Quan Bảng

Chương 792: Chương 792: Trong lúc cười nói phiền toái biến thành mây khói




Chương 795: Trong lúc cười nói phiền toái biến thành mây khói

Sau khi tức giận ngắn ngủi, theo Tô Mộc đi vào, mọi người lại bắt đầu thay đổi chủ đề. Ai cũng biết đề tài này đối với Hoàng Tiệp mà nói có chút trầm trọng , hơn nữa nên làm như thế nào người ta không phải rõ ràng hơn mình sao? Phải biết rằng Hoàng Tiệp chính là tổng tài của Tả Nhĩ, bọn họ hiện tại chỉ là sinh viên đại học mà thôi. Hơn nữa có Tô Mộc ở đây, có đề nghị vừa rồi của Tô Mộc, bọn Khương Ninh rất vui nhìn thấy ngồi mát ăn bát vàng.

Tô Mộc, Hoàng Thạch không nghiêm trọng chứ?

Hoàng Tiệp hỏi.

Yên tâm, không chết được đâu!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, tôi lo lắng sẽ có ảnh hưởng đến cậu.

Hoàng Tiệp thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay nhỏ bé bắt đầu vuốt ngực, lắc đầu nói:

Cậu không biết chuyện vừa rồi nhờ có cậu kịp thời chạy tới, nếu không sợ rằng tôi đã bị tên khốn khiếp đó khi dễ rồi. Nhưng tại sao cậu biết tôi ở đó.

Đừng quên đây là nơi nào, nơi này phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng không thoát được ánh mắt của Đỗ đại thái tử gia.

Tô Mộc nói.

Thì ra là như vậy.

Hoàng Tiệp xoay người nhìn Đỗ Phẩm Thượng, không vì đối phương còn nhỏ mà có bất kỳ ý tứ khinh thường:

Đỗ thiếu, chuyện vừa rồi thật sự đa tạ cậu, nếu không có cậu, sợ rằng tôi có thể đã chịu thiệt thòi rồi.

Không phải là có thể, tuyệt đối là chịu thiệt thòi!

Đồ khốn kiếp giống như Kazuo Fujii, cộng thêm tên khốn kiếp Hoàng Thạch, nếu hai người thật sự phát tác thú tính, tuyệt đối sẽ đem Hoàng Tiệp đi. Không chừng ở trong phòng, cũng dám làm chuyện đó. Nếu thật sự như vậy, chẳng những danh dự của Hoàng Tiệp sẽ bị mất. Cho dù là hội sở Đế Hào cũng sẽ bị hổ thẹn. Nghĩ tới đây, Đỗ Phẩm Thượng càng cảm thấy thống hận hai người kia.

Hoàng tổng, đừng nói như vậy, đây đều là công lao của lão sư ta, nếu cô muốn cảm tạ, thì cám ơn hắn đi.

Đỗ Phẩm Thượng nháy mắt nói.

Đúng đấy, đây đều là công lao của thần tượng, Hoàng tổng, nếu cô muốn cảm tạ thì cảm tạ thần tượng đi.

Bao Hùng Phi ở bên cạnh cười đùa nói.

Hai người cười như vậy, Hoàng Tiệp há còn không hiểu ý tứ như thế nào. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ thẹn thùng, nhưng Hoàng Tiệp là người từng trải, há có thể bị mấy tên nhãi ranh này đùa giỡn.

Vừa nói Hoàng Tiệp vừa đứng lên, giơ chén rượu về phía Tô Mộc.

-Tô Mộc, tôi mời cậu một ly!

Hoàng tỷ, chị đừng nghe hai người bọn họ nói nhảm, chuyện này có là gì đâu. Thật ra lúc trước Tiểu Quân tỷ đã kể cho tôi nghe chuyện của tỷ, nhân lúc tất cả mọi người đang ở đây, tỷ biểu thị thái độ đi? Tôi nói với tỷ, tỷ đang thiếu năm trăm ngàn đúng không, năm trăm ngàn đủ không?

Tô Mộc hỏi.

Đủ! Thật ra hơn bốn mươi triệu là đủ rồi, nhưng tôi nghĩ đã làm thì phải làm triệt để.

Hoàng Tiệp nói.

Chính là năm mươi triệu. Không cần nói thêm gì nữa. Năm mươi triệu đó, sáu người Đỗ Phẩm Thượng lấy ra hai mươi triệu, tôi lấy ra ba mươi triệu, phần của tôi coi như là cho tỷ mượn. Đến khi bọn họ nhập cổ phần. Tỷ xem tùy tiện cho bọn hắn chút cổ phần là được, yên tâm, bọn họ sẽ không can thiệp vào quyết sách của tỷ. Bọn họ chỉ cần chia hoa hồng định kỳ là được, điểm này tôi có thể bảo đảm.

Tô Mộc quyết đoán nói.

Đúng vậy, Hoàng tổng, cô chỉ cần cho chúng tôi một chút là được. Thật ra chúng tôi cũng không nhất định phải nhập cổ phần. Cô cũng biết.

Đỗ Phẩm Thượng cười nói.

