Phe phái quả nhiên là có chỗ tốt của phe phái, nếu như không phải biết Thịnh Tỉnh là người của Đoàn hệ, Tô Mộc rất rõ ràng, mình tuyệt đối không thể nhận được đãi ngộ như vậy. Người có thể được Thịnh Tỉnh đưa đi tiền nhiệm, có lẽ không nhiều lắm. Dĩ nhiên trọng yếu hơn chính là, đưa tiễn như vậy biểu hiện ra một loại thái độ.
Một phó bộ trưởng bộ Tổ chức đưa đi tiền nhiệm, làm sao có thể đánh đồng với Bộ trưởng Thịnh Tỉnh.
Hơn nữa có quan hệ của Trịnh Kinh Luân bày ở đó, Tô Mộc có thể duy trì quan hệ tương đối tốt với Thịnh Tỉnh. Hiện tại Tô Mộc có chút hiểu được an bài của Chu Phụng Tiền, Trịnh Kinh Luân là nhân vật rất trọng yếu, có chút giống như ràng buộc, ở đất kinh thành, liên lạc với tất cả mọi người của Đoàn hệ. Bất kể địa vị của anh cao thấp thế nào, đều phải liên lạc với Trịnh Kinh Luân.
Tình huống của huyện Ân Huyền có chút đặc thù, có lẽ cậu đã biết?
Thịnh Tỉnh chậm rãi nói.
Đúng vậy, tình huống của huyện Ân Huyền tôi tạm thời nắm chắc, về phần tình huống cụ thể tôi vẫn đang tìm hiểu.
Tô Mộc nói.
Đúng vậy, cậu nên tìm hiểu kỹ càng, nếu không, một số người có hành vi thật sự vô pháp vô thiên.
Thịnh Tỉnh lạnh lùng nói.
Thái độ như vậy cho thấy Thịnh Tỉnh đã bắt đầu có điều bất mãn với tình huống của huyện Ân Huyền, Thịnh Tỉnh nói thế nào cũng là Bộ trưởng Bộ tổ chức thị ủy, là Đại tướng cai quản rất nhiều cán bộ của huyện Ân Huyền. Nếu như hắn thật sự có điều bất mãn với tình huống của huyện nào, vậy huyện đó thật sự nên cẩn thận một chút.
Tô Mộc không tiếp lời, cũng biết Thịnh Tỉnh chủ yếu nhằm vào người nào. Trương Bắc Hạ là người của Đoàn hệ, lại bị kéo xuống như vậy. Vấn đề tác phong, vấn đề như vậy có thể mang lên mặt bàn sao? Hơn nữa ngươi cũng không nhìn xem Trương Bắc Hạ bao nhiêu tuổi rồi, còn thứ gì hắn chưa từng thấy qua, làm sao có thể xuất hiện cái gọi là vấn đề tác phong này?
Làm đại biểu của Đoàn hệ ở thành phố Thương Thiện, Trương Bắc Hạ bị bắt lại như vậy, trên mặt Thịnh Tỉnh nhất định là không có ánh sáng. Nghĩ tới lần này Tô Mộc đến đây, chính là để hoàn toàn giải quyết chuyện này cho Đoàn hệ, trong lòng Thịnh Tỉnh cũng tràn đầy lòng tin với Tô Mộc.
Tuy nhiên vẫn cần nhắc nhở!
Nhưng căn cứ vào quan sát của Thịnh Tỉnh, Tô Mộc tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, xem chừng rất thành thạo trong xử lý những vấn đề khó khăn. Phải biết rằng tư liệu đặt trên bàn làm việc của hắn, đã có thể nói rõ vấn đề. Nếu như Tô Mộc thật sự chỉ là một người ngu, làm sao có thể đi đến hiện tại?
Tô Mộc, không nói những chuyện này nữa, nói chuyện vui vẻ đi, có biết ở chỗ Chu lão, cậu được gọi là gì không?
Thịnh Tỉnh đột nhiên thay đổi đề tài.
Lời nói này khiến cho Tô Mộc sửng sốt.
Thịnh bộ trưởng. Ngài nói như vậy có ý gì? Làm sao tôi có chút cảm giác phát mộng.
Cậu phát mộng, cậu phát mộng cái gì, còn không biết sao? Ở chỗ Chu lão, thậm chí ở chỗ mấy lão lãnh đạo có phân lượng, tiểu tử cậu được gọi là Đại tướng tiên phong!
Thịnh Tỉnh cười nói.
Đại tướng tiên phong?
Tô Mộc nghi ngờ nói.
