa nói vừa xuống xe, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, mái tóc kiểu đuôi ngựa vẫn tràn đầy sức sống.
Chu Phụng Tiền yêu thương nhìn Quan Ngư chạy đi, trên mặt lộ ra vẻ trầm ổn:
- Phái người qua đó đi xem có chuyện gì?
- Vâng!
Phương Nhai thấp giọng nói vào tai nghe.
Mặc dù Chu Phụng Tiền vẫn ngồi trong xe, nhưng Phương Nhai có thể cảm giác được, lúc này trên người Chu Phụng Tiền đang toát ra một loại cảm xúc kỳ quái. Cảm xúc như vậy rất ít khi xuất hiện trên người Chu Phụng Tiền. Là kích động là bất an là thất vọng là chờ đợi, nói chung là một loại cảm giác rất phức tạp.
Quan Ngư có lẽ không biết vừa rồi trong lời nói của Chu Phụng Tiền để lộ ra ý tứ gì, nhưng Phương Nhai lại biết.
Lời nói của Chu Phụng Tiền không phải là bắn tên không đích, không phải là không khỏi cảm khái, mà bởi vì ban đầu người khai hỏa danh tiếng nội tình văn hóa của thành phố Cổ Lan, chính là Chu Phụng Tiền.
Chu Phụng Tiền từng chấp chính nơi này!
Chẳng qua thành phố trước kia từng huy hoàng, hôm nay đã xuống dốc, xuống dốc đến mức, cảm giác duy nhất trong lòng Chu Phụng Tiền chính là thương cảm.