Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 41: Chương 41: Bắt đầu hành trình




72, bắt đầu hành trình...

Sáng sớm hôm sau, Edward mang theo rương hành lý đến nhà Smith. Làm cho Lưu Bình An đành phải vội vàng đến chỗ Agnes thông báo, sau đó gấp gáp trở về.

“Không phải nói buổi chiều mới xuất phát sao?” Bởi vì nói lời từ biệt Agnes rất vội vàng nên thiếu niên cảm thấy có điểm mất hứng.

“Đúng.” Edward cào cào cái gáy, trên mặt cư nhiên có điểm đỏ lên, “Là tại ta quá nôn nóng.”

Nhìn hắn biểu tình như vậy, Lưu Bình An kinh ngạc mở to miệng, nước trà đang uống chảy cả ra. Huấn luyện viên Ác Ma cư nhiên đỏ mặt, trời sập sao?

“Ngươi đây là biểu tình gì nha?” Edward phát hiện chính mình thất thố, không khỏi ho nhẹ một tiếng để che dấu. Kỳ thật hắn tối hôm qua hưng phấn cả đêm không ngủ. Thứ nhất là vì có thể đi xem hội chợ quân sự quốc tế mà hưng phấn, nhưng nguyên nhân càng lớn hơn là vì có thể cùng thiếu niên đồng hành.

Chính mình rõ ràng cũng đã ba mươi, lại còn giống mấy đứa trẻ con nóng đầu, đại khái là bị thể chất ong đực ảnh hưởng đi. Cùng ong chúa tiếp xúc càng gần, sẽ càng bị đối phương hấp dẫn.

“Hai giờ chiều lên xe lửa MT05, bốn giờ tới Lôi Cát Lợi Tư, sau đó đổi xe giao thông công cộng đến hội chợ. Trước năm giờ rưỡi phải đến nơi. Vì trước khi được vào hội trường còn phải qua kiểm tra an ninh. Hôm nay thời gian của chúng ta rất gấp, cho nên ngươi hành động nhất định phải nhanh.”

“Vâng, trưởng quan.” Bởi vì giọng điệu đối phương nghiêm khắc mà hữu lực giống như ra lệnh, Lưu Bình An theo thói quen ưỡn ngực kính một quân lễ. Chào xong mới nhớ, hiện tại là đang nghỉ hè. Chính mình không tất yếu nghe mệnh lệnh của người này.

Nhìn thiếu niên trừng mắt với mình, Edward nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nụ cười mang theo một tia trêu chọc.

“Ngươi có năm phút đồng hồ chuẩn bị hành lý.”

“Vâng, trưởng quan!” Thân thể lại không tự giác đứng nghiêm kính lễ. Thiếu niên đối với phản xạ có điều kiện của bản thân mà cảm thấy bi ai.

Rất nhanh đóng gói xong hành lý, kiếp sống quân lữ trường kỳ khiến thiếu niên làm việc tốc độ mau lẹ, tuyệt không dây dưa lằng nhằng. Mà Edward cũng làm cơm trưa đơn giản. Smith trước giờ cơm trưa chạy trở về.

“Không thể tưởng được Bộ kỹ thuật lại chịu thả người. Hạng mục thực thuận lợi sao?”

“Đừng đùa.” Smith cắn một miếng lớn sandwich rau dưa, “Bình cảnh, bình cảnh, hoàn toàn bình cảnh! Ta mới không cần cùng bọn thùng cơm kia ở nơi đó phí thời gian.”

Nhìn bộ dáng đồng nghiệp, Edward có thể tưởng tượng ra hắn tại Bộ kỹ thuật phát cáu khủng bố, cùng với bộ dáng tức giận xanh cả mặt của mấy lão già khoa học gia và nhóm công trình sư.

Hắn mà nói muốn nghỉ ngơi đại khái không có người dám phát ra tiếng “hừ” đi.

“Vậy ngươi có vé vào cửa rồi.”

“Đương nhiên!” Sau phiến kính mắt Smith ánh mắt chợt lóe lợi hại, “Đương nhiên không có khả năng để ngươi và Tiểu An một mình đi được. Ai biết ngươi tên biến thái này sẽ làm ra những gì.”

