Chú thích: hắn là chỉ Tiểu An; y là Gavin
149, bằng hữu
Hai người không coi ai ra gì ở trên hành lang hôn môi. Mút vào nước bọt đối phương, miệng lưỡi giao triền, khiêu khích chỗ mẫn cảm trong khoang miệng lẫn nhau, ngẫu nhiên phát ra tiếng nước chậc chậc, khiến không khí bốn phía trở nên ám muội yêu mĩ.
Thẳng đến khi hơi thở trở nên nặng nề, hai phiến môi mới lưu luyến không rời tách ra, giữa hai khóe miệng còn dính một sợi chỉ bạc. Con ngươi màu lam nhạt giống như băng hải tản mát ra tia sáng cực nóng, đồng tử hẹp như mắt mèo gắt gao nhìn chăm chú vào thanh niên. Gavin cúi đầu liếm lên cổ đối phương, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy.
Lưu Bình An nghiêng đầu, tùy ý hai tay đối phương vuốt ve trên người mình. Hơi thở trầm trọng có điểm mất rối loạn, con ngươi thủy tinh càng thêm lóe sáng, tràn ra khát vọng đối với đối phương.
“Ân...... Không cần ở trong này......”
Khi áo bị lột xuống, Lưu Bình An đứt quãng phun ra những lời này, lại lập tức bị bao phủ trong tiếng rên rỉ. Đối phương cư nhiên cắn quả nhỏ trước ngực hắn, tùy tiện mút vào cắn cắn.
“Nha...... Ngươi là đang...... ghen sao?”
Đối phương động tác càng ngày càng se tình, ở chung năm năm, biết rõ tính nết người này, Lưu Bình An cong khóe miệng một phen kéo tóc đối phương, “Đừng lúc nào cũng để ta một mình độc thoại, mở miệng nói chuyện đi!”
“Ta muốn ăn ngươi!”
Giọng nam tràn ngập từ tính như những mảnh băng va vào nhau, sau khi nghe được phảng phất có thể làm người ta say mê trong đó. Gavin bình thường cực ít mở miệng, luôn luôn yên lặng canh giữ bên người Lưu Bình An, thường xuyên xuất quỷ nhập thần. Thế nhưng Lưu Bình An lại luôn có cách có thể khiến y tự động xuất hiện, trăm phương nghìn kế buộc y nói chuyện.
Bởi vì hắn thực thích thanh âm Gavin. Năm năm, năm tháng không lưu lại trên gương mặt người thanh niên lạnh lùng trước mắt đây quá nhiều dấu vết. Thế nhưng cặp con ngươi băng bạc kia đã không còn lộ ra sự cô tịch nữa, trừ bỏ đạm mạc, còn thường xuyên toát ra thần sắc ôn nhu.
Bất quá, ở phương diện nào đó, lại có biến hóa tương đối lớn, tỷ như háo sắc. Đối với dục vọng của mình đặc biệt phơi bày trắng ra, chưa bao giờ che dấu nhu cầu bản thân, cũng không biết cái gì tên là thẹn thùng. Có đôi khi làm những chuyện khiến Lưu Bình An vừa thẹn vừa giận, rồi lại không thể trách cứ y.
Kỳ thật trước lúc quen biết Lưu Bình An, Gavin tại phương diện này hoàn toàn là tờ giấy trắng. Y chỉ hiểu cầm súng và giết người. Phụ thân vì mục tiêu bồi dưỡng y thành sát thủ như người máy mà từ nhỏ đã tiến hành huấn luyện tàn khốc.
Trừ bỏ phương diện này, mọi chuyện khác đều thuộc về lĩnh vực phạm vi y không am hiểu. Mà đối với chuyện mình không am hiểu, y biểu hiện không phải ngốc ngốc thì chính là gọn gàng dứt khoát.
Khi còn trong học viện quân sự, sau khi sinh ra hứng thú với Lưu Bình An, cũng không có tri thức liên quan chỉ dẫn, hoàn toàn dựa vào bản năng tự thân đi làm. Khi đó cảm giác hương vị đối phương rất dễ chịu, cho nên mới trộm quần áo đối phương.
Hiện tại hai mươi bốn giờ theo dõi bên người, việc này nói là bảo vệ còn không bằng nói là thỏa mãn dục vọng của y. Cho dù Lưu Bình An bảo y không cần đi cùng, y cũng sẽ lặng lẽ đi theo, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của đối phương. Lúc mới bắt đầu, Lưu Bình An thường xuyên có loại cảm giác bị tên cuồng theo dõi rình coi. Nhưng hiện tại ngược lại đã thành thói quen.
Đại khái mắng y biến thái cũng vô dụng. Lưu Bình An nhận mệnh thầm nghĩ, đại khái y cả biến thái là cái gì cũng không biết.
Chính lúc hai người đang hôn tối mắt tối mũi, đột nhiên nghe được có tiếng người ho khan. Nghe ra cũng không phải tự nhiên, thực rõ ràng là cố ý giả ho khan, chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ.
Lưu Bình An ngừng lại, nhưng người nào đó còn chìm đắm trong trong lòng hắn lại vẫn đang bận rộn. Hai tay luồn vào quần quân phục của hắn, tùy ý vuốt ve cánh mông mềm mại lại co dãn kia.
“Ân ngô......” Thanh niên không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, khiến người làm bộ ho khan cũng mặt đỏ tai hồng.
Bất quá, người nọ lại phi thường không nhạy cảm chút nào, không những không lảng tránh mà còn thẳng tắp trừng hai người đang dây dưa. Lưu Bình An bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tiểu Đồng Âm, còn nhìn nữa sẽ đến màn trình diễn không thích hợp với nhi đồng a.”
