157, đại tiệc
“Khốn kiếp! Buông ta ra!” Lưu Bình An bị đặt trên bàn, đầu lưỡi cực nóng lại mấp máy dính dấp ở trên cổ, mang đến cảm giác vừa ngứa vừa khó nhịn, khiến hắn cả người run rẩy.
Thanh niên liều mạng giãy dụa muốn trở mình, người đè nặng hắn cười khẽ, thật theo như hắn mong muốn, đem cả người hắn xoay lại đối mặt với mình.
“Tiểu An......”
Lại là con ngươi màu xanh biếc quen thuộc kia, biểu tình ôn hòa, ngữ khí ôn nhu, khiến nội tâm Lưu Bình An nổi lên từng vòng gợn sóng. Đối phương nằm trên người hắn, hai tay gắt gao ôm lấy hắn.
“Tiểu An, ta đã trở về......”
Lưu Bình An đôi mắt trợn to không khỏi dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt tràn đầy hốc mắt, theo hai má rơi xuống. Năm năm, hắn đợi chính là những lời này. Nhưng mà......
Đáp lại đối phương chỉ là một phát trọng quyền, người sau lập tức né tránh, không khỏi ngạc nhiên nhìn Lưu Bình An, “Tiểu An?”
“Khốn kiếp, ngươi không phải hắn! Ngươi căn bản không phải hắn!”
“Vì cái gì nói ta không phải hắn chứ? Tiểu An.”
“Bởi vì......” Lưu Bình An cắn cắn môi dưới, “Aslan mới không có hạ lưu như ngươi vậy đâu.”
Đối phương cong khóe miệng, mang theo ý cười tà tứ xấu xa, “Cái này không phải là hạ lưu, là dục vọng nam tính bình thường nha. Trên thực tế hắn ảo tưởng xâm phạm ngươi không biết bao nhiêu lần. Ta bất quá vì hắn thực hiện mà thôi.”
Hắn một bên nói một bên tới gần Lưu Bình An, bắt lấy tay đối phương đặt lên hạ thân của mình, “Cảm giác được không? Đây là do lâu ngày không gặp tình nhân mà sinh ra phản ứng chân thật nga.”
“Cái gì......” Cảm thấy vật thể cứng rắn cực nóng trong tay kia, Lưu Bình An cảm giác hai má nóng lên. Muốn rút tay về, đối phương lại nắm càng chặt, căn bản không thể động đậy.
“Nói cho ta biết chân tướng.” Lưu Bình An khẽ cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng con ngươi đối phương, “Nói cho ta biết năm năm trước đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?”
“Nhưng mà ta rất đói bụng.” Đối phương đưa tay chạm đến chỗ mẫn cảm của thanh niên.
“Vậy thì vừa 'Ăn’ vừa nói đi.”
Không ngờ rằng đối phương sẽ dứt khoát như thế, hơn nữa còn là khiêu khích trắng trợn. Hắn vốn định tiếp tục đùa giỡn Lưu Bình An, nhưng hiện tại hẳn là cần đem nhu cầu bản thân giải quyết trước. Nhân loại nha, quả nhiên là thực phiền toái.
“Năm năm trước, Ác Ma mắt tím muốn có được sức mạnh của ta. Nhưng tại một khắc cuối cùng, vương tử điện hạ đuổi tới.” Nam tử đem Lưu Bình An đặt trên bàn, vừa nói vừa linh hoạt cởi quần áo hắn.
Cảm thấy từng cái cúc áo bị mở ra, ngón tay có điểm lạnh của đối phương như có như không đụng vào trước ngực, Lưu Bình An có loại cảm giác khó nhịn. Một phen đè tay đối phương, “Chỉ cởi quần thôi hẳn là có thể đi?”
Nam tử nhíu mày, cong khóe miệng, chuyển hướng ngón tay đến quần Lưu Bình An. Lưu Bình An vẫn luôn cảm giác ngón tay Aslan thon dài lại linh hoạt, khi lướt trên bàn phím cứ như đang đánh dương cầm vô cùng ưu nhã. Nhưng mắt thấy ngón tay linh hoạt này đang cởi bỏ quần của mình, đột nhiên hắn có loại cảm giác như bị đầu độc. Ngón tay xinh đẹp như vậy không nên làm loại sự tình này.
Hắn đè tay đối phương lại, “Hay là để ta tự cởi đi.”
Nam tử nhún vai, hai tay giơ lên dựa vào một bên, khoanh tay nhìn chăm chú vào Lưu Bình An. Người sau bị tầm mắt cực nóng của hắn nhìn chăm chú, cảm thấy có điểm lúng túng. Hắn thật muốn tự đánh mình một quyền, làm gì mà lại đáp ứng đối phương chứ.
