Chương 957: Trước tối nay, sau mưa to
Chín giờ đêm, phi trường Thịnh Kinh.
Lúc này vẫn còn máy bay, vừa vặn có một chuyến bay về thành phố Ma Đô, dưới an bài của Tôn Nguyên Bồi, Tôn Nguyên Thắng rất nhanh xuất hiện ở chỗ này, sau khi làm thủ tục, liền bắt đầu ngồi chờ phi cơ cất cánh. Chẳng qua khi trong lòng hắn đang lo lắng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một nhóm người, người cầm đầu đương nhiên là Trương Báo Quốc. Nếu như đặt ở trước kia, Trương Báo Quốc chưa chắc dám động đến Tôn Nguyên Thắng, ai cũng biết đứng sau lưng Tôn Nguyên Thắng chính là Tôn gia.
Nhưng hiện tại Trương Báo Quốc bởi vì có quan hệ với Tô Mộc không nói, quan trọng nhất là hắn nhận được mệnh lệnh, phân lượng nặng thật sự khiến hắn khó có thể làm trái. Dưới tình huống như thế, Trương Báo Quốc liền dẫn đội đến phi trường.
Tôn Nguyên Thắng, cậu có nghi ngờ dính líu đến một vụ án bắt cóc, cùng chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra đi.
Trương Báo Quốc lạnh lùng nói.
Tại sao các người muốn bắt tôi?
Tôn Nguyên Thắng phẫn nộ quát.
Chúng ta muốn cậu trở về hiệp trợ điều tra.
Trương Báo Quốc bình tĩnh nói.
Hiệp trợ điều tra? Nếu là hiệp trợ điều tra vậy là không có bằng cớ cụ thể rồi, nếu không đúng có, tôi sẽ không cùng các người trở về. Hiện tại tôi sắp sửa lên máy bay, thật xin lỗi, tôi sẽ không đi cùng các người.
Tôn Nguyên Thắng vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
Nhưng Trương Báo Quốc liền ra hiệu, đám cảnh sát hình sự đã tiến lên phía trước, kẹp lấy Tôn Nguyên Thắng, Trương Báo Quốc nhìn Tôn Nguyên Thắng gầm lên:
Tôn Nguyên Thắng, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy thành thật một chút, càng phản kháng càng bất lợi cho cậu.
Các người muốn làm gì?
Đúng lúc này Tôn Nguyên Bồi từ nhà cầu đi ra, vội vàng tới đây thấp giọng quát nói.
Anh là ai?
Trương Báo Quốc nhíu mày nói.
Tôi là ai? Tôi là anh hắn, là bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, các người là ai, lại dám bất chấp tôn nghiêm của luật pháp. Ở chỗ công cộng như thế này lại dám mạnh mẽ bắt người đi, trong mắt các người có còn quốc pháp hay không?
Tôn Nguyên Bồi quát lạnh nói.
Quốc pháp? Trong đáy lòng Trương Báo Quốc dâng lên một loại khinh thường:
Người như ngươi cũng xứng nhắc đến quốc pháp với tôi sao? Bí thư huyện ủy thì thế nào? Nếu nói đến cấp bậc hành chính, cấp huyện xử như ngươi có thể so vượt qua tôi sao? Người của Tôn gia thật đúng là cáo mượn oai hùm, duới tình huống như thế, cũng không muốn chịu thua, vẫn điên cuồng kêu gào, nếu Tôn gia không suy bại thì đúng là không có thiên lý.
Sau khi ý nghĩ như vậy dâng lên trong lòng, Trương Báo Quốc rất thản nhiên nói:
Tôi là cục trưởng cục công an thành phố Thịnh Kinh, phụng mệnh đến đây mang Tôn Nguyên Thắng đi, nếu anh có bất kỳ nghi vấn nào, trực tiếp đến cục thành phố hỏi thăm là được. Bây giờ xin đừng trở ngại chúng tôi chấp pháp, nếu còn dám cản trở, chúng tôi sẽ bắt cả anh đi. Mang đi!
Đại ca. Cứu em, em không thể đi được!
Tôn Nguyên Thắng hét lên.
Ngươi không thể đi được? Nếu ngươi không muốn đi, tại sao trước đó ngươi còn làm ra chuyện như vậy! Trong lòng Tôn Nguyên Bồi nghĩ như vậy đồng thời chậm rãi nói với Trương Báo Quốc:
Tôi sẽ nhớ kỹ anh!
