Chương 508: Trong lòng chịu đau khổ
- Tìm anh!
Tô Mộc bình tĩnh đưa điện thoại cho Triệu Điền.
Triệu Điền bây giờ thật sự có chút khó xử, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, một người tùy tiện chui ra lại có thể nhận được điện thoại của Cố Mỹ. Không sai, ở cục du lịch núi dựa của hắn cũng không phải là Cố Mỹ, nhưng cho dù là núi dựa của hắn cũng phải theo chân Cố Mỹ xen lẫn. Cố Mỹ là nữ nhân rất có nghề, nắm cục du lịch trong lòng bàn tay, không có ai dám khiêu chiến với nàng.
Phải biết rằng ở thành phố Cổ Lan cơ quan có tiền đồ nhất chính là cục du lịch, mà Cố Mỹ có thể trở thành cục trưởng cục du lịch, nếu nói nàng không có chút thủ đoạn, ai tin? Chưa nói đến mấy thứ khác, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn đã trói buộc được Lý Hưng Hoa, là có thể nhìn ra thủ đoạn của Cố Mỹ.
- Cậu là ai?
Sau khi Triệu Điền alo, thanh âm của Cố Mỹ từ bên kia truyền tới.
- Cục trưởng, tôi là Triệu Điền.
Triệu Điền vội vàng nói.
- Triệu Điền, cậu mang người gây chuyện gì với Tô chủ nhiệm vậy, chẳng lẽ cậu không biết người đứng trước mắt cậu là ai? Đó là Tô Mộc, là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai chúng ta. Tôi bất kể cậu làm gì bên đó, lập tức mang theo người của cậu cút trở về trong cục cho tôi, tôi muốn nghe cậu báo cáo.
Cố Mỹ lạnh lùng nói.
- Vâng, Cố cục, tôi lập tức trở về.
Triệu Điền gấp giọng nói, trên trán đã xuất hiện mồ hôi hột, đám người của cục du lịch đi theo hắn đến đây, lúc này cũng sợ hãi nhìn Tô Mộc, rối rít suy đoán, vị này rốt cuộc là thiếu gia nhà ai, tại sao có thể chọc cho Cố Mỹ tức giận như thế.
Sau khi Triệu Điền tiếp điện thoại, vội vàng cung kính trả lại điện thoại cho Tô Mộc, Tô Mộc lạnh lùng nói tiếp:
- Cố cục. Hôm nay tôi không có thời gian, buổi tối phải mời khách, như vậy đi, hôm nào có thời gian..., tôi mời cô đi ăn bữa cơm, thế nào?
Người khác cho anh thể diện, anh cũng phải trả lại. Anh kính tôi một thước. Tôi kính anh một trượng, đây là quy củ tối thiểu.
- Tốt lắm! Tôi chờ điện thoại của anh.
Cố Mỹ cười nói.
Sau khi Cố Mỹ cúp điện thoại, Cố Lễ ngồi bên cạnh vội vàng nói:
- Tỷ, thế nào rồi?
- Cậu đúng là đồ làm hư việc nhiều hơn thành công. Cậu nói xem, vì để cậu trở thành thư ký của Lý bí thư, tôi hy sinh còn chưa đủ lớn sao? Không ngờ cậu lại là người như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Tôi cũng không có cách nào nói cậu rồi, với tính cách của cậu, nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Lý bí thư, chỉ có hại không có lợi. Như vậy đi, cậu đừng vội phản bác, tôi sẽ nghĩ cách an bài vị trí khác cho cậu.
Cố Mỹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Cố Lễ là hạng người gì, Cố Mỹ làm tỷ tỷ có thể không biết sao?
Lý Hưng Hoa đã chính diện biểu lộ mình không vui. Cố Mỹ là dựa vào vị đại phật Lý Hưng Hoa khởi gia, dĩ nhiên không thể không nể mặt Lý Hưng Hoa. Hiện tại việc nàng đang nghĩ tới chính là, Lý Hưng Hoa có thể vì Cố Lễ mà có suy nghĩ khác với nàng hay không. Nếu thật sự như vậy, đó mới là tổn thất của Cố Mỹ. Phải biết rằng, so với Cố Lễ, Cố Mỹ để ý đến quyền vị của mình hơn rất nhiều.
- Tỷ, chẳng lẽ không thể tiếp tục lưu lại sao? Chuyện này có gì lớn đâu? Tô Mộc quan trọng như vậy sao?
Cố Lễ có chút không giải thích được hỏi.
- Cậu đấy!
