Chương 1061: Van cầu anh, hôn em đi!
Tên của Liễu Linh Lỵ là do bà nội nàng đặt cho nàng, ý tứ nhanh mồm nhanh miệng, hi vọng sau khi nàng trưởng thành có thể là một cô gái mắt ngọc mày ngài, nói chuyện làm việc đều có ý tứ. Ban đầu bà cũng không có tâm tư phức tạp như thế, chỉ mong nàng giỏi tài ăn nói là được. Trên thực tế nhiều năm qua Liễu Linh Lỵ cũng làm được như vậy, bất cứ chuyện gì cũng biết đúng mực.
Với độ tuổi của nàng có thể trở thành thư ký của Lý Tuyển thì cũng có thể suy đoán được tiền đồ của nàng sẽ bằng phẳng thế nào. Mặc dù nói gia đình của Liễu Linh Lỵ cùng gia đình Lý Tuyển có sâu xa, nhưng nếu Liễu Linh Lỵ bất tài, Lý Tuyển tuyệt đối sẽ không dùng nàng. Lý Tuyển cần một người có thể trợ giúp mình mà không phải là một bình hoa.
Cho tới nay Liễu Linh Lỵ vẫn trải qua cuộc sống vô ưu vô lự!
Nhưng hiện tại Liễu Linh Lỵ thật xấu hổ, mãi cho tới bây giờ nàng chưa từng bất lực qua như vậy, mùi vị bị người nhục nhã đau khổ như thế, khiến cho nàng vừa muốn khóc lại cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nàng xin phép Lý Tuyển đi Tây Phẩm thị gặp mặt bạn học, nhưng không chỉ đơn giản là bạn học, người này tên Vũ Kiếm Phi, là một vị sư huynh mà Liễu Linh Lỵ thầm mến trước kia.
Nhưng ai ngờ sau khi Liễu Linh Lỵ dùng hết dũng khí thông báo, Vũ Kiếm Phi lại trực tiếp cự tuyệt nàng, nguyên nhân thật đơn giản, lúc sắp tốt nghiệp hắn đã đặt lên cành cây cao. Con gái quan tổng tài tập đoàn, một cơ hội giúp cho hắn giảm bớt mười mấy năm phấn đấu.
Cho nên từ khi đó hai người không còn tiếp tục liên hệ.
Nhưng ngày hôm qua Vũ Kiếm Phi tới Tây Phẩm thị, hẹn với nàng, nếu chỉ là hẹn nàng thì không nói, ai ngờ Vũ Kiếm Phi còn mang theo nữ nhân kia cùng đi, chẳng những thế nữ nhân kia liên tục trào phúng châm chọc nàng. Cũng phải, thư ký của bí thư huyện ủy, ở trước mặt Ngô Ngọc Nùng không tính là gì. Nhà của Ngô Ngọc Nùng mở công ty lớn, bình thường gặp mặt đều là quan chức thành phố, càng khỏi nói chỉ là một thư ký.
Làm Liễu Linh Lỵ cảm thấy tổn thương chính là Vũ Kiếm Phi lén lút lộ ra ý tứ muốn giao hảo với nàng. Làm vậy là ý gì? Là muốn nàng làm tiểu tam sao? Liễu Linh Lỵ cảm thấy nhục nhã chưa từng có, làm cho nàng sắp nổi điên, nếu không phải lo lắng đang ở chỗ công khai, nàng thật sự muốn tạt nước vào mặt hai vợ chồng Vũ Kiếm Phi.
Một người ngang ngược càn rỡ, ỷ thế hiếp người!
Người kia là trộm đạo, ẩn chứa tà tâm!
Lúc trước không biết vì sao mắt nàng bị mù, lại thích người như Vũ Kiếm Phi. Yêu thích còn chưa tính, mấy năm nay Vũ Kiếm Phi không phải có vài đồng tiền dơ bẩn lại làm ra chuyện như vậy, sao lại như thế! Chẳng lẽ muốn nàng làm tiểu tam thì nàng phải làm sao? Chẳng lẽ hắn có tiền nàng phải xem sắc mặt của hắn sao? Thứ gì vậy!
Liễu Linh Lỵ càng nghĩ càng uất ức!
Ai u, đây không phải Liễu tiểu thư sao? Sao vậy, chẳng lẽ chưa về sao? Có phải không có xe hay không? Nếu không có xe, tôi có thể cho xe tiễn cô trở về.
Đúng lúc này một nữ nhân trang điểm thật đậm xuất hiện tại cửa, ánh mắt nhìn Liễu Linh Lỵ lộ vẻ khinh thường.
