Lúc mới thấy Vương gia, luyến nhân vốn nghĩ y sẽ thực kích động, chính là thời điểm y chân chính nhìn thấy Vương gia, trong lòng lại thập phần bình tĩnh, duy nhất cảm giác còn lại chỉ có thân tình.
"Vương gia..." Bất tri bất giác nước mắt vẫn làm mơ hồ hai mắt, luyến nhân đứng ở tại chỗ, bùm một chút quỳ gối trên mặt đất: "Luyến nhân tham kiến Vương gia." Rồi mới phủ trên mặt đất dập đầu thật mạnh.
Dung Diễn cả kinh, nghĩ đến luyến nhân đây là còn hận hắn năm đó không thể bảo vệ tốt y, mà hiện tại phải cùng hắn phân rõ giới tuyến, thế là nhanh chân tiến lên đỡ luyến nhân đứng dậy: "Luyến nhân, ngươi còn tại trách ta phải không?"
Nói ra những lời này, Dung Diễn trên mặt đã toát ra đau thương.
Luyến nhân ngẩng đầu nhìn về phía Vương gia: "Vương gia, Vương gia vì sao nói như vậy? Luyến nhân sao dám trách ngài?"
Nhìn thấy Vương gia trước mặt cùng hai năm trước cũng có rất nhiều bất đồng, quả nhiên hắn thành thục không ít. Hiện tại luyến nhân ở luyến nhân trước mặt Lục Vương gia cũng không còn là bộ dáng đứa nhỏ ngây ngô hai năm trước, y đã hoàn toàn trở thành một thiếu niên thanh tú.
Hiện tại hồi tưởng lại, năm đó Vương gia kỳ thật bất quá là một thanh niên mười chín tuổi, căn bản còn không thành thục, hiện giờ, hai người đều đã có con đường riêng của mình, luyến nhân bỗng nhiên cứ như vậy bình tĩnh, không hề đối Lục Vương gia ôm ảo tưởng. Nguyên lai sự tình lớn dần trong nháy mắt, Vương gia năm đó cũng chỉ là đại nam hài chưa thành thục, mà hiện giờ hai người gặp lại, tình cảm hoàn toàn đã không còn như trước.
"Ngươi không trách ta năm đó không cứu ngươi sao? Nếu ta lúc ấy cẩn thận lắng nghe một chút, nhất định đã phát hiện Hoàng huynh muốn chia rẽ chúng ta, ta liều chết cũng sẽ không cho ngươi tiến cung."
Luyến nhân nhợt nhạt mỉm cười: "Vương gia, ngài không cần tự trách, này không phải lỗi của ngài, cho dù biết cũng đâu làm gì được? Chẳng lẽ phải kháng chỉ sao? Hiện tại luyến nhân cũng tốt lắm, không nuối tiếc gì cả."
Lục Vương gia nhất thời không còn biết nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn luyến nhân, luyến nhân thật sự trưởng thành, giống như hắn lúc trước từng nghĩ, hai năm qua, luyến nhân đã muốn không còn dung mạo của tiểu hài tử, trở thành mỹ mạo thiếu niên. Dung mạo như vậy, cho dù là ở trong cung cũng là hiếm có khó tìm, Hoàng huynh nhất định phi thường sủng ái luyến nhân, đoạn thời gian trước, còn truyền ra lời đồn đại luyến nhân yêu mị hoặc chủ, nhưng tận đến bây giờ vẫn không giải quyết được gì, xem ra Hoàng huynh đối luyến nhân vẫn là thập phần che chở, như vậy, hắn cũng có thể yên tâm. Hắn đã cưới vợ, đã không còn tư cách quấy rầy cuộc sống của luyến nhân, hiện tại hi vọng duy nhất chính là luyến nhân có thể buông xuống tình cảm trước kia. Dung Diễn cảm thấy suy nghĩ của hắn thật đê tiện, bởi vì hắn đã bất lực, cho nên mới hi vọng luyến nhân có thể tự mình buông.
Lục Vương gia có điểm xấu hổ gượng cười: "Luyến nhân, ngươi càng ngày càng đẹp."
Luyến nhân cúi đầu, nói không ra lời. Chẳng lẽ nói cho Vương gia rằng y lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, Hoàng Thượng căn bản không thích y.