Cố Mỹ nhìn Cố Lễ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tô Mộc có quan trọng hay không, chẳng lẽ thấy Lý bí thư đưa hắn từ thành phố Thanh Lâm tới đây cậu còn không nhìn ra sao? Khu Cao Khai có tình hình như thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết? Tô Mộc còn trẻ như vậy đã có thể trở thành cán bộ thực quyền cấp chính xử, cậu cho rằng đây chỉ là dựa vào hậu đài phía sau đài sao? Cậu thật sự cho là, đây chỉ là vấn đề Tô Mộc có trọng yếu hay sao? Ngay cả mình sai ở đâu cậu cũng không biết? Chẳng lẽ cậu không biết, cậu nên xác định vị trí của mình sao? Từ lúc nào đến phiên cậu tự chủ trương, dám đảm đương nhà của Lý bí thư? Đây là cậu phạm vào kiêng kỵ lớn nhất của người thư ký....
- Tỷ, em thật sự không muốn rời đi như vậy.
Vẻ mặt Cố Lễ nhất thời như đưa đám. Phải biết rằng từ khi Cố Lễ từ trở thành thư ký của Lý Hưng Hoa, đi lại ở thành phố Cổ Lan hưởng thụ được đãi ngộ siêu cấp trước kia hắn không dám tưởng tượng.
Nếu hiện tại đột nhiên tước đoạt tất cả những đãi ngộ này, Cố Lễ sợ mình thật sự không có cách nào tiếp nhận hiện thực phũ phàng này.
- Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện này tôi sẽ vận hành, cậu đừng quản.
Cố Mỹ liếc mắt nhìn Cố Lễ, thất vọng lắc đầu, đứng lên đi ra ngoài. Có một đệ đệ như vậy, thật sự khiến cho Cố Mỹ nhức đầu.
Nói thế nào hắn cũng là thư ký của bí thư thị ủy, tại sao có thể gặp phải một số chuyện, lại mất đi bình tĩnh, thất thố như thế, để cho người ngoài nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào? Có lẽ ban đầu mình đã sai lầm, không nên để cho Cố Lễ ngồi ở vị trí này.
- Không được, tôi thật sự không muốn mất đi công việc này.
Cố Lễ ngồi trên ghế, mặt đầy tro tàn thấp giọng nói.
Sau khi Cố Mỹ rời khỏi phòng làm việc, liền trực tiếp bấm số điện thoại cá nhân của Lý Hưng Hoa:
- Bí thư, là tôi đây... Được, tôi biết rồi... vậy tối nay tôi sẽ qua đó, yên tâm đi, tôi biết phải làm gì.
Không biết bên phía Cố Mỹ nghĩ thế nào, còn bên này, sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, Triệu Điền liền vội vàng nói:
- Tô chủ nhiệm, là tôi có mắt không biết thái sơn, thật sự chuyện này anh thấy đấy, tôi...
- Dừng lại, Triệu trưởng ban, tôi không có ý tứ quấy nhiễu các vị chấp pháp, tôi chỉ muốn nói là, nơi này dù sao cũng đang tiến hành du lịch, có nhiều du khách chú ý đến, cho dù có chuyện gì, đó cũng là chuyện nội bộ của Cổ Lan chúng ta, không cần thiết làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Anh làm công vụ, tôi có thể lý giải. Nhưng tôi muốn khuyên anh một câu, cục du lịch chính là cục du lịch, không thể trở thành chân chó của những người khác. Được rồi, mang theo người của anh đi đi.
Tô Mộc không kiên nhẫn nói.
- Được, tôi đi ngay.
Triệu Điền vội vàng xoay người rời đi.
Triệu Điền mới vừa rồi còn hùng hổ xông tới, muốn bắt người giam xe, cứ như vậy xám xịt rời đi. Tất cả phát sinh rồi kết thúc trong thời gian rất ngắn, khiến những người ở đây đều có chút không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nói công ty du lịch Giải Mộng có vấn đề về tư cách sao? Chẳng lẽ nói trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?
Nhưng, mặc kệ những thứ này, chỉ cần chúng tôi có thể du lịch vui vẻ là được.
- Các vị vào thăm quan trước đi, tôi qua đây có chút việc.
Sau khi Nhâm Linh Nhi tạm thời dẫn đoàn du lịch vào trong thắng cảnh du lịch, liền đi tới trước mặt Tô Mộc, vẻ mặt có chút câu nệ, trong đôi mắt hiện lên vẻ chần chờ.
- Chuyện vừa rồi thật sự cám ơn anh, nếu như không có anh, tôi thật sự không biết làm thế nào, thời gian gần đây công ty du lịch Giải Mộng có nhiều chuyện phiền toái. Chỉ có điều anh rốt cuộc là chủ nhiệm gì vậy? Làm sao tôi thấy những người của cục du lịch nghe lời anh như vậy? Còn giống như có chút sợ? Vừa rồi Cố cục mà anh nói là cục trưởng cục du lịch Cố Mỹ sao? Anh quen biết cô ấy sao?