Đúng vậy, chính là Đại tướng tiên phong, cậu nói xem những nơi cậu từng nhậm chức, có nơi nào bây giờ còn nghèo khó lạc hậu hay không. Theo tôi biết, huyện Hạnh Đường thành phố Thanh Lâm, nhất là Hắc Sơn trấn, hôm nay đã trở thành cọc tiêu phát triển của huyện Hạnh Đường. Nếu như không phải nhờ cậu, bí thư Đảng ủy Hắc Sơn trấn làm sao có thể tiến vào thường ủy huyện ủy?
Khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, nếu như không phải trong tay cậu tung mình, hiện tại làm sao có thể trở thành người dẫn đường kinh tế của thành phố Cổ Lan. Cậu biết không? Hàng năm chỉ riêng khu Cao Khai đã cống hiến một nửa tài chính cho tài chính thành phố! Có mấy khu Cao Khai, có thể cường thế dưới sự quản lý của cậu như vậy?
Còn cả huyện Hoa Hải, mặc dù nói cậu đã bị điều đi, nhưng huyện Hoa Hải hiện giờ thật sự là vì cạu mà hoàn toàn tung mình. Còn lại tôi cũng không muốn nói nhiều, giống như huyện Dương Trường…, không phải cũng nhờ cậu mà phát triển. Cách gọi Đại tướng tiên phong, theo tôi thấy là hoàn toàn không có vấn đề. Lúc này huyện Ân Huyền cũng nhờ vào cậu.
Thịnh Tỉnh nói.
Đại tướng tiên phong, thì ra là nói Đại tướng tiên phong như vậy!
Tô Mộc thầm mỉm cười, cách xưng hô như thế bất kể đại biểu cho ý tứ gì, thì hắn cũng không thẹn với lương tâm. Chỉ cần là nơi mình từng đi qua, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kinh tế nơi đó rớt lại phía sau.
Nhưng khi nghĩ tới cái gọi là Đại tướng tiên phong này là xuất từ miệng Chu lão, trong lòng Tô Mộc vẫn cảm thấy có chút kích động. Đây cũng không phải là một cách gọi đơn giản, mà là đại biểu cho một loại vinh dự. Nếu có ai trong các người có thể giống như Tô Mộc, làm ra loại chính tích như vậy, vậy Chu lão cũng sẽ đồng dạng tiến hành khích lệ.
Trong lòng Lâm Lang đã thầm giật mình.
Giống như lúc trước đã nói, mặc dù hắn đã biết Thịnh Tỉnh có hảo cảm với Tô Mộc, nhưng trình độ hảo cảm như vậy tuyệt đối vô cùng khoa trương. Hảo cảm như vậy, khiến cho Lâm Lang có loại cảm khái khiếp sợ. Lâm Lang chưa từng nhìn thấy Thịnh Tỉnh có biểu hiện như thế, ấn tượng với Tô Mộc lại một lần nữa tăng lên.
Lâm Lang biết rõ hơn ai khác, chỉ cần đi theo cước bộ của Tô Mộc, như vậy mình mới có thể có tương lai ngày càng huy hoàng ở chỗ Thịnh Tỉnh. Dù sao nếu không làm tốt quan hệ với Tô Mộc, vậy chứng minh hắn không xứng chức là một thư ký.
Cho dù quan hệ như thế nào đều dựa vào ngôn ngữ đơn giản nhất nói ra, nếu như không có cách nào kết nối, cho dù các ngươi thật sự khác hệ thì thế nào? Quan hệ giữa hai bên cũng sẽ trở nên đông cứng. Cho nên nói lúc này Thịnh Tỉnh và Tô Mộc nói chuyện với nhau, chính là hòa thuận như vậy. Lâm Lang ngồi phía trước, càng kiên định ý niệm làm tốt quan hệ với Tô Mộc trong đầu.
9h sáng!
Bởi vì huyện thành và khu vực thành thị tương đối gần, cho nên Tô Mộc chỉ hao tổn thời gian trong Bộ tổ chức thị ủy, còn trên đường đi chỉ mất chưa tới nửa giờ đã xuất hiện tại tòa nhà huyện ủy huyện Ân Huyền. Khi đoàn xe xuất hiện ở đây, tất cả thường ủy huyện ủy của huyện Ân Huyền đã ở đây chờ đợi, về phần những người còn lại đều ở trong phòng họp.
Hôm nay là ngày gì?
Đó là ngày lãnh đạo đứng đầu huyện Ân Huyền nhậm chức, ngày hôm nay trừ phi là anh thật sự váng đầu, nếu không không ai có thể bỏ lỡ, cũng không ai dám làm trễ nãi. Cho dù trong lòng Hầu Bách Lương có cảm giác không vui, lúc này cũng phải lộ ra nụ cười, đứng ở đó, chờ Thịnh Tỉnh bước ra.
Rào rào!