Người này khẳng định là vơ vét tài sản của công trình sư. Edward không khỏi nhíu mày, tuy rằng cảm giác có điểm tiếc nuối, nhưng tâm tình hắn vẫn rất khoái trá.

Buổi chiều đúng giờ lên xe lửa MT05 đi Lôi Cát lợi tư, tuy rằng là xe lửa bay tốc hành, nhưng đối với Edward và Smith mà nói bất quá chỉ là phương tiện giao thông phổ thông. Nhưng Lưu Bình An lại là lần đầu tiên ngồi loại xe này.

“Oa – thật nhanh a! Quá tuyệt!”

Xe lửa tốc độ rất nhanh, cảnh sắc hai bên biến thành một mảnh vải giăng ngang màu sắc rực rỡ. Phong cảnh xa xa cũng nhanh chóng biến gần. Lưu Bình An hưng phấn lớn tiếng hoan hô.

Smith đem thiếu niên dính trên cửa sổ kéo xuống ấn về chỗ ngồi, “Ngu ngốc! Mau ngồi xuống.”

Thiếu niên tuy rằng ngồi trở lại chỗ ngồi, nhưng hai tay vẫn đặt trên cửa kính, đầy mặt hiếu kỳ nhìn bên ngoài. “Thật là bay dán mặt đất a. Tuyệt quá!”

“Đừng kêu nữa, người khác còn tưởng rằng chúng ta là mấy lão nhà quê!” Smith đối với thiếu niên hoàn toàn bó tay. Mà Edward thì nhịn không được phì cười.

Đột nhiên một trận gió thốc đập vào mặt mà đến, cuộn lên mặt bàn chất đầy vật phẩm. Cốc giấy đựng cà phê bay đến chỗ hành khách, nữ nhân hốt hoảng đè lại váy của mình, thậm chí nghe tiếng có người thét chói tai.

“Yahoo--” Ở chỗ ngồi toa xe phía trước, hai thiếu niên bộ dạng giống nhau như đúc mở cửa kính thoát hiểm khẩn cấp, một bên la hét một bên đang chuẩn bị thò thân thể ra.

Các tiếp viên hàng không lập tức tiến lên đem hai người kéo xuống, đóng cửa lại, hung tợn giáo huấn hai thiếu niên kia một trận.

Hai thiếu niên bộ dạng giống nhau như đúc, tóc nhuộm màu hồng nhạt và con ngươi xanh da trời, mắt to tròn xoay chuyển, vừa nhìn liền biết là quỷ nghịch ngợm gây sự. Nếu không phải hai má trái phải phân biệt vẽ một ngôi sao hồng nhạt, đại khái không thể phân biệt được hai người.

“Không thể mở ra sao? Nhưng là mở ra sẽ rất thích nga.”

“Đúng rồi đúng rồi, nếu không mở cửa sổ ra, làm sao có thể cảm nhận tốc độ bay của xe lửa nha. Cách lớp thủy tinh thì không bằng xem phim cho rồi.”

“Ta cảm giác MT cần cải tiến phục vụ hành khách nga. Chí ít phải để người ta cảm thấy đặc sắc lớn nhất của nó.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Hai người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khiến tiếp viên hàng không rất là đau đầu. Xe lửa bay tốc độ 430.000 mét/giờ, đầu cũng sẽ bị thổi bay nha. [ Thiên Âm: Giả thiết, chỉ là giả thiết...... Không cần quan tâm......]

“Thực xằng bậy, không nghĩ tới bây giờ còn có loại nhà quê này.” Smith chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, lại nhìn thấy Lưu Bình An đang dùng ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm trên cửa kính thoát hiểm khẩn cấp, lập tức xù lông.

“Khỏi phải mơ tưởng!”

Buổi chiều đúng bốn giờ tới đại lục phía đông Lôi Cát Lợi Tư. Lôi Cát Lợi Tư có tường thành bằng hợp kim là nơi tập trung khoa học kỹ thuật về công nghiệp kim loại. 30% sản phẩm kim loại toàn thế giới đều được sản xuất từ đây.

Vô luận là người máy, vũ khí, phương tiện giao thông, hay là vật dụng kim loại sử dụng hàng ngày, nơi này cần cái gì có cái đó.

