Chương 938: Tương đối hài lòng
Tôn Nguyên Thắng như thế nào Đồng Phương không biết, dù sao hiện tại hắn cũng vô cùng lo lắng, vô cùng khủng hoảng. Nhưng hắn biết tính cách của Tôn Nguyên Thắng, biết thời điểm mấu chốt hắn tuyệt đối sẽ vứt bỏ mình. Mà so với Tôn gia, thế lực của gia tộc Đồng Phương thật sự nhỏ bé đến đáng thương, nếu như không có Tôn gia ở bên cạnh chiếu ứng, hắn có thể làm gì? Đừng nói là hắn, cho dù là cha hắn cũng không được.
Đôi khi rất nhiều chuyện ngươi càng lo sợ, sẽ càng phát sinh.
Khi Đồng Phương đang lo lắng đề phòng, Hoàng Phủ Thanh Phong lại hờ hững nói:
Đồng Phương, Mão Quan chúng tôi là một nơi làm ăn uy tín, các vị tới đây gây chuyện, là khiêu khích danh dự của Mão Quan chúng tôi. Cho nên xử phạt của các vị phải nghiêm ngặt hơn người của Mão Quan chút ít, Đồng Phương, ngài tự chặt đứt một đầu ngón tay, hay là tôi kêu người hỗ trợ tới?
Cái gì?
Đồng Phương sửng sốt.
Có cần tàn nhẫn như vậy hay không? Một đầu ngón tay! Nếu tôi không tuân thủ quy củ của nơi này thì sao? Cũng không cần ác như vậy chứ, chặt đứt một đầu ngón tay, các người quả thực không phải là người!
Những người còn lại cũng bị trấn trụ!
Không ai ngờ Hoàng Phủ Thanh Phong lại quyết đoán như vậy, trực tiếp đòi một đầu ngón tay, nếu như vậy, vậy thì quá kinh khủng. Nhưng xem ra Mão Quan thật sự là một nơi không tệ, kinh doanh có uy tín. Chơi ở chỗ như thế sẽ rất thoải mái, không sai, sau này sẽ phải tới nơi này rồi.
Trong lòng Tô Mộc âm thầm cảm thán, Hoàng Phủ Thanh Phong thật sự là người có đủ quyết đoán.
Chẳng qua không biết Hoàng Phủ Thanh Phong sẽ làm gì Tôn Nguyên Thắng kia?
Tâm tình bây giờ của Tôn Nguyên Thắng cũng không khá hơn Đồng Phương chút nào? Hiện giờ hắn đang lo sợ bất an . Khi hắn nhìn thấy người của Hoàng Phủ Thanh Phong, trực tiếp đem Đồng Phương đang phản kháng mang đi, ngay sau đó bên tai vang lên một tiếng hét thảm thiết, Tôn Nguyên Thắng càng sợ hãi không biết làm thế nào. Đồng Phương bị thu thập rồi, hắn sẽ bị đối đãi như thế nào đây? Cũng an bài như vậy hay là trình độ nhục nhã hơn?
Rốt cuộc phải làm gì?
Tôn Nguyên Thắng. . .
Trong cảm xúc bấn loạn, khi ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Phong quét tới, Tôn Nguyên Thắng lấy hết can đảm, gấp giọng hô:
Cô không thể đụng đến tôi, anh tôi là Tôn Nguyên Bồi, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho anh tôi. Hoàng Phủ tiểu thư, tôi biết làm ra chuyện như vậy ở địa bàn của cô là không đúng, nhưng cô có thể nể mặt anh tôi, bỏ qua cho tôi lần này hay không? Tôi bảo đảm lần sau sẽ không viện dẫn lý lẽ này nữa!
Lần sau sẽ không viện dẫn lý lẽ này nữa? Còn muốn có lần sau sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong nhướng mày nói:
Ca ca ngài? Tôn Nguyên Bồi sao? Hắn là thứ gì! Tôn gia các người là thứ gì? Tôi nói rồi tôi sẽ không gây chuyện, nhưng nếu ai dám chọc tới tôi, sẽ phải dựa theo quy củ của ta. Tôn Nguyên Thắng nếu ngài không muốn như vậy…, có thể, sau chuyện này ngài trực tiếp kêu Tôn gia ra mặt. Còn hiện tại. . .
Hơi chút dừng lại, Hoàng Phủ Thanh Phong quyết đoán nói:
Tháo một cánh tay lại cho tôi. Sau đó cút khỏi nơi này cho tôi, bắt đầu từ hiện tại, tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hoàng Phủ Thanh Phong, không được có thanh âm của hai người này!
Vâng!
Cô?
