134, bóng đêm 1
“...... Đồng tâm hiệp lực, chiến thắng địch nhân, đánh lũ quái vật nhền nhện lui về hang ổ đi......” Tiếng đàn hoạt bát sinh động cùng với tiếng ca sung sướng phiêu đãng trên bầu trời doanh địa.
Trên bãi đất trống ở một khu biệt thự khác, mọc lên một đám lều trại màu xanh lục. Nơi này là doanh địa lâm thời của quân Liên Minh. Bởi vì nhân số tương đối nhiều, nên không phải tất cả học viên đều có thể nghỉ ngơi trong biệt thự. Đại bộ phận đều đóng quân ở chỗ này.
Tuy rằng đa số mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, nhưng có một ít gia hỏa tinh lực quá thừa đang ngầm chúc mừng. Bọn họ ở trên bãi đất trống đốt lửa trại, ca hát khiêu vũ, hút thuốc uống rượu, đánh bài nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hát và tiếng đàn của Hassan là ắt không thể thiếu, mà có vài tên uống hơi nhiều cũng cùng hắn hát lung tung cả lên, không ngừng có người lớn tiếng hoan hô. Mà bên kia, hai gã đại cá tử đang so bắp thịt, không ít người ở bên cạnh hò hét trợ uy.
“Fitzgerald cố lên!” Connor hô to, vì bằng hữu của mình cổ vũ. Từ thân hình mà xem, đối thủ của Fitzgerald so với hắn còn to con hơn, thế nhưng đã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng trên trán Fitzgerald lại một giọt mồ hôi cũng không có.
Rất nhanh hắn liền thắng đối thủ, Lưu Bình An bắt đầu hướng những người khác lấy tiền.
“Đến đến đến, người thua phải chịu trận nga.”
“X, bàn thứ 10 rồi đó. Hắn khẳng định là ăn gian.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mau trả tiền lại đây!”
Sau khi Fitzgerald làm theo lời Lưu Bình An nói, đem một khối đá nắm trong tay bóp nát, không còn ai dám kháng nghị nữa.
“Tiểu An, hôm nay kiếm được khá ghê.” Connor đếm tiền, ánh mắt biến thành hình hai tờ đôla.
Nhưng Lưu Bình An lại không đáp lại, mà quay đầu nhìn về phía một chỗ náo nhiệt nhất. Thanh niên tóc vàng mắt xanh giống như chúng tinh ủng nguyệt [tâm điểm của đám đông] bị đám người vây quanh. Hắn ngồi cạnh lửa trại, ánh lửa màu vàng kim hắt lên mái tóc vàng càng thêm chói mắt, ánh lửa chiếu vào đôi mắt của hắn, màu xanh biếc chuyển thành màu xanh ngọc sâu thẳm, bên trong như cũng có hai ngọn lửa đang nhảy múa.
Trải qua một trận chiến này, Aslan nhân khí càng thêm cao. Không chỉ trong học viện quân sự Aliya, ngay cả các học viện khác cũng có không ít học viên bày tỏ tình cảm kính ngưỡng với người này.
Vô luận mọi người khen ngợi hắn bao nhiêu, các thiếu nữ quẳng đến bao nhiêu ánh mắt quý mến, thanh niên thủy chung vẫn mang theo nụ cười khiêm tốn.
“Tiểu An...... Ngươi nhìn gì vậy?” Connor ngẩng đầu chú ý tới thiếu niên tựa hồ không yên lòng, theo tầm mắt thiếu niên nhìn lại. Phát hiện đối phương đang nhìn người khác, trong lòng một trận không thoải mái.
“Tiểu An...... Ngươi thích Aslan, đúng không?”
Lưu Bình An trong lòng kêu “đông” một tiếng, cuống quít cúi đầu cầm lấy lon bia bên cạnh nhét vào miệng Connor mà trút.
“Ngu ngốc! Uống đi!”
“Ân ngô ân ân......” [ Tiểu An quá phận _]
Nhưng Lưu Bình An không phát hiện ra, người vừa rồi bị nhìn chăm chú cũng đang nhìn chăm chú vào hắn. Aslan một bên xã giao với những người khác, một bên luôn là không tự giác nhìn qua phương hướng Lưu Bình An.
Nhất cử nhất động của thiếu niên tựa hồ đều có thể tác động đến tâm của hắn.
Hôm nay khi hạ lệnh xung phong, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến một mình thiếu niên. Hắn nhất định phải lập tức đi cứu người quan trọng nhất kia.
Aslan trong lòng rất rõ ràng, hắn như vậy tuyệt đối không phải là một quan chỉ huy tốt, lại càng không phải chuyện một quân nhân nên làm. Thế nhưng hắn không thể khắc chế loại suy nghĩ này. Không thể lừa gạt tâm chính mình. Cho nên, lúc mọi người khen ngợi hắn, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy.
Xin đừng gọi ta là anh hùng. Ta bất quá là một gia hỏa ích kỷ vì người mình yêu mà chiến đấu mà thôi.
“Kỳ quái, tư lệnh viên của chúng ta biến đi nơi nào rồi?” Có người chú ý tới cấp trên cao nhất của bọn họ cư nhiên không ở đây. Tuy rằng chỉ là hội chúc mừng lén, thế nhưng đội ngũ cán bộ cơ hồ đều tham gia. Chỉ mình tư lệnh viên là không có, thật sự rất kỳ quái a.
“Không biết a. Nhưng mà tên kia không ở đây, chúng ta không phải càng thoải mái hơn sao?”
