Nhà nước thiên hạ, thật ra thì bất kể là nước hay là nhà, nói toạc ra đều là một đạo lý. Ngân hàng nghe rất tà dị, nhưng tà dị này chính là cố ý chế tạo ra nhiều điều lệ rườm rà, lại có ai biết khi ngân hàng mới vừa thành lập, làm gì có nhiều điều lệ chế độ như vậy? Nhưng bất kể tà dị thế nào, bọn họ và xã hội hiện đại đều có một quy tắc ngầm, đó chính là người vay tiền chính là con cháu, người cho vay chính là ông lớn.
Anh vay tiền ngân hàng, ngân hàng lúc này chính là ông lớn, đối với anh là mọi cách gây khó khăn, cái gì hôm nay phải có giấy tờ này, ngày mai muốn trình tự kia, ngày kìa cần con dấu, tóm lại là cho anh bể đầu sứt trán cảm giác được mình là hạng con cháu.
Nhưng khi anh chân chính vay thành công, nhất là khoản tiền anh vay chắc chắn càng nhiều, như vậy lúc này anh liền trở thành ông lớn. Ngân hàng sợ anh không trả tiền, cả ngày đi theo sau mông anh chuyển động không nói, còn dùng hết lời ngon ngọt, sợ anh ợ ra rắm chết. Hơn nữa khi khoản tiền vay của anh chắc chắn vượt qua một hạn ngạch, ngân hàng thậm chí còn có thể xin chính phủ, thực hành chính sách cấm túc đối với anh.
Đây là một quy tắc ngầm mọi người đều biết.
Bây giờ trong căn phòng này, Hà Mân đang đối mặt chính là cái này.
Hà Mân không tin ngân hàng Xây Dựng không có tiền, hắn càng không tin Quản Cố không muốn cho vay. Nhưng sự thật là mặc cho mình chuẩn bị chu đáo như thế nào, Quản Cố chính là cứng rắn không gật đầu. Từ khi đến đây đến hiện tại, rượu cũng uống không ít, món ăn cũng gọi đầy bàn, nhưng chuyện vẫn chưa hoàn thành.
Cũng chính vì hiện tại, Hà Mân là trưởng xưởng của nhà máy xi măng Hoàng Vân, nếu đặt là trước kia khi hắn còn là người của thủy sản Hồng Phong, đã sớm cho Quản Cố một trận. Anh tính làm gì đó, không phải chỉ là giám đốc một chi nhánh ngân hàng ngân hàng cấp huyện thôi sao? Nếu tôi thật sự muốn động đến anh, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Khắc chế, khắc chế, khắc chế hơn nữa, Hà Mân cố gắng khắc chế tâm tình trong lòng, nhưng khắc chế như vậy, theo câu nói ngay sau đó của Quản Cố, không còn cách nào khắc chế, ầm ầm bộc phát ra.
- Tôi nói Hà tổng, nể buổi chiêu đãi tối nay, khuyên anh một câu, anh sớm bỏ ý nghĩ đó đi, tất cả ngân hàng ở huyện Hình Đường không có ai cho anh vay đâu. Chỗ ngồi trưởng xưởng của anh chỉ sợ là ngồi không vững.
Quản Cố cười nói. Gương mặt đỏ bừng, khi nói ra lời này, vẻ mặt rõ ràng là khinh bỉ, giống như chỉ cần một câu nói của hắn, Hà Mân đừng hòng đến ngân hàng vay được một đồng nào.
- Quản hành trưởng, tôi chỉ hỏi anh một câu, ngân hàng các anh rốt cuộc có cho vay hay không?
Hà Mân từ chỗ ngồi đứng lên lạnh lùng nói.
- U oa, đây là ý tứ gì? Anh đang muốn thị uy với tôi hay sao? Hà tổng, nói thiệt cho anh biết, nếu như không phải thấy anh ra sức mời tôi đến buổi chiêu đãi này. Tôi cũng lười nói chuyện với anh. Bây giờ anh lại có ý gì? Muốn mạnh miệng với tôi. Tôi nói cho anh biết, anh nghe rõ cho tôi, Hoàng Vân các người đừng nghĩ vay được một đồng nào từ tôi! Chẳng những không vay được ở chỗ tôi, tôi dám cam đoan, chỉ cần là ngân hàng trong huyện Hình Đường, anh cũng đừng mơ tưởng vay được một đồng! Tôi nói được là làm được.
Quản Cố đỏ mặt, hung hăng ném chén rượu tới trên bàn, đồng thời càn rỡ kêu lên.
Quả thực chính là buồn cười!
Tại sao người như vậy có thể lên làm giám đốc chi nhánh ngân hàng?
Người ta nói người của ngân hàng tiền nhiều như nước, bây giờ nhìn lại quả nhiên là như vậy.
Hà Mân cũng lười tranh cãi với Quản Cố, trực tiếp đi về phía cánh cửa.