“Ta trưởng thành lâu rồi.” Đồng Âm một bên tới gần một bên đem mắt kính gắn tơ vàng tháo xuống. Đồng Âm hiện tại không giống một gã mọt sách âm trầm trước đây nữa, vô luận là bề ngoài hay khí chất đều thay đổi hẳn ra.
Không chỉ cao thêm, mái tóc ngắn chỉnh tề dùng một ít keo xịt tóc, kính đen cũng thay bằng kính vuông treo tơ vàng sáng sủa, từ đầu đến chân, vô luận nơi nhỏ cỡ nào đều được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ. Cả người có vẻ lão luyện khôn khéo, tuy rằng bởi vì biểu tình lạnh lùng mà có vẻ có điểm bất cận nhân tình, mang theo chủng khí tức cấm dục. Nhưng đối với người khác lại có loại lực hấp dẫn đặc biệt kỳ dị.
Bởi vì Gavin đụng đến cấm khu của Lưu Bình An, khiến hắn lập tức thất thần, không chú ý tới Đồng Âm đã tới gần. Khi hắn phục hồi tinh thần, phát hiện Đồng Âm ngay bên cạnh một tay chống lên vách tường, trên mặt cảm thấy khí tức cực nóng phun ra.
“Ngươi......”
Lưu Bình An đang muốn nói chuyện, môi đã bị Đồng Âm hôn lấy.
“Ân......” Lưu Bình An mở to hai mắt, không dám tin mở to hai mắt. Mà người nào đó đang ở trong lòng hắn đột nhiên thân thể cứng đờ, nháy mắt ngẩng đầu lên, trừng trụ cái gia hỏa cùng y cướp đoạt thanh niên kia. Người sau không thèm quan tâm ánh mắt lạnh băng giết người đó, tiếp tục quên hết tất cả mà hôn.
“Buông ta ra!”
Lưu Bình An dùng lực đẩy Đồng Âm ra, đang muốn mở miệng mắng, môi lại bị người bịt kín. Chẳng qua lần này đổi thành Gavin.
“Ân ngô......”
Gavin hôn trở nên thực thô lỗ, căn bản chính là đoạt lấy, hơn nữa càng hôn càng se tình. Lưu Bình An bị hôn đến không thở nổi, không thể nhịn được nữa, một quyền đánh lên đầu Gavin.
“Ngu ngốc! Ngươi đột nhiên phát thần kinh cái gì nha? Nổi giận cũng đừng có trút lên mình ta!”
Thanh niên tóc trắng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lưu Bình An, trong con ngươi băng bạc tràn ngập không cam tâm. Quay đầu dùng ánh mắt tràn ngập sát khí trừng trừng nhìn Đồng Âm. Lưu Bình An sờ mái tóc dài của thanh niên, thở dài, quay đầu nói với Đồng Âm: “Đừng có đùa kiểu này, sẽ chết nga.”
“Ta mới không sợ.” Đồng Âm trên mặt trồi lên thần tình bất khuất kiên cường. Chỉ có lúc này, Lưu Bình An mới có thể đem bộ dáng hắn cùng thiếu niên năm năm trước liên hệ với nhau.
“Vậy cũng không được.” Lưu Bình An kéo Gavin, bảo y trở về phòng đi. Người sau trừng Đồng Âm, không nhúc nhích. Lưu Bình An đành phải đến gần bên tai y, nhẹ giọng nói gì đó. Gavin mới gật đầu xoay người rời đi.
Nhìn thanh niên khóe miệng hiện lên nụ cười, Đồng Âm sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đường xa mà đến, vất vả rồi.” Lưu Bình An đi đến bên người Đồng Âm, vỗ vai đối phương. “Ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống hảo hảo trò chuyện một hồi đi. Nơi này thật sự là nhàm chán muốn chết.”
“Tại sao......”
“Hả?” Đối phương bất động, đã bước nửa bước chân Lưu Bình An xoay người lại, “Làm sao vậy?”
“Tại sao ngươi luôn cự tuyệt ta? Vì cái gì bọn họ thì có thể?” Đồng Âm kéo áo Lưu Bình An, “Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là ong đực sao? Ta cũng có thể xin Trung tâm nghiên cứu sinh vật......”
Lưu Bình An sửng sốt một chút, con ngươi màu thủy tinh chợt lóe kinh ngạc, tiếp đó rất nhanh liền khôi phục thành ý cười ôn hòa.
“Không phải đâu. Cũng không phải tất cả ong đực đều có thể làm loại chuyện này nga. Ta không thích lạm giao.” Hắn trừng mắt nhìn đối phương, “Hay là nói, trong mắt Đồng Âm, ta chính là loại người này?”
“Ta thích Đồng Âm, nhưng cũng không muốn cùng ngươi làm cái loại chuyện này a.” Hắn vươn tay ra với thanh niên còn đứng ngốc ở nơi đó, “Đi, chúng ta đi ăn cơm đi. Nói cho ta biết ngươi ở Bộ hậu cần như thế nào khi dễ đám lão gia hỏa kia nha?”
Đồng Âm thở dài, bất đắc dĩ đeo kính lên, “Là ta bị khi dễ mới đúng.”
“Ta đây giúp ngươi giáo huấn bọn họ!”
“Không cần.” Một mạt tinh quang chợt lóe trên thấu kính, Đồng Âm đẩy đẩy gọng kính, trở về ngữ khí lạnh lùng, “Ăn miếng trả miếng luôn luôn là thói quen của ta.”
Hai người tranh cãi trêu đùa lẫn nhau, vài tia nắng mặt trời chiếu lên nụ cười của bọn họ, có vẻ ấm áp vô cùng. Bằng hữu cũng có thể là một đời ràng buộc.
Tác giả có lời muốn nói: Gavin bị Tiểu An quên đi ......