Đây là một tòa siêu cấp đô thị do khoa học kỹ thuật và kim chúc tạo nên. Nhìn từ xa, căn bản không giống đô thị mà là một căn cứ địa.

Những tòa nhà thiết kế độc đáo cao ngất trong mây, đường cao tốc như mạng nhện lượn lờ xuyên qua giữa các tòa cao ốc. Thang máy trong suốt phục vụ lên xuống hai mươi bốn giờ không ngừng, mỗi lần đều chật ních người. Cả tòa thành thị phồn hoa đến mức làm người ta líu lưỡi.

Nhà ga tọa lạc cách mặt đất mấy chục mét, xuyên qua các nhà cao tầng kim loại trên không. Nhà ga hình trứng có đỉnh bằng thủy tinh trong suốt, trên không đại sảnh được chiếu sáng bằng đủ loại tin tức lập thể lơ lửng.

Lưu Bình An biến thành đứa nhỏ tò mò, tham lam nhìn thế giới nhiều màu sặc sỡ này. Thứ nào cũng đều mới mẻ không thôi, xem cái này một chút, cái kia một chút đều hô to gọi nhỏ. Khiến Smith đau đầu không thôi.

Nhà ga đông người chen lấn, thiếu niên cảm thấy có một bàn tay to lớn cầm lấy tay mình. Ngẩng đầu nhìn thấy Edward đang quay đầu hướng hắn lộ ra nụ cười ôn nhu, “Người đông lắm, cẩn thận bị lạc.”

Thanh âm nam tính trầm ổn đầy mị lực, còn có bàn tay to đầy vết chai, khiến Lưu Bình An cảm giác tựa hồ có dòng nước ấm chảy vào thâm tâm. Hôm nay đối phương không mặc quân trang, mà mặc áo T-shirt ngắn tay xanh nhạt, vạt áo bỏ ngoài quần dài đầy vẻ hưu nhàn, áo khoác cởi ra khoác bên hông. Dáng người to lớn cao ngất, cho dù là vô ý, tư thế đứng thẳng vẫn duy trì phong thái quân nhân, mị lực nam tính thành thục không ngừng hấp dẫn tầm mắt không ít thiếu nữ.

Lưu Bình An cũng không khỏi cảm giác tim đập bang bang trong lồng ngực, trên mặt có điểm nóng lên.

Kỳ quái nha, tuy rằng hôm nay quả thật rất nóng, nhưng trong nhà ga rõ ràng vẫn có không khí hơi lạnh mà. Còn đang không hiểu ra sao, một tay còn lại cũng bị nắm.

“Ngươi mau buông tay! Không cho phép ngươi nắm tay hắn.” Smith dùng ánh mắt lợi hại nhìn thẳng chỗ móng vuốt sói. Nhưng mà người sau lại không đồng ý buông ra.

Làm khoa học gia, Smith tuy rằng dáng người không rắn chắc bằng Edward, nhưng thân thể thon dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang kính mắt, tóc dài màu trắng kẹp lên khoát trên vai, mặc trên người y phục màu trắng, cả người tản ra khí chất văn nhân trí tuệ.

Hai người này thực làm người khác chú ý, hiện tại bởi vì tư thế quỷ dị này, càng tăng thêm người ở bốn phía quẳng đến ánh mắt hiếu kì. Bị hai người kẹp ở giữa, thiếu niên đầy đầu hắc tuyến, hắn cũng không phải học sinh còn nhỏ nha.

Hai người không khí giương cung bạt kiếm, vì thế vốn định làm dịu đi một chút không khí kia.

“Cái kia...... Cha mẹ, không cần cãi nhau. ai nắm tay cũng không sao, ta cũng không phải học sinh nhỏ a.”

Tác giả có lời muốn nói: Một nhà ba người đi lữ hành...... Nói đùa ...... Lưỡng công nhất thụ đi lữ hành nha...... Cũng là nói đùa. Kỳ thật còn có những người khác cùng đi.

Ngày mai khai v mà nói, thiên đầu tiên là canh ba. Bởi vì quan hệ đến việc công tác, hẳn là lúc tối khá trễ. Hôm nay khoảng canh hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.