Tôi hiểu!

Hoàng Tiệp hít sâu một hơi:

Tô Mộc, nếu đã nói đến đây, vậy Hoàng tỷ cũng không khách khí với cậu nữa. Hoàng tỷ hiện tại đích xác cần số tiền kia, chỉ cần có số tiền kia, Tả Nhĩ sẽ chân chính thuộc về Hoàng tỷ. Đến lúc đó, những nhân viên của Tả Nhĩ cũng không cần nghỉ việc. Cậu không biết bản tính của đám người Hoàng gia. Nếu để cho Tả Nhĩ rơi vào tay bọn họ, tuyệt đối sẽ bị hành hạ hủy diệt.

Hơi chút chần chờ, Hoàng Tiệp nói thẳng:

Như vậy, bọn Đỗ Phẩm Thượng lấy ra hai mươi triệu, tôi sẽ chia cho bọn hắn tổng cộng ba mươi phần trăm cổ phần, sau đó bọn họ tiến hành phân chia là được. Về phần tiền của cậu, Tô Mộc, cậu nói cho tôi biết, tiền của cậu là thế nào? Làm sao cậu có thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy? Cậu phải biết rằng với thân phận hiện tại của cậu, đối với chuyện như vậy rất có kiêng kỵ.

Hoàng tỷ, chị suy nghĩ nhiều rồi, thật ra không phức tạp như chị nghĩ đâu.

Tô Mộc khẽ mỉm cười:

Trong lòng tôi đã có tính toán, số tiền kia tỷ cứ yên tâm, lên không được căn cơ của tôi. Hơn nữa tỷ cũng yên tâm, lai lịch của số tiền đó tuyệt đối không có vấn đề.

Mặc dù không thể giải thích tiền rốt cuộc từ đâu mà có, nhưng nói đến bước này, Tô Mộc cũng tin tưởng Hoàng Tiệp có thể hiểu.

Hoàng Tiệp quả nhiên không hỏi nhiều, gật đầu nói:

Nếu như vậy, cũng không thể để cậu bỏ tiền trắng như vậy, vậy đi, tôi cho cậu ba mươi phần trăm cổ phần, như thế nào?

Hoàng tỷ, số cổ phần này ma sát ra ngoài, đến cuối cùng Tả Nhĩ lại biến thành của người khác. Được rồi, cậu cũng đừng lèo nhèo nữa, tôi sẽ không cầm số cổ phần đó. Về phần khoản tiền kia, tôi sẽ lấy con đường còn lại cho tỷ. Còn nữa, bọn họ cũng không cần cầm nhiều như vậy, sáu tên này không thiếu tiền, hơn nữa bọn họ còn có tôi. Cho nên, tỷ cứ giảm bớt cổ phần đi, để sáu người bọn họ chia đều mười phần trăm là được rồi.

Tô Mộc lập tức đánh nhịp.

Nếu đổi lại là lời của người khác, tuyệt đối không thể làm như vậy. Nhưng Tô Mộc lại dám, vào lúc này hắn cần phải đánh nhịp. Phải biết rằng lúc này nhiều người góp lời tình hình sẽ rối loạn. Cho nên nói làm thế nào thì cứ làm như thế, không cần thiết nói thêm gì nữa.

Không được, quá ít!

Hoàng Tiệp vội vàng nói.

Hoàng tổng, tỷ cũng đừng giày vò khốn khổ như vậy, cứ như vậy đi. Mười phần trăm, nhiều hơn một chút chúng tôi cũng không muốn. Nếu tỷ thấy băn khoăn, đến lúc chia hoa hồng, chia cho chúng ta nhiều hơn một chút là được rồi.

Đỗ Phẩm Thượng cười nói.

Đúng đấy, như vậy là đủ rồi!

Bao Hùng Phi cười tủm tỉm nói.

Phải biết rằng tiền của bọn họ đều là đi theo Tô Mộc chơi đầu tư mới kiếm được, mà dựa vào số tiền này bọn họ mới có thể tiếp tục kiếm tiền. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, bọn họ còn muốn nói thêm cái gì? Nói thật ra, vừa rồi số cổ phần Hoàng Tiệp cho, thật sự là nhiều. Theo giá thị trường hiện tại của Tả Nhĩ, bọn họ lấy ra những số tiền kia, tuyệt đối không cách nào chiếm được ba mươi phần trăm.

Hơn nữa không nghe Tô Mộc nói sao? Đầu tư như vậy coi như là đầu tư ngắn ngày, bọn họ thật ra càng thích chơi đường ngắn, thích chơi loại nhanh nhìn thấy hiệu quả. Mà chuyện như vậy, chỉ có đi theo Tô Mộc mới có thể làm được. Cho nên chỉ cần Tô Mộc gật đầu, bọn họ sẽ không có bất kỳ ý tứ phản bác.

Hoàng Tiệp nhìn thái độ của bọn Đỗ Phẩm Thượng kiên quyết như vậy, cũng không nói thêm gì, giơ chén rượu trong tay lên:

Nói như vậy, vậy các vị đã trở thành cổ đông của Tả Nhĩ, nào, cạn chén, ăn mừng một Tả Nhĩ mới ra đời!