Tôn Nguyên Thắng còn muốn phản kháng, nhưng từ bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Phong đã lóe ra một người nam nhân trung niên, không có bất kỳ động tác gì, tiến lên mấy bước đã khống chế được Tôn Nguyên Thắng. Sau đó hung hăng ném qua vai, một cánh tay cứ như vậy bị tháo bỏ trước mặt mọi người. Tôn Nguyên Thắng nhất thời đau đớn la hét còn hơn giết heo, hắn chưa từng chịu qua đau đớn như thế, thật sự là sắp nổi điên rồi.
Hoàng Phủ Thanh Phong đứng nguyên tại chỗ bất động. Người bên cạnh đã xách Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương, giống như xách con gà mang đi. Nhìn bộ dạng thống khổ của hai người, nhịp tim đập của mọi người cũng không ngừng gia tốc, khi nhìn về hướng Hoàng Phủ Thanh Phong, trong mắt càng hiện ra kính ý nồng đậm.
Nữ nhân như vậy, rốt cuộc có ai mới có thể chinh phục?
Nếu bên cạnh có nữ nhân như vậy làm bạn, không sợ đại sự không thành!
Tất cả giải tán đi, mời các vị cứ tiếp tục chơi, tất cả tiêu phí tối nay đều được Mão Quan thanh toán. Phát sinh chuyện như vậy, thật sự là rất xin lỗi, hi vọng không quấy nhiễu đến nhã hứng của chư vị.
Hoàng Phủ Thanh Phong mỉm cười nói.
Thật sự là một nữ nhân bách biến!
Vừa rồi còn lạnh lùng như vậy, trong chớp mắt đã biến thành bộ dạng cười nói vui vẻ, trong tiếng cười còn phóng thích ra loại mị lực, thật sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi.
Lý thiếu, có thể đi với tôi một chuyến được không? Vị bằng hữu kia của ngài, tôi nghĩ tôi có biện pháp để cho hắn tỉnh táo lại.
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Được!
Lý Nhạc Thiên cũng biết hiện tại tình thế đang nhạy cảm, nếu cứ như vậy rời khỏi, ngược lại sẽ lộ ra vẻ có chút chột dạ. Hiện tại có những lời này của Hoàng Phủ Thanh Phong, sẽ dập tắt suy đoán của mọi người.
Không nghe thấy sao? Hoàng Phủ Thanh Phong đã nói Tô Mộc đang sa vào tình trạng hôn mê. Chẳng qua Hoàng Phủ Thanh Phong sẽ làm gì giải độc? Chẳng lẻ nàng muốn…? Nghĩ đến cảnh tượng có thể sẽ xuất hiện sau đó, tất cả mọi người đều vội vàng xoay người rời đi.
Có mấy lời có thể nghe!
Có một số việc có thể làm!
Nhưng có một số động tác lại không thể không kiêng kỵ.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều giải tản, Xuân Hoa từ khúc quanh đi tới, đứng trước mắt nàng chính là quản lý của Mão Quan, hắn nhìn lướt qua Xuân Hoa, vẻ mặt không có bất kỳ biểu hiện nào.
Xuân Hoa, lần này cô biểu hiện rất tốt, cuối cùng không gây thành đại họa, chuyện đêm nay nhờ có cô, bắt đầu từ bây giờ, cô thăng chức lên làm thợ cả bộ phận xoa bóp, tiếp quản tất cả quyền lực của Thường Hương lúc trước.
Vâng!
Tâm tình Xuân Hoa thật sự kích động .
Tiểu nhân vật cuối cùng đã có cơ hội ra mặt.
Trong một căn phòng xa hoa.
Đây là nơi rất ít người có thể ra vào, nơi này là vị trí tôn quý nhất thần bí nhất của Mão Quan, là cấm địa của Mão Quan, là nơi chỉ thuộc về Hoàng Phủ Thanh Phong. Bây giờ ở trong phòng, ngoài Hoàng Phủ Thanh Phong, còn có Lý Nhạc Thiên và Tô Mộc.
Lý thiếu, nếu không có chuyện gì, ngài có thể ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Phong lạnh lùng nói.
Cái này. ..
Lý Nhạc Thiên chần chờ.
Làm sao? Chẳng lẽ ngài sợ tôi sẽ làm gì Tô Mộc sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong nhíu mày nói:
Ngài nên biết quan hệ giữa tôi và Tô Mộc cũng không phải xa lạ, ban đầu chính là hắn đã viết cho tôi mấy thứ trong hội sở Bát Kỳ. Tôi vẫn muốn tìm cơ hội cảm tạ, nhưng không có cơ hội. Hôm nay cơ hội đã đến, hơn nữa lại phát sinh chuyện như vậy. Cho nên Lý thiếu không cần quá mức khẩn trương, tôi sẽ không làm gì Tô Mộc.