- Quản Cố , anh nghe rõ cho tôi, hôm nay là anh không cho tôi vay, sau này cho dù anh quỳ trước mặt ta, tôi cũng sẽ không vay một phân tiền từ chỗ các anh!
Phải biết rằng trong căn phòng này cũng không phải chỉ có hai người Quản Cố và Hà Mân. Bên cạnh còn có quản lý bộ phận hoạt động tín dụng và mấy nhân viên ngân hàng. Quản Cố là mới đến. Thật vất vả gặp được Hà Mân mời hắn ăn cơm, liền không chần chờ, mang theo những người này tới đây. Một là để cho bọn họ xem thực lực của mình, hai là để thu phục những người này, để cho bọn họ vì mình làm việc.
Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của Hà Mân, trong nháy mắt rượu xông lên não, Quản Cố đã làm ra cử động khiến cho hắn phải hối hận, hắn trực tiếp cầm chai Bạch Cửu trên bàn, ném về phía Hà Mân.
Choang!
Hà Mân vừa nghe sau lưng truyền đến một tiếng xé gió, đã mở cửa, theo bản năng cúi thấp đầu xuống, chai rượu liền trực tiếp bay qua đầu, lao ra hành lang bên ngoài, trong nháy mắt vỡ tan. Mảnh vỡ chai rượu văng khắp nơi, trong không khí nhất thời ngập tràn mùi rượu Bạch Cửu nồng đậm.
A!
Chẳng qua khi Hà Mân tức giận xoay người, vừa định gầm rú với Quản Cố, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Hắn vội vàng nhìn qua, phát hiện không biết từ lúc nào trước mắt lại xuất hiện một nữ tử, đáng chết hơn chính là mảnh vỡ chai rượu vừa vặn bay vào trong quần nàng, xé rách bắp chân của nàng. Chiếc quần màu trắng, càng làm nổi bật máu tươi chảy ra ngoài.
- Đường tổng? Tại sao lại là cô?
Sau khi Hà Mân nhìn rõ đối phương là người nào liền kinh hãi kêu lên:
- Cô thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu hay không? Cô chảy máu rồi, nhanh ngồi xuống đi, người đâu, mau cầm hộp cấp cứu tới đây.
Là nhân viên cũ của thủy sản Hồng Phong, Hà Mân đương nhiên là biết Đường Tú Thi.
Không sai, cô gái xui xẻo trước mặt chính là Đường Tú Thi!
Nói ra thật sự là rất trùng hợp, Đường Tú Thi mới từ phòng vệ sinh đi ra, khi đang trở về phòng, liền bị một cánh cửa đột nhiên mở cửa hù dọa, nhưng ngay sau đó khi còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, từ bên trong lao ra một chai rượu, vừa vặn bắn ra một mảnh vỡ, xé rách bắp chân của nàng.
- Chuyện gì vậy? Các người chuẩn bị cho tôi chơi trò đập chai sao? Hà Mân à Hà Mân, tôi nói cậu cũng quá đáng rồi, làm sao có thể nghĩ ra phương thức này uy hiếp tôi. Chậc chậc, cậu cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào? Bên cạnh tôi lại có bao nhiêu nhân chứng, cậu chơi ta như vậy thú vị lắm sao? Nhưng bé con này cũng không tệ, có chút mùi vị.
Quản Cố bị rượu làm cho đầu óc có chút mê man, nhìn ra phía ngoài sau đó mê đắm kêu lên.
Một câu nói, khiến cho sắc mặt mọi người đều không khỏi đại biến!
- Quản hành trưởng, anh uống nhiều quá, chúng ta đi thôi.
- Đúng rồi Quản hành trưởng, chúng ta trở về thôi, về uống súp tỉnh rượu.
- Quản hành trưởng, tôi đưa anh đi!
Người của ngân hàng vội vàng đứng dậy, túm lấy Quản Cố vội vàng kinh hô. Quản Cố uống nhiều quá, nhưng bọn họ không uống nhiều. Bọn họ đã sớm nhận ra, người đàn bà phía ngoài kia là ai, nàng không phải là Đường Tú Thi thì là ai? Wow, Đường Tú Thi là ai? Đây chính là phụ tá tổng tài tập đoàn Cự Nhân, trong tay chưởng quản nghiệp vụ du lịch Hắc Sơn trấn không nói, hiện tại còn thu mua sát nhập Gia Hòa, ở huyện Hình Đường có thể nói là nữ doanh nhân điển hình. Gây chuyện với nàng không phải là tự rước lấy không vui sao? Hiện tại hi vọng người ta chưa chuẩn bị gây chuyện, mình vội vàng chạy đi mới đúng. Nếu thật sự đợi đến khi Đường Tú Thi gây chuyện, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
- Ai nói tôi uống rượu say? Tất cả các người tránh ra cho ta!