Cạn chén!

Dưới ánh đèn nhu hòa chiếu rọi, những gương mặt tràn đầy thanh xuân đều nở nụ cười. Sau khi uống vài chén rượu, vẻ mặt Hoàng Tiệp càng trở nên mê người, lo lắng lớn nhất trong lòng cũng biến mất, cả người Hoàng Tiệp thoáng cái như thoát ra khỏi trói buộc, quả thực là hạnh phúc muốn chết. Khi cảm giác thoải mái này lan tỏa khắp toàn thân, ánh mắt nàng nhìn Tô Mộc cũng có thêm mùi vị thích thú.

Tiểu Quân, có phải cô đã nói với Tô Mộc điều kiện gì không?

Hoàng Tiệp ghé vào tai Chương Linh Quân thấp giọng nói.

Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Tiệp, vành tai Chương Linh Quân thoáng chốc ửng đỏ, có chút xấu hổ gật đầu:

Hoàng tỷ, sao tỷ lại hỏi vấn đề này ở đây, thật là rất xấu hổ? Tỷ đang nghĩ gì vậy?

Tôi nghĩ cái gì? Cô thật sự đã đề cập tới điều kiện với Tô Mộc. Là cái gì?

Hoàng Tiệp vốn chỉ thử dò xét, ai ngờ lại là thật.

Tỷ tự xem đi.

Chương Linh Quân cũng không cam chịu yếu thế, trực tiếp đưa tin nhắn gửi cho Tô Mộc trên điện thoại di động tới. Sau khi Hoàng Tiệp đọc xong tin nhắn, khuôn mặt càng xinh đẹp động lòng người. Nhưng nếu không phải vì có rượu cồn che dấu, có lẽ tâm tình bây giờ của Hoàng Tiệp sẽ bị vạch trần.

Làm sao cô dám làm như vậy?

Làm sao tôi không dám như vậy, chỉ cần có thể trợ giúp Tả Nhĩ vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi sẽ làm. Hơn nữa Tô Mộc cũng không phải người ngoài!

Chương Linh Quân cũng đỏ mặt nói.

Cô đấy!

Hoàng Tiệp thấp giọng nói.

Hai nữ nhân thành thục cứ như vậy thấp giọng lặng lẽ nói gì đó, phong tình như vậy lọt vào mắt Tô Mộc, nói không động tâm là giả dối. Giống như lúc trước hắn đã nói, giữa nam nữ hoàn toàn không tồn tại cái gọi là quan hệ nam nữ thuần túy, hắn cũng có ý nghĩ với hai nữ nhân này. Chỉ là tính cách của hai nữ nhân này bất đồng, vì vậy cảm giác mang đến cho Tô Mộc cũng không đồng dạng.

Hoàng Tiệp là loại nữ nhân cường thế.

Còn Chương Linh Quân là loại uyển chuyển hàm xúc.

Nếu có thể có được hai người, tưởng tượng mùi vị sẽ rất mất hồn.

Bữa tiệc cứ như vậy kết thúc trong không khí vô cùng vui vẻ!

Sau khi bọn Khương Ninh rời đi, chỉ còn lại Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng ở lại, Hoàng Tiệp và Chương Linh Quân vốn cũng muốn rời đi, nhưng bất chợt nghe được đoạn hội thoại giữa Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng, liền không khỏi dừng bước.

Các người thật sự phải làm như thế sao?

Hoàng Tiệp nháy mắt hỏi.

Làm sao? Hoàng tổng, cô không muốn sao?

Đỗ Phẩm Thượng hỏi ngược lại.

Muốn, tôi đã sớm nghĩ, tôi mặc kệ, tôi muốn đi cùng hai người!

Hoàng Tiệp hăng hái nói, có lẽ bởi vì tối nay cao hứng, uống thêm vài chén rượu, hiện tại mùi vị nữ cường nhân trên người Hoàng Tiệp biến mất không ít, thay vào đó là một loại mùi vị nữ nhân thành thục.

Tôi cũng muốn!

Chương Linh Quân cũng ồn ào nói.

Lão sư?

Đỗ Phẩm Thượng hỏi, dù sao hắn cũng không sao cả.

Hai người muốn đi cũng được, nhưng không có phân phó của tôi, không được người nào được phép xuống xe, nếu ai dám làm hỏng kế hoạch của chúng ta, hắc hắc…

Biết rồi, sẽ không có chuyện đó đâu, đi nhanh lên!

Hoàng Tiệp thúc giục.

Cứ như vậy, thừa dịp bóng đêm che dấu, Đỗ Phẩm Thượng tự mình lái xe, Tô Mộc ngồi bên cạnh, chiếc xe hơi giống như u linh chợt biến mất dưới màn đêm. Nghĩ đến việc sắp sửa làm, ngoài Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng, Hoàng Tiệp và Chương Linh Quân thật sự cũng cảm thấy vừa kích động vừa hiếu kỳ.

Thật sự có thể thành sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.