- Đây là cô muốn cảm tạ tôi sao? Cô hỏi một đống vấn đề như vậy, tôi nên trả lời cô như thế nào?
Tô Mộc cười nói.
- Tôi chính là muốn cám ơn anh.
Nhâm Linh Nhi cười nói.
- Được rồi, không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là tình cờ đi qua mà thôi. Cô mau đi làm việc của mình đi!
Tô Mộc phất tay chuẩn bị rời đi, Nhâm Linh Nhi vội vàng cản ở phía trước:
- Không được, con người tôi làm việc rất chú ý nguyên tắc, anh hai lần giải vây cho tôi, tôi làm sao cũng phải cảm tạ anh. Như vậy đi, anh cho tôi số di động của anh, chờ tôi giải quyết xong công việc, tôi sẽ điện thoại cho anh, được không?
- Được!
Tâm tư Tô Mộc khẽ động, không do dự, đưa số điện thoại cho Nhâm Linh Nhi. Mặc dù hắn thông qua quan bảng biết thân phận thật sự của Nhâm Linh Nhi là ngân hàng nhân viên, nhưng hắn vẫn không nói ra.
- Được rồi, hôm nào rảnh tôi sẽ gọi cho anh, hiện tại tôi phải dẫn đoàn đi.
Nhâm Linh Nhi nói xong liền xoay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa của Nhâm Linh Nhi lại lắc lư lắc lư.
Tô Mộc đưa mắt nhìn Nhâm Linh Nhi biến mất trước mắt, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thư thái. Nếu hướng dẫn viên du lịch thành phố ở Cổ Lan đều giống như Nhâm Linh Nhi, cho dù là hiện tại, ngành du lịch đang đình trệ, tương lai vẫn có hi vọng. Ngành du lịch ở thành phố Cổ Lan, Tô Mộc không xen vào, nhưng ở khu Cao Khai, hắn nhất định phải quy phạm hoá các thắng cảnh du lịch.=
Mang ý nghĩ như vậy, Tô Mộc trở lại quản ủy hội.
Sau giờ đi làm buổi chiều, Đậu Kiến Huy lần đầu tiên xuất hiện bên trong phòng làm việc của Tô Mộc, lần này hắn tới đây là muốn báo cáo tiến triển của công việc với Tô Mộc. Chưa nói đến Tô Mộc thật sự có chút coi thường Đậu Kiến Huy. Nhưng tối thiểu hắn đã làm được. Từ khi Đậu Kiến Huy nói ra, khoa học Phi Long đã tạm thời dừng công việc phá bỏ và di dời con đường bán đồ ăn, đang thương lượng làm sao có thể tìm được một biện pháp giải quyết thích hợp nhất.
- Phó chủ nhiệm Đậu, tôi muốn biết, con đường bán đồ ăn thật sự thuộc về khoa học Phi Long sao? Vì sao trong kế hoạch đất đai không có ghi chú? Còn nữa, dựa theo hiệp nghị ký kết ban đầu, hình như thổ địa ở đó cách tổng bộ khoa học Phi Long rất xa, tại sao khoa học Phi Long lại có một khối thổ địa ở đó? Chuyện này là thế nào?
Tô Mộc gõ mặt bàn lạnh lùng hỏi.
Tôi sớm biết cậu sẽ hỏi như thế.
Trong lòng Đậu Kiến Huy khinh thường nối, nhưng trên mặt vẫn không toát ra thần tình khác:
- Chuyện này thật ra là như vậy, con đường bán đồ ăn ban đầu không thuộc về khoa học kỹ thuật Phi Long, nhưng sau này bọn họ bổ sung đầy đủ giấy tờ, cho thuê lại nơi này để sử dụng. Hợp đồng đầy đủ, cho nên miếng thổ địa đó không tồn tại tranh cãi. Về phần tại sao không xuất hiện bên trong kế hoạch đất đai, có thể bởi vì chuyện này tạm thời thay đổi, cho nên chưa được chú thích.
Thêu dệt, thật đúng là vô cùng thêu dệt.
Nếu như Tô Mộc không phải đã sớm biết những chuyện hèn hạ mà Đậu Kiến Huy đã làm, lúc này thật sự đã bị hắn lừa gạt. Nhưng hiện tại Tô Mộc không có ý tứ tiếp tục nghe tiếp, tùy ý hỏi Đậu Kiến Huy mấy vấn đề khác, sau đó cho hắn rời đi.
- Hừ, muốn đấu với tôi, cậu đủ tư cách sao?
Sau khi Đậu Kiến Huy rời khỏi phòng làm việc, khinh thường nhìn lướt qua cánh cửa vừa khép lại, trong lòng vui thích đi về phía phòng làm việc của mình, vừa đi vừa thầm hát trong lòng.