Aslan đối với điểm này cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn luôn cảm giác Douglas người này có điểm quỷ dị. Nhưng đến cùng là chỗ nào không đúng, thì hắn không thể nói ra được.
“Aslan đại nhân, ta kính ngươi một ly.” Đội trưởng Không quân Lillia đem chén rượu đưa tới trước mặt Aslan. Tuy rằng trên người nàng vẫn mặc quân trang, nhưng trên mặt lại trang điểm trang nhã, dưới ánh lửa có vẻ xinh đẹp động nhân.
Đôi mắt Aslan chợt lóe một tia tinh quang, mỉm cười tiếp nhận chén rượu, nâng chén cạn.
“Aslan đại nhân quả nhiên sảng khoái. Lại đến một ly.” Lillia vì hắn rót rượu, sau đó chính mình cũng cầm chén rượu đầy.
Hai người đối ẩm, mà những người khác bắt đầu ồn ào, cá cược xem trong hai người ai đổ trước. Thậm chí có người bắt đầu huýt sáo. Tuy rằng không khí rất náo nhiệt, thế nhưng lại có người lạnh lẽo như băng.
“Aslan diễm phúc khôn cùng nha.” Eugene không biết từ nơi nào chui ra. Sắc mặt có điểm ửng đỏ, tựa hồ cũng uống không ít.
“Ta cảm giác Aslan như vậy không tốt lắm......” Fitzgerald tuy rằng chậm tiêu, nhưng trực giác luôn luôn đúng. Hắn cảm giác Aslan như thế này, Lưu Bình An sẽ không cao hứng.
“Tiểu An, ngươi nói Aslan sẽ bị mỹ nữ kia hạ đo ván sao?” Lúc Connor quay đầu, phát hiện không thấy thiếu niên ngồi bên người đâu, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên dần dần chìm vào bóng đêm.
“Uy, Tiểu An...... Ngươi đi đâu đó?”
“Đi tiểu.”
Từ trong bóng đêm truyền đến thanh âm thiếu niên, Connor cảm giác ngữ khí kia căn bản không giống như là đi WC, lộ ra hàn ý thật sâu.
Lưu Bình An biết mình không nên tức giận như vậy. Aslan vốn rất được hoan nghênh, có mỹ nữ tìm hắn uống rượu thực bình thường. Nếu có mỹ nữ chủ động tìm mình uống rượu mà nói, mình cũng nhất định sẽ vui vẻ nhận.
Thế nhưng Lưu Bình An chính là không thể bình ổn tức giận trong lòng. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái. Bản thân phảng phất trở nên không giống chính mình. Quá mức để ý một sự vật cũng không phải chuyện tốt gì.
Tựa như hắn rất để ý Agnes, cho nên sẵn sàng hy sinh tính mạng bảo vệ. Nhưng thứ trọng yếu này không thể có quá nhiều, bởi vì nếu quá nhiều, hai tay sẽ không thể nắm chặt, cũng thực dễ dàng mất đi.
Vạn nhất ngày nào đó hắn mất đi......
Lưu Bình An đột nhiên hô to, đánh gãy suy nghĩ của mình. Tuyệt đối sẽ không phát sinh cái loại sự tình này! Hắn không bao giờ muốn lại thưởng thức qua loại mất đi đau khổ này nữa.
Bãi biển trống trải không một tiếng động, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ soàn soạt. Bầu trời đêm mênh mông bát ngát trong veo vắt ngang vô số ngôi sao, giống như một dải lụa ngân sa màu tử lam mềm mại.
Ngân hà sáng rọi, kéo dài đến tận nơi trời biển giao nhau. Ngọn gió mơn trớn mặt biển, từng gợn sóng trắng xóa lãng hoa nhẹ nhàng lan tỏa. Hòn đảo nhỏ vào đêm chính là xinh đẹp yên tĩnh như vậy. Cơ hồ khiến Lưu Bình An chìm đắm trong đó.
Hắn chân trần thong thả bước trên bờ cát, cảm giác lớp cát dưới chân nhẵn nhụi ướt át. Tại chiến trường phương xa cũng là một mảnh cát ngút ngàn, thế nhưng trong từng hạt cát đó lại tràn ngập cạm bẫy tử vong. Cát lún cùng nhền nhện ẩn náu trong đó tùy thời sẽ cướp đi tính mạng binh lính.
Khi hắn nhìn về phía mặt biển, phát hiện trên mặt biển tối đen cư nhiên có một thân thể trắng ngần đang chậm rãi di động. Người nọ thân thể quang lỏa, cái lưng duyên dáng từng bước một chìm vào lòng biển.
Không thể nào? Khuya như vậy mà còn có người lõa thể đi bơi.
Lưu Bình An cũng không muốn quấy nhiễu hứng thú của người khác, thế nhưng người nọ lặn vào trong nước thật lâu cũng không nổi lên. Khiến hắn cảm giác không quá thích hợp.
Sẽ không phải là chân rút gân rồi sặc nước đi?
Thật là đủ sát phong cảnh, khó được dịp ban đêm thoải mái nhàn nhã liền bị con quỷ nước này đánh vỡ. Lưu Bình An thấp giọng nguyền rủa, cởi áo, chạy xuống biển.
Hụp người tại chỗ người nọ trầm xuống, bởi vì đáy biển quá tối, hắn chỉ có thể tận lực đưa tay qườ quạng. Ngay khi hắn đụng tới một bàn tay, liền dùng lực cầm bàn tay kia, đem đối phương kéo lên mặt nước.
Thật vất vả tha đối phương lên mặt nước, sau khi nhìn rõ diện mạo đối phương, Lưu Bình An chấn động.
Sao lại là hắn?