Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 27: Chương 27: Ác mộng




58, ác mộng...

Ngọn lửa cực nóng tạo thành một vách tường cao ngất trước mắt hắn, bốn phía đều là âm thanh kêu khóc thảm thiết. Địa ngục nhân gian đại khái chính là để hình dung tình cảnh này.

Lưu Bình An trên bàn tay nắm chặt cây súng đã không còn viên đạn nào, quỵ chân quỳ xuống trước căn phòng đang hừng hực thiêu đốt. Đó là nhà của hắn, hắn vì ngôi nhà này đem hết toàn lực, liều mạng bảo vệ. Thế nhưng hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị lửa cắn nuốt.

Phụ thân đã chết trận, mẫu thân và muội muội đâu? Các nàng đều ở trong nhà sao?

“Nha --”

Tiếng nữ hài tử thét chói tai xuyên thấu thiên không, khiến Lưu Bình An chấn động toàn thân. Đó là thanh âm của muội muội Lưu Ly. Hắn đứng bật dậy, không để ý tới cả người đầy thương tích, phóng đi nhắm nơi thanh âm truyền đến.

Phía sau căn nhà, quái vật màu đen khổng lồ đang nhai con mồi. Máu và khí quan của nữ hài tử từ kẽ răng nó rơi xuống mặt đất. Nữ hài tử chỉ còn lại nửa người trên, đôi mắt trợn to tràn ngập nước mắt sợ hãi, mà gương mặt khả ái quen thuộc kia lúc này đã là một mảnh tro tàn.

“A --” Tiếng kêu khàn giọng cắt qua bầu trời đêm. Phảng phất khiến linh hồn người nghe cũng cảm thụ rõ ràng bi thương thảm thiết trong đó, không ít học viên giật mình bừng tỉnh từ giấc ngủ.

Đầu tiên là Aslan, hắn nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhắm phía giường trên đối diện. Đó là thanh âm của Lưu Bình An, hét thảm thiết như thế, khiến từ trong đáy lòng hắn dâng lên bất an mãnh liệt.

Đột nhiên cảm thấy có người nghênh diện đánh tới. Hắn cực nhanh nghiêng người né tránh, thế nhưng đối phương phi thường ngoan lệ, nổi điên công kích hắn, trước mặt ngân quang chớp động, cư nhiên là dùng chủy thủ.

Aslan không dám chậm trễ, năng lực chiến đấu cận thân của hắn không tệ, trước đây từng một mình dùng tay không đánh bại năm tên côn đồ có vũ khí. Nhưng đối phương rất nhanh nhẹn, vừa ngoan lại vừa nhanh, nhìn như chiêu thức lộn xộn, nhưng toàn công kích những nơi yếu hại, Aslan có chút không chịu nổi, bị đánh trúng hai chỗ.

Chẳng lẽ là gián điệp nhền nhện? Đây là thân phận thích khách Aslan nghĩ đến trước tiên.

Ngân quang từ trước mặt đâm tới, Aslan tránh cũng không thể tránh, nhấc tay chống đỡ. Lại nghe đang một tiếng, có cái gì đánh trúng chủy thủ. Tuy rằng không đánh rơi vũ khí, nhưng đã cản trở được bước tấn công của đối phương.

Lúc này ban công truyền đến vài tiếng bước chân. Giọng to ồm ồm của Fitzgerald vang lên đầu tiên: “Tiểu An, ngươi làm sao vậy?”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thanh âm Connor ngây thơ đồng thời vang lên, đèn ký túc xá bật sáng. Ánh sáng trắng chiếu rõ tình cảnh khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy Lưu Bình An tay cầm chủy thủ đứng ở giữa phòng, bởi vì hắn đưa lưng về phía ban công, bọn Fitzgerald không nhìn không thấy biểu tình của thiếu niên. Thế nhưng Aslan và Connor, còn có Gavin đang nâng súng bắn tỉa lại nhìn rất rõ ràng.

“Tiểu An......” Fitzgerald khó hiểu vươn tay định nắm bả vai Lưu Bình An, bị Aslan lớn tiếng ngăn lại.

“Đừng động hắn!” Aslan đứng cạnh cửa, quát: “Mọi người không được tới gần.”

“Thiếu gia......” Lý Duy lo lắng muốn đến bên người Aslan, vừa nhấc chân liền nghe thấy thanh âm Aslan.

“Ngươi cũng không được lại đây!”

Connor trên mặt trừ bỏ giật mình còn có vẻ hơi sợ hãi, hắn chết đứng ở nơi đó không dám động. Đứng phía sau Lưu Bình An mọi người không rõ, vì sao Connor luôn luôn thích Lưu Bình An lại lộ ra vẻ mặt này.

Aslan cảnh giác nhìn Lưu Bình An, bày ra tư thế chặt chẽ không kẽ hở, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu. Mà Gavin cũng đầy mặt đề phòng giơ cao súng trong tay. Đôi mắt màu xanh biếc của Aslan dời về phía Lý Duy, người sau hiểu ý, gật nhẹ đầu một cái.

Fitzgerald tuy rằng không biết bọn họ muốn làm cái gì, thế nhưng hắn cảm thấy Tiểu An phi thường không thích hợp.

Hẳn là muốn ngăn Tiểu An lại. Ý niệm chợt lóe qua trong đầu.

Thiếu niên giống như một pho tượng, sừng sững đứng giữa ký túc xá. Không khí tựa hồ hiện ra một loại trạng thái kỳ quái, trầm trọng mà đè nén, ép người ta cơ hồ không thở nổi. Bên trong thực yên tĩnh, chỉ còn âm thanh hít thở đầy áp lực của đám học viên.