Tôi tin tưởng Hoàng Phủ tiểu thư, tôi ra phía ngoài chờ.
Lý Nhạc Thiên đưa lưng về phía Hoàng Phủ Thanh Phong, bất đắc dĩ nháy mắt với Tô Mộc, lúc này hắn có thể làm gì? Chỉ có thể mặc kệ mà thôi. Hoàng Phủ Thanh Phong chính là người đã trực tiếp tháo một cánh tay của Tôn Nguyên Thắng xuống, ngay cả Tôn gia trước mặt nàng cũng không nể mặt, làm sao lại sợ Lý gia?
Huynh đệ, cậu tự cầu nhiều phúc đi!
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Phủ Thanh Phong ngồi đối diện Tô Mộc, cười nhạt một tiếng:
Làm sao? Chẳng lẽ ngài còn muốn giả bộ ngủ hay sao? Hay là ngài muốn tôi thật sự vận dụng thủ đoạn cứu ngươi?
Lộ rồi?
Bị khám phá rồi!
Tô Mộc thầm thở dài, Hoàng Phủ Thanh Phong thật sự là đủ yêu nghiệt, chẳng qua cho dù cô có yêu nghiệt, tôi cũng sẽ không mắc mưu cô. Lúc này nếu có bất kỳ chân ngựa nào lộ ra, chỉ có thể là thất bại trong gang tấc. Cho nên hiện tại tôi chính là thuận theo tự nhiên, cô không phải muốn diễn trò sao? Tôi sẽ vui vẻ diễn với cô, tóm lại làm cô hài lòng là được.
Nói làm liền làm!
Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, cảnh giới diễn trò ánh mắt có chút mờ mịt phát huy đến cực hạn, nhìn Hoàng Phủ Thanh Phong ngồi trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng.
Hoàng Phủ tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?
Vô tội!
Ánh mắt kia giống như chưa từng gặp qua Hoàng Phủ Thanh Phong, không biết nàng làm sao xuất hiện. Cho dù là Hoàng Phủ Thanh Phong nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, cũng không nhịn được bất đắc dĩ cười một tiếng. Tô Mộc thật sự là người vô cùng cẩn thận, chẳng qua không cần thiết làm như vậy, vì ta đối với ngươi không có ác ý gì. Nhưng nếu ngươi thích diễn trò thì cứ tận tình diễn đi.
Ta sẽ làm như được miễn phí xem trò vui!
Nơi này là sản nghiệp của tôi, tại sao tôi không thể ở đây?
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Ồ, tôi còn tưởng cô là nữ xoa bóp vừa rồi? Nàng đi đâu rồi? Tại sao tôi lại ngủ thiếp đi như vậy?
Tô Mộc nghi ngờ hỏi.
Tô Mộc, anh thật sự muốn tiếp tục diễn nữa sao? Như vậy thú vị lắm sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong bất chợt nổi giận.
Chỉ là hỏa khí mới vừa bốc lên, vẻ nghi hoặc trên mặt Tô Mộc lập tức biến mất, thay vào đó là một loại ngưng trọng và hờ hững:
Hoàng Phủ tiểu thư, nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết. Làm sao? Nếu nơi này là sản nghiệp của cô, dưới sự quản lý của cô lại phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng dựa vào xử phạt vừa rồi đã giải quyết xong hết mọi chuyện sao?
Anh muốn làm gì?
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Nếu tôi nói muốn để Mão Quan đóng cửa…, không biết cô có tin hay không?
Tô Mộc nhìn Hoàng Phủ Thanh Phong, bất chợt cảm thấy rất chán ghét vẻ cao ngạo này của nàng, tư thái giống như có thể nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, cho nên đối mặt với hỏa khí của nàng, lời nói cũng rất khiêu khích.
Tôi muốn để Mão Quan đóng cửa!
Đây chính là yêu cầu của tôi, cô có thể làm được không?
Nếu như để những người phía ngoài biết bây giờ Tô Mộc đang nói gì với Hoàng Phủ Thanh Phong, đoán chừng con ngươi cũng rụng trên đất, chuyện này quả thực quá mãnh liệt, người này vô cùng lớn lối, ngay cả lời này cũng có thể nói ra. Phải biết rằng vừa rồi Hoàng Phủ Thanh Phong lớn lối thế nào, làm sao ngươi còn muốn lớn lối hơn nàng, thế giới này rốt cuộc là thế nào? Hoàn toàn đảo lộn rồi sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong khẽ nhíu mày:
Nếu thật sự làm như vậy anh sẽ hài lòng?
Nếu thật sự làm như vậy, tôi sẽ hài lòng!
Tô Mộc dừng lại, ngay sau đó nói:
Tôi sẽ tương đối hài lòng!
Mùi thuốc súng trong nháy mắt càng nồng đậm.