Tên này thật đúng là xui xẻo, uống nước lạnh cũng có thể tắc răng. Giống như Quản Cố hiện tại, vốn đã say khướt hiện giờ lại càng hung hăng sỉ nhục Hà Mân một trận, tâm tình đang vượt qua khống chế, nhìn thấy đối diện lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp như hoa, không thừa dịp lúc này biểu hiện một phen, chẳng phải là đáng tiếc?
Hơn nữa Quản Cố không yêu thích cái khác, tham rượu háo sắc cũng đã xâm nhập vào trong xương cốt hắn. Thật ra nếu không phải vì tật bệnh này..., Quản Cố cũng không bị giáng chức đến huyện Hình Đường, đảm đương giám đốc một chi nhánh ngân hàng. Hắn có bối cảnh, chỉ cần vận hành, tối thiểu cũng có thể lăn lộn trong thành phố.
- Tôi nói vị mỹ nhân này, cô đang làm gì vậy, tại sao phải cứ tay nắm tay với hắn như vậy, muốn chơi trò khiêu vũ sao? Nếu vừa rồi tôi không ném chai rượu..., các người chuẩn bị chơi như thế nào? Chẳng lẽ...
Quản Cố mê đắm liếc mắt nhìn Đường Tú Thi, nhìn bắp chân nàng chảy máu, giống như coi sói ngửi được mùi, ngồi xổm xuống, vừa nói vừa sờ tay tới.
- Ai da, hình như cô chảy máu rồi, tôi có học qua chút kiến thức cấp cứu, để tôi cầm máu cho cô.
Đôi chân trắng nõn mịn màng, nếu có thể nắm trong tay thưởng thức, quả thực chính là hưởng thụ đẹp nhất, chậc chậc, không ngờ ở một nơi hẻo lánh như huyện Hình Đường còn có thể gặp được mỹ nữ cực phẩm như vậy. Tắc ông thất mã làm sao biết không phúc, ha ha, cái này tôi là kiếm được rồi.
Trong đáy lòng Quản Cố dâm đãng nghĩ như vậy, dưới sự kích thích của rượu cồn, càng ngày càng táo bạo, khi sắp sửa sờ vào bắp chân Đường Tú Thi. Hà Mân đứng bên cạnh, hoàn toàn không nghĩ tới, Quản Cố có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy, gấp giọng thét lên đồng thời nhanh chóng bước ra kéo Quản Cố.
- Quản Cố, ngươi điên rồi, còn không mau dừng tay cho ta!
A!
Tất cả phát sinh đều chỉ trong nháy mắt, khi tất cả mọi người đều cho là Quản Cố sắp sửa được như ý, không ngờ ngay sau đó trong hành lang vang lên tiếng hét thảm thiết của hắn. Thì ra là Đường Tú Thi theo bản năng mạnh mẽ nâng chân lên, đôi cao gót lúc này phát huy đầy đủ tác dụng của mình, thoáng cái dẫm lên tay Quản Cố. Cái này còn chưa tính, Đường Tú Thi dưới sự phẫn nộ còn dùng sức di di, nhất thời khiến cho Quản Cố cõi lòng tan nát quát to lên.
Tí tách!
Khi Đường Tú Thi thu hồi chân, vừa vặn có mấy giọt máu tươi bay ra, rơi lên trên mặt Quản Cố, khiến khuôn mặt kia vốn đã đỏ bừng, càng phát ra vẻ dữ tợn kinh khủng.
- Đường tổng, cô không sao chứ?
Hà Mân đứng ở Đường Tú Thi trước mặt, chặn lại Quản Cố gấp giọng nói. Nếu để cho Đường Tú Thi ở trước mặt mình, cứ như vậy bị Quản Cố chiếm tiện nghi, Hà Mân không xấu hổ chết không được.
Phải biết rằng Hà Mân luôn luôn cũng là cầm Đường Tú Thi cho rằng của mình tình nhân trong mộng!
Quản Cố tên khốn kiếp này, thế nhưng muốn làm mình mất mặt, khinh nhờn tình nhân trong mộng của mình, đây quả thực so sánh với giết Hà Mân còn muốn cho hắn khổ sở!
- Tôi không sao!
Đường Tú Thi lắc đầu, trên mặt hiện đầy sương lạnh.
Sau khi nghe được câu này, lo lắng của Hà Mân mới tạm thời giảm bớt, nhưng đợi đến khi hắn xoay người lại, nhìn về hướng Quản Cố, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một loại lãnh ý khiến cho mọi người nhìn thấy liền cảm thấy run sợ.
- Quản Cố, đây là ngươi tự tìm đấy!
A!
Hà Mân bước ra một bước, tàn nhẫn dẫm lên bàn tay Quản Cố, bàn tay phải vừa bị Đường Tú Thi giày xéo qua còn chưa hết đau, lại bị thương lại!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, quanh quẩn trong hành lang, quả thực còn khó nghe hơn giết heo, thê thảm không nỡ nhìn!