Tốt nhất là nhớ kỹ!
Trương Báo Quốc xem thường nói.
Lão Nhị. Sau khi vào đó không được nói lung tung, anh sẽ an bài luật sư cho em.
Tôn Nguyên Bồi quyết đoán nói.
Đại ca, em biết rồi!
Tôn Nguyên Thắng gật đầu nói.
Đợi đến khi Trương Báo Quốc mang người đi, Tôn Nguyên Bồi mới phun ra lửa giận, chưa bao giờ hắn gặp ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình. Nhưng Trương Báo Quốc lại làm như vậy, cho dù là Trương Báo Quốc làm như vậy, Tôn Nguyên Bồi cũng biết chuyện này không có bao nhiêu quan hệ đến hắn, sau lưng nhất định là Tô Mộc khống chế.
Tô Mộc, ta và ngươi chưa xong đâu!
Cha, có chuyện rồi…
Tôn Nguyên Bồi vội vàng bấm số điện thoại của Tôn Văn Nhạc.
Tất cả mọi chuyện đều tiến hành trong yên lặng, cho đến khi Tô Mộc cứu Tô Khả ra khỏi nhà máy hóa chất, cũng không có bao nhiêu người biết chuyện này. Mưa to vẫn đang không ngừng rơi xuống, nhưng thành phố này đã rơi vào trong trạng thái khó có thể tiên đoán.
Đế Hoàng Uyển.
Tô Mộc an bài cho Tô Khả ở chỗ này, hơn nữa còn kêu Ôn Ly và Ngụy Mạn cũng lưu lại làm bạn với nàng, hơn nữa sau khi Ôn Tử Nhật bảo đảm cảm xúc của Tô Khả sẽ không xuất hiện loại suy sụp, Tô Mộc mới an tâm rời đi. Chẳng qua khi hắn rời đi, bên cạnh lại đi theo mấy người, đây là người của Ôn Tử Nhật, mang theo Tôn Tân. Có một số việc, Tô Mộc phải xét hỏi từ trong miệng Tôn Tân, muốn trực tiếp nhắm mục tiêu vào Tôn Mộ Bạch, Tô Mộc biết Ôn Tử Nhật có thể làm được, nhưng hắn cũng không muốn ngồi yên một chỗ, không làm gì.
Ôn thiếu, thật sự không có chuyện gì sao?
Mạnh Kỳ hỏi.
Có thể có chuyện gì!
Ôn Tử Nhật lạnh lùng nói:
Tôi đã gọi điện thoại cho gia gia, ông đã biết toàn bộ chuyện này, cô nói ông nội của tôi biết chuyện nhưng không nói thêm cái gì, ý nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ cô còn không rõ ràng hay sao?
Vâng!
Mạnh Kỳ vội vàng nói.
Kêu người ra tay thu thập đầu mối của Tôn Mộ Bạch đi, còn nữa bên phía Tôn gia không phải đang vận hành một tư lệnh viên quân khu sao? Chuyện này làm bí mật thôi.
Ôn Tử Nhật tùy ý nói.
Trong lòng Mạnh Kỳ vô cùng khiếp sợ!
Cho dù biết Ôn gia nội tình hùng hậu, nhưng Mạnh Kỳ vẫn không nghĩ tới, địa vị của Ôn Tử Nhật ở Ôn gia lại cao như vậy. Chỉ vì một câu nói của hắn, đã bắt lại vị tư lệnh viên Tôn gia vận hành đã lâu. Nếu Tôn Văn Nhạc biết toàn bộ chuyện này chỉ vì Tôn Nguyên Thắng muốn trút giận mà đưa đến thất bại, sợ rằng thật sự sẽ tức hộc máu tại chỗ.
Ôn thiếu, vậy còn Tôn Tân?
Mạnh Kỳ hỏi.
Đợi một lát nữa sau khi Tô Mộc hỏi xong, kêu người của cô trực tiếp đưa đến cai ngục Tần Thành, cả đời này hắn cứ chuẩn bị ngồi suốt đời ở đó đi.
Ôn Tử Nhật thản nhiên nói.
Tôi hiểu rồi!
Trong lòng Mạnh Kỳ run lên.
Ngục giam Tần Thành, nếu như vậy, Tôn Tân thật sự đừng nghĩ có cơ hội có thể sống ra ngoài. Bởi vì phàm là người tiến vào nhà tù Tần Thành, lại bị Ôn Tử Nhật trọng điểm chiếu cố, Tôn Tân có thể bảo đảm ở bên trong đến hết quãng đời còn lại.
