Quan Bảng

Chương 863: Chương 863: Vị trí quan trọng của một tỉnh




Chương 866: Vị trí quan trọng của một tỉnh

Bất kỳ một người thành công nào cũng phải có người có năng lực. Tuyệt đối không thể thiếu phụ tá đắc lực như vậy. Thiếu phụ tá đắc lực như vậy, có nghĩa là anh sẽ đơn đả độc đấu. Phải biết rằng cái gọi là chủ nghĩa anh hùng ở bên trong thời kỳ lịch sử có thể còn có hữu dụng, nhưng ở rất nhiều trường hợp, cái gọi là chủ nghĩa anh hùng cá nhân so với tinh thần đoàn đội, rõ ràng tinh thần đoàn đội vẫn chiếm ưu thế.

Một người cho dù lợi hại hơn nữa, không có ai giúp đỡ, có thể làm được gì?

Một người cho dù vị trí cao tới đâu, bên cạnh không có người có năng lực, ai nghe lời anh nói?

Cho nên ở trong quan trường, rất nhiều lãnh đạo thời điểm lựa chọn thư ký, sẽ tốn hết tâm tư. Mỗi một thư ký chính là thành viên tổ chức do mỗi lãnh đạo chuyên tâm bồi dưỡng. Người như vậy nếu như thả ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành cánh tay đắc lực. Thư kỹ phải thích ứng với công tác của lãnh đạo, nhưng đồng thời lãnh đạo cũng phải dựa vào thư ký. Như vậy mới có thể hình thành một cục diện hài hòa.

Trong quan trường thư ký có năng lực vẫn rất nhiều, giống như bạn tốt cùng đồng hành, giống như bạn học ở trường đảng, giống như cùng một lãnh đạo, giống như. . . Nói chung chính là có thể lôi kéo quan hệ lại cùng một chỗ, cũng có thể là đồng minh lâu dài.

Như Hoàng Ấn Đường chính là một thành viên có năng lực bên cạnh Tôn Mộ Bạch.

Làm phó trưởng đài đài truyền hình tỉnh, Hoàng Ấn Đường đối với Tôn Mộ Bạch vẫn tính là trung thành và tận tâm. Cho tới nay hắn vẫn tương đối nghe lời. Hơn nữa quan hệ giữa hai người đặc biệt. Điều này cũng làm cho Tôn Mộ Bạch đối với một số việc của Hoàng Ấn Đường đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng bây giờ Tôn Mộ Bạch thật sự sắp phát điên!

Bốp!

Một chén trà bị Tôn Mộ Bạch ném rơi, vỡ trên mặt đất. Sắc mặt hắn giận dữ đi đi lại lại ở bên trong phòng làm việc, toàn thân giống như một con sư tử đang nổi giận, lộ ra diện mạo dữ tợn.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôn Mộ Bạch đã biết. Hiện tại hắn chỉ muốn đánh Hoàng Bỉnh một trận. Cậu nghĩ cậu là dạng người gì, mà muốn lập mưu hãm hại Tô Mộc. Cậu cho rằng Tô Mộc có thể dễ dàng bị trừng trị như vậy sao? Nếu vậy hắn còn sống đến bây giờ sao? Hiện tại thật tốt. Chẳng những không thể trừng trị Tô Mộc, còn tiện thể hãm hại cha cậu tới thảm.

Cậu nói xem, chuyện sao có thể vừa khéo như vậy?

Ba. Con nghĩ chuyện này sợ rằng không đơn giản đâu. Cha nói xem, số phòng sao có thể dễ rơi như vậy được? Nếu không bị đổi, phó đài Hoàng cũng sẽ không bị phát hiện, lại không bị đánh tới gãy một chân. Hiện tại cũng không đến mức khiến dư luận xôn xao ầm ĩ. Cha nói xem làm sao có thể vừa khéo như vậy được. Từ Thiếu Cung sẽ tới nơi này sao? Cha nói xem vì sao Tô Mộc lại ở cùng nhiều người trong một phòng như vậy? Chuyện này thật sự kỳ quái. Theo con thấy, đây là âm mưu của Tô Mộc.

Tôn Tân đứng ở bên cạnh thâm trầm nói.

Con câm miệng lại cho cha!

Tôn Mộ Bạch hung hăng trừng mắt với Tôn Tân một cái.

Tôn Tân nhất thời giật mình. Hắn không dám kiêu ngạo ở trước mặt Tôn Mộ Bạch.

Đừng tưởng rằng con làm những chuyện đó, cha không biết. Con nói xem thời điểm chuyện đó phát sinh, con đang ở đâu? Hoàng Bỉnh là bởi vì ai mới đi tìm Tô Thấm gây phiền phức? Tô Thấm dù gì cũng là một nhân vật công chúng. Con nói xem, con rốt cuộc muốn hồ đồ tới khi nào mới thôi?

Tôn Mộ Bạch tức giận nói.

Tôn Tân câm miệng không nói gì, sắc mặt bắt đầu có chút khiếp sợ.