Aslan đột nhiên ra tay như thiểm điện, mà thiếu niên cũng đồng thời huy động lợi khí trong tay đâm về phía đối phương. Gavin bóp cò, thiếu niên xoay thân chợt lóe, viên đạn đang một tiếng bắn vào khung giường sắt. Lý Duy thừa cơ nhào lên, còn chưa đụng tới thân thể thiếu niên, trước mắt ngân quang chợt lóe, trên cổ tay đã nhiều hơn một vết máu.

Aslan năm ngón tay thành trảo chộp lấy chủy thủ trong tay thiếu niên, người sau vặn vẹo cổ tay, mưu toan tránh thoát. Aslan làm sao để hắn đạt được, hai tay dùng lực cầm lưỡi dao, máu từ kẽ ngón tay chảy ra.

“Mau ngăn hắn lại!” Aslan rống to.

Fitzgerald hô to một tiếng, đánh về phía lưng thiếu niên, dùng toàn bộ thân thể ngăn chặn thiếu niên, chặn kín đè ở trên sàn. Thiếu niên phát ra tiếng kêu rên xé lòng, thanh âm đau khổ giống như linh hồn đều bị xé rách, lay động linh hồn mỗi người ở đây.

Lúc Aslan ra mệnh lệnh, mọi người kinh hồn chưa kịp bình tĩnh lại, ba chân bốn cẳng đem thiếu niên chế phục. Thân thể cường kiện của năm người mới miễn cưỡng đem thiếu niên chế trụ thành công.

Rối loạn kinh động người quản lý ký túc xá và cảnh vệ viên. Thiếu niên bị mạnh mẽ đưa vào bệnh viện học viện, Edward làm chủ nhiệm ban cũng bị gọi tới trước tiên.

“Ta muốn biết chân tướng sự tình. Aslan * Elvis, mời ngươi báo cáo chi tiết.” Edward nghiêm khắc chắp tay đứng ở cửa phòng cấp cứu.

Connor cảm giác việc này quả thực là ép buộc. Bọn họ cũng không biết Tiểu An đến tột cùng tại sao đột nhiên phát cuồng nha. Đang muốn xen mồm vào, lại nghe âm thanh trong trẻo của Aslan chậm rãi vang lên.

“23 giờ 03 phút tối, tất cả mọi người trong ký túc xá chúng ta đều đã ngủ. Đột nhiên nghe được tiếng hét, đó là thanh âm thuộc về học viên Lưu Bình An cùng phòng. Bởi vì quá mức thảm thiết, ta đi qua xem xét. Phát hiện hắn thần trí không rõ, không phân biệt mục tiêu tập kích chúng ta.”

“Thần trí không rõ?”

Dùng vũ khí tập kích đồng học là vi phạm nghiêm trọng nội quy học viện, theo tác phong Aliya, nhất định sẽ khai trừ. Thế nhưng, Aslan nói Lưu Bình An thần trí không rõ, chứng tỏ có khả năng tồn tại nội tình khác, như vậy giáo phương phải thận trọng suy xét việc xử phạt Lưu Bình An.

Lúc này, đèn trên cửa phòng cấp cứu tắt. Mọi người trong hành lang vây quanh bác sĩ đi ra.

“Bác sĩ, Tiểu An thế nào?” Connor nôn nóng hỏi.

“Cái kia......” Quân y đem tầm mắt chuyển qua trên người Edward, sau khi đối phương gật đầu, hắn mới tiếp tục nói, “Hắn không có việc gì, kinh sợ quá độ, tinh thần có điểm không chịu nổi. Chúng ta đã tiêm thuốc an thần, hiện tại đã bình tĩnh trở lại.”

“Kinh sợ?”

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Connor càng là không khép được miệng. Tiểu An không phải đang ngủ sao? Chỗ nào bị sợ hãi. Nhền nhện biến chủng còn không sợ, hắn mới không tin có cái gì có thể khiến Tiểu An kinh sợ.

Bác sĩ nói khẽ với Edward, “Trưởng quan, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”

Edward nhíu mày một chút, sau đó nói với nhóm học viên: “Các ngươi về trước đi.”

“Nha? Chúng ta không thể vào thăm Tiểu An sao?” Connor kháng nghị nói.

“Aslan * Elvis, mang nhóm học viên của ngươi trở về.”

“Vâng.” Aslan kính một cái quân lễ, lôi kéo Connor và Fitzgerald không tình nguyện rời bệnh viện.

Tác giả có lời muốn nói: Có độc giả lại cảm giác “xôi thịt” không đủ, tuy rằng ta cũng có thể viết H, đáng tiếc Tiểu Lục [chắc là trang web post truyện] nơi này thực hài hòa...... Sẽ bị khóa nick. Phiên ngoại cũng không thể, sẽ bị khóa nick giống vậy. Có lẽ các vị độc giả có đề nghị gì hay.

Có độc giả cảm giác rất muốn “làm”. Tình huống hiện tại là...... Canh thịt đều không có, tiểu thụ muốn hay không muốn làm có quan hệ gì đâu. Bất quá, trong đàn ong đực sẽ được phân thành sủng ái và không được sủng đi. Tiểu An cũng không phải là người muốn “làm” như vậy.

Kế tiếp chuẩn bị viết một ong chúa khác. Trăm ngàn lần đừng tưởng rằng chỉ có Tiểu An là ong chúa nga. Mĩ nam đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Một ong chúa hoàn toàn khác nga, là một gia hỏa siêu cấp hoa lệ kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.