Khi Thịnh Tỉnh và Tô Mộc từ trong xe bước xuống, tiếng vỗ tay lại bắt đầu liên tiếp vang lên, tiếng vỗ tay kịch liệt, làm cho người ta thật sự cảm thấy phấn chấn trong lòng. Tô Mộc đứng ở đấy, nhìn đội hình như vậy, nói thật, trong lòng có chút kích động. Bất kể trước đó hắn từng giữ chức Huyện trưởng, nhưng dù sao Huyện trưởng cũng không có cách nào so sánh với bí thư huyện ủy.
Lãnh đạo chính quyền huyện và lãnh đạo huyện ủy, mặc dù đều là lãnh đạo, nhưng hàm lượng tuyệt đối bất đồng. Lãnh đạo huyện ủy là ai? Đó là người lãnh đạo huyện Ân Huyền, cho dù là Huyện trưởng, cũng phải thần phục dưới quyền uy của bí thư huyện ủy.
Thịnh bộ trưởng!
Hầu Bách Lương làm Huyện trưởng huyện Ân Huyền, nhất định phải đứng ra, cho nên hắn liền vội vàng tiến đến đón tiếp Thịnh Tỉnh, về phần những người còn lại, đều đi theo phía sau, chậm rãi tiến lên, trên mặt mọi người đều hiện ra một nụ cười.
Dưới trường hợp như vậy, có ai dám ăn gan báo không nể mặt Thịnh Tỉnh? Hơn nữa nếu Thịnh Tỉnh đích thân đưa Tô Mộc đến đây, như vậy đã nói lên hai loại khả năng, một là quan hệ giữa Thịnh Tỉnh và Tô Mộc không tệ, cho nên mới đích thân đưa Tô Mộc tới đây tiền nhiệm. Hai là trong thành phố có người có quan hệ không tệ với Tô Mộc, cho nên mới kêu Thịnh Tỉnh đưa người đến đây. Nhưng bất kể là loại nào, đều nói rõ một điều, Tô Mộc có hậu đài bên trong thành phố.
Hầu huyện trưởng, tôi đưa tới cho huyện Ân Huyền các vị một vị bí thư huyện ủy vô cùng trẻ tuổi!
Thịnh Tỉnh cười nói.
Đúng vậy, đa tạ lãnh đạo thượng cấp quan tâm.
Hầu Bách Lương nhìn Tô Mộc, cười nói:
Tô bí thư, hoan nghênh, hoan nghênh.
Dù sao lúc trước đã gặp mặt, cũng không cần thiết câu nệ làm gì. Tô Mộc là ai? Đó là người sắp tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, cố ý giả vờ ngây ngốc trước mặt hắn, là chuyện hoàn toàn không cần thiết.
Hầu huyện trưởng, chào ngài!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Được rồi, hai người đã quen biết nhau, vậy không cần đứng ở đây làm quen, đi thôi, chính sự quan trọng hơn.
Thịnh Tỉnh nói.
Được, Thịnh bộ trưởng, mời đi bên này!
Rào rào!
Theo tiếng vỗ tay phấn chấn dị thường vang lên, Thịnh Tỉnh bước vào phòng họp huyện ủy. Những người có thể ngồi ở đây, đều có chút phân lượng bên trong huyện Ân Huyền, người không đủ tư cách không có khả năng ngồi ở đây.
Bọn họ đều biết hôm nay là ngày gì, mặc dù đã sớm nghe nói chuyện liên quan đến Tô Mộc, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Tô Mộc đi theo Thịnh Tỉnh xuất hiện trên đài hội nghị, vẫn không thể tránh khỏi bị chấn động.
Quá trẻ tuổi!
Làm sao có thể có bí thư huyện ủy còn trẻ như vậy?
Đây tuyệt đối là muốn khai sáng tỉnh Yến Bắc!
Mấu chốt không phải là vấn đề anh trẻ tuổi hay không trẻ tuổi, mà là anh còn trẻ như vậy, có thể chân chính quyết định một số chuyện hay không, có thể đại biểu cho vấn đề phát triển thành phố Thương Thiện ở huyện Ân Huyền hay không. Nên biết rằng anh không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn có thể diện của huyện Ân Huyền.
Chẳng qua mặc dù khiếp sợ, theo tuyên bố bổ nhiệm của Thịnh Tỉnh, ai cũng biết bắt đầu từ bây giờ, Tô Mộc chính là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, trở thành người đứng đầu một phương.
Từ nay về sau bất kể là Hầu Bách Lương có nguyện ý hay không, tối thiểu trên danh nghĩa hắn không còn là người trông coi nơi này, mà nhất định phải nghe theo Tô Mộc. Chẳng qua Tô Mộc còn trẻ như vậy, có thể hàng phục Hầu Bách Lương sao?
Tô Mộc ngồi trên đài hội nghị, nhìn từng trình tự tiến hành, trên mặt hiện ra nụ cười thư thái.
Từ nay, mảnh đất này đã chân chính thuộc mình.