Con nói đây là do Tô Mộc âm mưu hãm hại. Được, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, cho dù biết đây là âm mưu do Tô Mộc bày ra, con có thể làm thế nào? Chẳng lẽ nói Hoàng Ấn Đường ở trong phòng mua dâm là giả sao? Chẳng lẽ nói tên côn đồ Cường Ngốc đánh gãy chân Hoàng Ấn Đường là giả sao? Chẳng lẽ nói Lưu Đông Minh không đi vào nối giáo cho giặc sao? Chẳng lẽ nói Tô Mộc người ta ở trong phòng làm chuyện rối loạn kỷ cương sao?

Tôn Mộ Bạch càng nói càng phẫn nộ.

Người ta ngồi ở trong phòng đàng hoàng như vậy, lập bẫy cho các người chui vào, các ngươi thật sự nghe lời tới mức nào? Nói chui liền thật sự chui vào. Cái này thì hay rồi. Chui vào rồi không ra được? Hoàng Ấn Đường thật đúng là sinh ra một đứa con ngoan đào hố cho cha mình. Chuyện này ầm ĩ thành như vậy, cho dù cha muốn đứng ra nói cho hắn, nhưng cha phải nói như thế nào? Chẳng lẽ cha nói hắn yêu đương vụng trộm bị người đánh gãy chân sao? Lẽ nào con không biết trong nhà Hoàng Ấn Đường là một con cọp mẹ sao? Bà ta có thể tha thứ cho chuyện như vậy sao? Nếu như bà ta cũng làm ầm ĩ lên, cuối cùng chuyện sẽ biến thành thế nào? Các con đã nghĩ tới chưa?

Bị mắng chửi một hồi, Tôn Tân cũng sắp muốn nôn ra. Mà đúng lúc này, điện thoại của Tôn Tân lại đổ chuông. Hắn len lén nhìn xuống.

Ba. Là Tôn thiếu.

Cút đi. Đừng để cho cha nhìn thấy con nữa.

Tôn Mộ Bạch tức giận nói.

Vâng!

Tôn Tân chạy vội ra khỏi thư phòng. Tôn Nguyên Thắng gọi tới thật sự là đúng lúc. Nếu như thật sự chậm một lát nữa, Tôn Tân không biết sẽ bị Tôn Mộ Bạch mắng chửi thành thế nào.

Tôn Mộ Bạch mắng xong, tức giận trong người dường như được phát tiết ra không ít. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế. Trong mắt ánh lên vẻ không cam lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể âm thầm cắn răng nhịn xuống.

Chuyện đã biến thành như vậy, bất kể thế nào Hoàng Ấn Đường sẽ bị bắt. Mình thật vất vả mới thu xếp một người vào trong đài truyền hình tỉnh, xem như đã hoàn toàn bị cắt đứt. Nói không đau lòng là giả. Nhưng vì vị trí của mình, Tôn Mộ Bạch biết chuyện lần này chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào trong bụng. Hắn không có bất kỳ biện pháp nào thay đổi được.

Tô Mộc, lại là mày. Tao sẽ không tha cho mày đâu!

Nghĩ đến chuyện này đều do Tô Mộc làm ra, trong mắt Tôn Mộ Bạch lóe lên sự phẫn nộ.

Khách sạn Cúc Hoa.

Trên mạng đã bắt đầu điên cuồng truyền bá những hình ảnh của Hoàng Ấn Đường. Ban đầu Tô Mộc nghĩ chuyện như vậy, trong thời gian sẽ được khống chế. Nhưng bây giờ, chuyện vẫn chưa bị khống chế. Hắn có thể nhìn ra được ai đó ở sau lưng trợ giúp. Nếu như chuyện này không có người thúc đẩy, làm sao có thể biến thành như vậy được.

Hoàng Ấn Đường, dù sao lão tiểu tử này cũng không phải là dạng người tốt lành gì. Bị bắt thì bị bắt!

Tô Mộc, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Đúng lúc này Tô Thấm gọi điện thoại tới.

Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Từ giờ trở đi, vị trí biên tập viên của em sẽ không bị lấy lại, ngược lại sẽ càng vững chắc hơn. Đương nhiên nếu như em muốn thay đổi, trực tiếp đi tìm Khương Ninh là được. Cô ấy sẽ giúp em nói chuyện với trưởng đài Khương Lan.

Tô Mộc tùy ý nói.

Người ta biết rồi.

Tô Thấm cười nói.

Ngay khi Tô Mộc chuẩn bị cúp điện thoại, Tô Thấm đột nhiên nói:

Dù sao người ta đã quyết đi theo anh, anh đừng xấu xa mà không tiếp nhận. Nghe cho kỹ đây. Người ta vẫn là phấn mộc nhĩ. Anh muốn ăn lúc nào cũng được.”

Ầm!

Những lời này vừa thốt ra, bên kia Tô Thấm liền trực tiếp cúp điện thoại. Tô Mộc cầm điện thoại di động, nghe Tô Thấm nói những lời kích thích như vậy, khóe miệng nhịn không được, cong lên, cười thành tiếng.