Nơi này là khách sạn Giang Dương, là khách sạn xa hoa nhất Tây Phẩm thị, Vũ Kiếm Phi mời khách ở nơi này. Liễu Linh Lỵ đang ngồi trong đại sảnh, nàng muốn rời khỏi nhưng không cách nào đứng lên. Cảm giác áp lực làm nàng như muốn ngạt thở.
Ngô Ngọc Nùng, chuyện giữa cô cùng Vũ Kiếm Phi không liên quan gì tới tôi, tôi chúc phúc hai người!
Liễu Linh Lỵ nói xong muốn đứng dậy rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này Ngô Ngọc Nùng sấn lên phía trước, chai nước trong tay bay thẳng về hướng Liễu Linh Lỵ, nước trong chai lập tức đổ ướt cả váy nàng. Mùi vị bốc lên làm cơn tức của Liễu Linh Lỵ lập tức liền bộc phát.
Ngô Ngọc Nùng, rốt cục cô muốn làm gì?
Liễu Linh Lỵ quát lớn.
Tôi làm gì? Vừa rồi tôi chỉ là không cẩn thận mà thôi, Liễu tiểu thư, thật sự xin lỗi a!
Ngô Ngọc Nùng õng ẹo nói.
Cô! Ngô Ngọc Nùng, đừng cho rằng tôi không biết cô muốn làm gì, giữa tôi cùng Vũ Kiếm Phi không có chút quan hệ, cô đừng tiếp tục giở trò. Nếu cô còn tiếp tục hồ nháo, tôi sẽ không để yên cho cô!
Liễu Linh Lỵ nói.
Đồ hỗn trướng!
Không nhắc tới Vũ Kiếm Phi thì thôi, vừa nhắc tới trong lòng Ngô Ngọc Nùng cũng bạo phát. Nói thật, lúc trước Vũ Kiếm Phi dựa vào nhà nàng mới đi lên, mà bây giờ cũng là như thế. Nhưng mấy năm nay Vũ Kiếm Phi dùng đủ thủ đoạn tích lũy nhân mạch cùng tiền bạc, điều này làm Ngô Ngọc Nùng tức giận nhất, hơn nữa lần này Vũ Kiếm Phi đi Tây Phẩm thị khảo sát hạng mục, Ngô Ngọc Nùng cũng đi theo hắn.
Ngô Ngọc Nùng lén lút đi theo, đúng lúc nhìn thấy Vũ Kiếm Phi ước hẹn Liễu Linh Lỵ. Ngay lập tức nàng liền bùng nổ, nàng biết Liễu Linh Lỵ thời còn đại học. Hiện tại nhìn thấy hai người gặp mặt, chẳng lẽ tình cũ sống lại? Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Nùng làm sao còn chịu được? Vì vậy nàng xông tới mắng nhiếc Liễu Linh Lỵ.
Tiểu tam! Tiện nhân! Mày thật sự nghĩ mày không nói, tao sẽ không biết sao? Mày không phải muốn câu dẫn Vũ Kiếm Phi, muốn cùng hắn song túc song phi, đem tiền của hắn bỏ vào túi sao? Tiểu hồ ly tinh như mày tao gặp nhiều rồi. Liễu Linh Lỵ, tao cho mày biết mày là cán bộ quốc gia, nếu mày dám làm như vậy có tin tao đem chuyện của mày thống lên trên mạng! Tới lúc đó đi ra ngoài, tao xem mày phải đặt mặt mũi nơi nào!
Liễu Linh Lỵ tức giận tới toàn thân phát run!
Nói tới biện luận, Liễu Linh Lỵ sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào, nhưng nói tới việc chửi đổng, nàng chưa từng làm qua. Loại chuyện này chỉ có nữ nhân hư thân nhiễm đủ màu sắc của xã hội mài luyện mới thành.
Cô câm miệng cho tôi!
Vũ Kiếm Phi từ phía sau đuổi theo quát lớn.
Tôi câm miệng? Tôi sao phải câm miệng! Các người làm chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép tôi nói sao? Võ Kiếm Phi, anh đừng cho rằng tôi không biết tâm tư hư hỏng của anh, chút tâm địa gian giảo của anh, tôi hiểu rõ ràng! Mấy năm nay bên cạnh anh có bao nhiêu hồ ly tinh, tôi đều biết, hiện tại bổn sự của anh lớn rồi, còn dám mang theo người tới nơi này ước hội sao? Sao vậy, có phải anh đang nghĩ chờ tôi chết đi, sẽ trực tiếp ở chung một chỗ với hồ ly tinh này?