Tôn gia, lần này các ngươi thật sự đá vào đá tảng rồi.
Tầng một tòa nhà tỉnh ủy.
Trịnh Vấn Tri đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, sắc mặt trầm thấp. Trong tay Diêm Khuynh Chi bưng một chén trà ấm áp, nhẹ nhàng đi tới, nhìn lướt qua Trịnh Mục đang đứng bên cạnh, trên trán hiện ra một loại bất đắc dĩ. Hai cha con bọn họ đã trầm mặc một lúc, thật không biết tình trạng này còn kéo dài tới khi nào.
Lão Trịnh, uống trà đi!
Diêm Khuynh Chi ôn hòa nói.
Ừ!
Trịnh Vấn Tri xoay người nhận lấy chèn trà, thưởng thức một chút, ngay sau đó uống cạn một hơi, vẻ mặt quyết đoán nói:
Con thật sự muốn Tô Mộc làm như vậy sao?
Thật! Cha, cha cũng không phải không biết, chuyện này Tô Mộc là bên bị hại, chẳng lẽ em gái của mình bị bắt cóc như vậy, hắn có thể không quan tâm sao? Chẳng lẽ đối phương là người Tôn gia, chúng ta có thể nén giận sao? Cha, có lẽ cha còn chưa biết, trước lúc con về nhà, con đã nhận được tin tức, bộ tổ chức tỉnh ủy đã bắt đầu tiến hành khảo hạch toàn bộ cán bộ lãnh đạo trong tỉnh. Tối nay, huy động nhân lực đông đảo tiến hành chuyện như vậy, cha nói Diệp bí thư có thể chống đỡ được sao?
Cho dù lùi một bước, sau lưng Tô Mộc không có nhiều đại lão ủng hộ như vậy, chỉ riêng chuyện Tô Mộc là huynh đệ của con, cha, chẳng lẽ cha có thể thờ ơ sao? Con không van xin cha làm chuyện gì, con chỉ là hi vọng, trong chuyện lần này, cha có thể chân chính đứng về phía Tô Mộc. Con không hi vọng huynh đệ của con, sau khi em gái bị bắt cóc, còn phải gánh chịu đãi ngộ không công bằng.
Trịnh Mục nghiêm túc, trầm giọng nói.
Mục nhi, con nói gì vậy?
Diêm Khuynh Chi quát khẽ.
Mẹ, thái độ của con chính là như vậy. Có một số việc bây giờ con vẫn chưa thể nói cho hai người biết, nhưng con có thể nói rằng, Tô Mộc là huynh đệ của con, hắn tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài. Lần này nếu cha không giúp hắn, sớm muộn cha cũng sẽ hối hận. Lời của con chính là như vậy, cha làm thế nào đó là chuyện của cha!
Trịnh Mục nói xong, cũng không để ý đến thái độ của Trịnh Vấn Tri, trực tiếp xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Diêm Khuynh Chi thở dài, nhìn Trịnh Vấn Tri thấp giọng nói:
Thật sự phải như vậy sao? Chẳng lẽ không thể nghe lời con trai một lần? Mục nhi nhà chúng ta đã không còn là đứa trẻ rồi, nếu như lần nào cũng như vậy, quan hệ cha con giữa hai người nhất định sẽ xơ cứng.
Anh làm sao không biết. Nhưng em cũng biết, chuyện này thật sự không đơn giản như bề ngoài, nếu không cẩn thận, sẽ làm rung chuyển cục diện tỉnh Giang Nam.
Trịnh Vấn Tri trầm giọng nói.
Vừa rồi Tôn Mộ Bạch đã gọi điện thoại cho Trịnh Vấn Tri, sau đó còn có Tôn Văn Nhạc, mặc dù trong lời nói Tôn Văn Nhạc không nói thêm gì, nhưng phải biết rằng tầng thứ của hai bên đã đạt đến độ cao hiện tại, nói hay không cũng không còn ý nghĩa.
Trịnh Vấn Tri làm sao không muốn xả giận cho Tô Mộc, nhưng ở vị trí của hắn, quyết định rất nhiều chuyện không thể hành động theo cảm tình.
Lão Trịnh, thật ra anh suy nghĩ nhiều rồi.
Suy nghĩ nhiều? Có ý gì?
Bởi vì…