"Hoàng huynh hắn thực sủng ngươi đi! Phía trước còn nghe nói Hoàng huynh triệu hạnh ngươi, thế nhưng ba ngày ba đêm chưa thả ngươi hồi cung." Lục Vương gia biểu tình trên mặt vẫn là không thể tự nhiên, cười khá gượng gạo.
Nghe Vương gia mang theo thanh âm sủng nịch ý cười, luyến nhân nhẫn nhịn nước mắt sắp tràn mi, tiếp tục cười: "Đúng vậy, Hoàng Thượng đối ta tốt lắm, ngài xem Hoàng Thượng liền ngay cả cưỡi ngựa đều nhất định phải cùng ta cưỡi."
Lục Vương gia vui mừng gật đầu: "Như vậy là tốt rồi, chỉ cần luyến nhân cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi."
Luyến nhân tiếp tục cúi đầu, xoay người đưa lưng về phía Vương gia.
Bởi vì nước mắt đã muốn chảy ra, không xoay người đi sẽ bị Vương gia nhìn thấy, là chính y đối Vương gia đã thay đổi tâm, chính y mới phải xin lỗi Vương gia, không thể để Vương gia tự trách.
Lục Vương gia tiếp tục nói: "Luyến nhân, ngươi yên tâm, nếu ở trong cung có gì cần ta hỗ trợ ngươi cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Lục Vương gia như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, dừng một chút, hỏi: "Đúng rồi, luyến nhân, ngươi hiện tại là chức vị gì?"
Nghe được câu hỏi của Vương gia, luyến nhân lặng đi một chút, không biết nên trả lời như thế nào, y ở hậu cung bất quá chỉ là một nam sủng, cấp bậc cùng thái giám là giống nhau, phải nói sao cho Vương gia? Mà hiện tại y cũng không còn là nam sủng, địa vị so với tạp dịch thái giám thậm chí còn thấp hơn, hiện tại so với tạp dịch còn không bằng. Mỗi ngày đều cùng phân ngựa, cỏ khô làm bạn, có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có một con ngựa, nơi ở trước kia cũng không thể trở về, chỉ có thể ở tại chuồng ngựa. Chẳng lẽ phải đem sự thật đều nói cho Vương gia sao?
Có lẽ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người không cần nói rõ cũng có thể hiểu nhau. Dung Diễn nhận ra luyến nhân không thích hợp, nắm lấy bờ vai của y xoay người y lại. Nhìn đến luyến nhân cả mặt đầy nước mắt, Dung Diễn cả kinh: "Đây là xảy ra chuyện gì? Khóc cái gì? Chẳng lẽ..."
Luyến nhân khóc đến nghẹn ngào nói: "Đừng hỏi, Vương gia, đừng hỏi."
Nếu Vương gia nhìn thấy bộ dáng y khóc, Vương gia nhất định sẽ đi nháo Hoàng Thượng, như vậy sẽ lại hại Vương gia, chính là y cũng không kiềm được nước mắt, cả người đều khóc đến run rẩy.
Dung Diễn nhìn thấy bộ dáng của y, đau lòng đưa y kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng trấn an: "Luyến nhân, vô luận chuyện gì xảy ra đều có thể nói cho ta, cho dù chúng ta không phải người yêu, ta cũng xem như là ca ca của ngươi a! Chuyện của luyến nhân chính là chuyện của ca ca, nếu ngươi ở trong cung bị ủy khuất, đều có thể nói cho ca ca."
"Vương gia..." Luyến nhân cuối cùng không kiềm được mà khóc lớn, mấy ngày nay, hoặc có thể nói hai năm trước tới nay, tất cả chua xót, ủy khuất đều theo nước mắt chảy ra: "Vương gia, Hoàng Thượng hắn, Hoàng Thượng hắn căn bản là không thích ta, hắn đã có niềm vui mới, cho dù là ba ngày ba đêm không rời tẩm phòng thì như thế nào, sau đó Hoàng Thượng rốt cuộc không nhớ tới luyến nhân, luyến nhân trước kia ở trong cung chính là nam sủng, hiện tại thậm chí ngay cả nam sủng cũng không xứng, ta chỉ là cái người chăn ngựa, làm công việc tạp dịch hạ đẳng."
Luyến nhân khóc quá lớn, dần dần cũng bình phục tâm tình, chậm rãi kể lại mọi thứ y gặp trong cung cho Vương gia nghe.