Thật đúng là một tiểu yêu tinh.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi Tô Mộc ăn sáng ở khách sạn xong, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới. Thật ra cuộc điện thoại như vậy vẫn khiến Tô Mộc có chút bất ngờ. Bởi vì bên kia nói Cao Hùng Phi muốn gặp hắn một lần.

Cao Hùng Phi là ai? Đây chính là bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh ủy, vị trí quan trọng trông coi toàn bộ tỉnh Giang Nam. Là cán bộ cấp tỉnh bộ. Hiện tại trong lúc bất chợt hắn nói muốn gặp mình. Bất kể thế nào điều này cũng làm cho Tô Mộc có chút bất ngờ. Tuy nhiên nghĩ đến ngày hôm qua mình gây ra chuyện kia, trong lòng hắn đã hiểu được phần nào. Nói vậy hẳn có liên quan đến việc xử lý Hoàng Ấn Đường. Chắc hẳn rất nhanh sẽ có quyết định.

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể kéo dài!

Nghĩ đến Cao Hùng Phi là người của Phó Khẩn Canh, trong đầu Tô Mộc suy nghĩ một chút, lập tức mỉm cười bắt đầu về phía tòa nhà của Tỉnh ủy. Tô Mộc thật ra rất quen thuộc với tòa nhà Tỉnh ủy, cho nên không bao lâu, hắn đã xuất hiện ở trước phòng làm việc của bộ trưởng bộ tuyên truyền Tỉnh ủy. Đợi đến khi Tô Mộc bước vào phòng làm việc, xuất hiện ở trước mắt hắn không ngờ chính là Cao Hùng Phi.

Cao Hùng Phi, người này cho Tô Mộc cảm giác đặc biệt. Trong suy đoán của Tô Mộc, người như Cao Hùng Phi chắc hẳn là người vô cùng thông minh. Nhưng Cao Hùng Phi trước mắt lại lộ ra một loại khí tức rất ôn hòa. Hắn ngồi ở chỗ đó, giống như một bác hang xóm. Ở trên người của hắn, Tô Mộc không cảm giác được bất kỳ khí thế cấp trên nào.

Nếu như không phải ngồi ở chỗ này, mà anh chỉ đi ở trên đường, hẳn sẽ cho rằng Cao Hùng Phi chẳng qua chỉ là một người rất bình thường.

Cao bộ trưởng, tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc ở bên trong phòng làm việc sau khi đứng vững liền cung kính nói.

Tô Mộc tới đây, ngồi xuống đi!

Cao Hùng Phi mỉm cười nói.

Thời điểm Tô Mộc quan sát Cao Hùng Phi, Cao Hùng Phi làm sao có thể không quan sát Tô Mộc được. Phải biết rằng Tô Mộc không phải là người bình thường. Cao Hùng Phi có con đường riêng của mình, biết người đứng phía sau Tô Mộc là ai. Không nói tới người khác, chỉ riêng Phó lão đã đủ cho Tô Mộc kiêu ngạo một hồi. Nếu như thật sự từ Phó lão, Cao Hùng Phi và Tô Mộc coi như có quan hệ tương đối mật thiết.

Thật sự một người có năng lực!

Cao Hùng Phi nhìn thấy bộ dạng Tô Mộc trầm ổn như vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Có thể được Phó lão coi trọng, Tô Mộc sao có thể là người đơn giản được?

Nghĩ đến Tô Mộc chính là người ngày hôm qua làm ra chuyện như vậy, giúp đỡ Khương Lan bắt lấy Hoàng Ấn Đường, hoàn toàn giải quyết được phiền phức cho hắn trong đài truyền hình tỉnh, trong lòng Cao Hùng Phi cảm thấy vui vẻ nói không nên lời.

Từ phương diện này, Cao Hùng Phi vẫn sớm gặp mặt Tô Mộc. Không vì cái gì khác, chỉ riêng quan hệ với Phó lão chắc hẳn nên tăng cường quan hệ. Càng không nói tới hiện tại Cao Hùng Phi đứng ở hàng ngũ của Trịnh Vấn Tri. Hắn biết quan hệ giữa Tô Mộc và Trịnh Vấn Tri.

Ở dưới tình huống như vậy, Cao Hùng Phi cho dù chỉ có ý chiếu cố, cũng phải liên hệ với Tô Mộc.

Vừa đúng lúc, chuyện ngày hôm qua đã cung cấp cho hắn một cơ hội như vậy.

Cho nên ngày hôm nay Cao Hùng Phi mới có thể bảo Tô Mộc qua. Mà khi Tô Mộc ngồi xuống, Cao Hùng Phi vừa cười vừa nói:

Tô Mộc, thật ra chúng ta hẳn phải sớm gặp mặt. Hiện tại mới gặp mặt thật ra có hơi uộn. Chỉ có điều không sao. Dù sao cậu rất nhanh sẽ tới Tỉnh ủy đi làm. Thật ra chuyện ngày hôm qua, cậu không có chuyện gì chứ?

Trò hay sắp diễn ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.