Ngô Ngọc Nùng điên cuồng hô.
Cô…
Vũ Kiếm Phi bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Bên này khắc khẩu hấp dẫn nhiều người chú ý, đây là trường hợp công chúng, còn là khách sạn xa hoa nhất Tây Phẩm thị, chỉ cần phát sinh chút chuyện rất nhanh sẽ truyền đi ra. Chính bởi vì như thế Liễu Linh Lỵ càng cảm thấy bất an. Nếu xảy ra chuyện gì, tính chất càng thêm nghiêm trọng.
Làm sao bây giờ đây?
Rời khỏi đây thôi!
Không được, nếu đi như vậy liền chứng tỏ mình đang chột dạ!
Nhưng nếu nàng tiếp ở lại đây, phải thừa nhận ánh mắt nghiền ngẫm của nhiều người, nàng thật sự không còn mặt mũi. Ở trong quốc nội nếu gặp phải chuyện như vậy rất nhiều người theo bản năng nghĩ tới nhất định là do Liễu Linh Lỵ có vấn đề, sẽ không có ai thích tiểu tam, nhất là dưới tình huống vợ chồng người ta đều có mặt, tiểu tam sẽ rơi vào địa vị càng thêm xấu hổ.
Di!
Ngay lúc nàng còn đang mờ mịt luống cuống, đột nhiên ánh mắt nàng khựng lại, lập tức trong mắt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng, nàng xoay người nhìn Ngô Ngọc Nùng quát:
Cô câm miệng chó của cô lại đi, tôi không có quan hệ gì với chồng của cô, chồng của cô là mặt hàng gì, trong lòng cô hiểu rõ vô cùng, người như hắn muốn đụng tới tôi chỉ là nằm mộng. Còn anh nữa, nếu sau này anh còn dám kiêu ngạo kiểu đó trước mặt của tôi, có tin tôi đánh anh hay không!
Ai u, tiểu tam dám càn rỡ như vậy!
Ngô Ngọc Nùng thật sự bị lời nói của Liễu Linh Lỵ làm sững sờ, vừa định chửi ầm lên, chợt phát hiện Liễu Linh Lỵ đi tới bên cạnh một thanh niên. Mà thanh niên kia vừa nhìn thấy Liễu Linh Lỵ liền mỉm cười nhướng mày.
Liễu thư ký!
Tô chủ tịch!
Liễu Linh Lỵ nhìn Tô Mộc chào hỏi.
Đúng vậy, việc Tô Mộc xuất hiện tại nơi này cũng không phải được an bài, bởi vì Tô Mộc đã mời Tương Hoài Bắc ở khách sạn tốt nhất Tây Phẩm thị, đương nhiên cần lựa chọn nơi này. Mà Tương Hoài Bắc vẫn chưa tới, vì vậy Tô Mộc tới trước, chuẩn bị ngồi trong đại sảnh chờ đợi. Ai ngờ nhìn thấy một màn như vậy, nguyên bản Tô Mộc cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng bởi vì người liên can lại là Liễu Linh Lỵ không phải người khác.
Nhưng hắn không nghĩ tới Liễu Linh Lỵ đi về chỗ mình đang đứng.
Đây là muốn làm gì?
Tô chủ tịch, van cầu anh giúp đỡ tôi một chút!
Liễu Linh Lỵ do dự nói.
Hỗ trợ? Liễu thư ký, tôi nghĩ tôi cũng không cần giúp việc gì, đây là chuyện của cô, cô tự đi giải quyết là được.
Tô Mộc quả quyết cự tuyệt, hắn cũng không muốn dính líu vào lốc xoáy trước mắt.
Đổi lại là người khác thì không phải nói, nhưng lại là Liễu Linh Lỵ, điều này làm Tô Mộc theo bản năng lựa chọn cự tuyệt.
Mà Tô Mộc cự tuyệt kỳ thật nằm trong suy đoán của Liễu Linh Lỵ, hắn có thân phận gì, mà nàng thì địa vị thế nào, cấp bậc giữa hai người hơn kém không ít, nếu hắn giúp đỡ chẳng phải làm rối loạn cấp bậc?
Nhưng Liễu Linh Lỵ thật sự không còn biện pháp khác!
Van cầu anh, hôn tôi đi!
Khi Liễu Linh Lỵ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Ngô Ngọc Nùng, cắn răng thấp giọng nói.
Lời này, kinh động lòng người a!