Lưu Bình An ngồi dậy, xoay người tháo giày quân dụng, giày da rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề. Hắn bắt đầu cởi dây lưng và khóa quần, nhưng bởi vì quá căng thẳng, ngón tay run rẩy cư nhiên luýnh quýnh thật lâu mới rút được dây lưng xuống.
Đột nhiên ngẩng đầu, trong cặp mắt màu bích lục kia phản chiếu chính mình quẫn thái ngồi ở trên bàn. Mà tầm mắt cực nóng của đối phương dừng trên làn da của hắn, khiến hắn cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên.
Aslan đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn lại muốn tại trước mặt Aslan cởi sạch quần áo. Vừa nghĩ đến chỗ này, Lưu Bình An liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
Không đúng, người kia mới không phải là Aslan! Hắn cắn răng, một tay nắm quần dài tính cả quần lót toàn bộ xả xuống.
“Nói mau! Đừng có ngừng lại.”
Lưu Bình An đột nhiên ngẩng đầu, tức giận trừng đối phương. Người sau tựa hồ rốt cuộc không thể bảo trì trấn tĩnh được nữa, thân thể phản ứng quá mức mãnh liệt, linh hồn trong cơ thể kêu gào, khát vọng thân thể người thanh niên trước mắt này.
Hắn tới gần thanh niên, chen người vào giữa hai chân thanh niên, bức đối phương không thể không mở hai chân ra. Ngón tay hướng đến địa phương mẫn cảm, xoa nắn đùa giỡn.
“Ân...... Ngươi......”
“Ngoan...... Nếu không làm tốt chuẩn bị mà nói, ngươi sẽ thực bị thương.” Nam tử ôn nhu nói bên tai Lưu Bình An, ngữ khí tựa như đang dỗ dành tiểu hài tử, nhưng lời nói ra lại hết sức se tình.
“Tiểu An, ta không muốn khiến ngươi bị thương. Ta sẽ thực ôn nhu.”
“Ta không muốn nghe mấy thứ này! Nói cái ta muốn nghe.” Lưu Bình An cố nén phản ứng thân thể cùng với cảm giác ngón tay đối phương mang đến cho hắn, nắm tóc đối phương, kéo hắn lại gần mình.
“Vương tử đánh bại Ác Ma. Ác Ma phẫn nộ cho nổ tung nơi đó, định đồng thời hủy diệt ta và xử lý vương tử. Nhưng mà nha, hắn tính kế sai lầm.”
“Nha......” Cơn đau thình lình xảy ra khiến Lưu Bình An phát ra một tiếng rên rỉ cao vút. Nhưng lập tức liền bị đối phương lấy tay che lại.
“Suỵt -- tuy rằng ta rất muốn nghe thanh âm khả ái của Tiểu An, nhưng càng không muốn để người khác nghe được. Lần sau đổi địa điểm, ta sẽ để Tiểu An kêu tận hứng nha.”
“Khốn kiếp...... Ân......” Lưu Bình An cắn chặt răng, thế nhưng trùng kích mãnh liệt kia vẫn khiến hắn cúi đầu, tiếng rên rỉ tràn đầy thoát ra.
“Vương tử so với hắn suy nghĩ thông minh hơn nhiều. Hắn tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng ý chí lại kiên định dị thường, lúc kề cận cái chết đã cùng ta định khế ước.”
“Là cái gì? Nha......” Bị đụng vào nơi nào đó, cảm giác tê dại như thủy triều nảy thẳng lên sống lưng, khoái cảm trùng kích lý trí hắn. Khiến hắn cơ hồ không thể tự hỏi, song cái cảm giác này lại vẫn cuồn cuộn không ngừng mà nảy lên. Lưu Bình An cảm giác mình sắp té xỉu.
Tiếng thở dốc dồn dập mà trầm trọng, xen lẫn tiếng động va chạm ** cùng tiếng nước dấp dính lượn lờ, khoái cảm nguyên thủy làm người ta ý loạn tình mê.
“Ta có thể tự do sử dụng thân thể hắn, mà ta cũng nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của hắn. Tiểu An, hắn không có biến mất. Hắn đã trở lại cạnh ngươi, ngay tại nơi này......”
Nam tử bắt lấy tay Lưu Bình An để lên trước ngực mình, đó là vị trí trái tim. Cảm nhận nhịp đập từ tay truyền đến, nội tâm Lưu Bình An nảy lên một cỗ tình cảm mãnh liệt. Nhưng trước khi kịp xác định đó là cái gì, hạ thân truyền đến trùng kích mạnh mẽ, trước mắt bạch quang chợt lóe, thứ gì đó cực nóng tràn đầy thân thể, đại não trống rỗng.
Thanh âm trầm thấp thuần hậu ôn nhu bên tai nói một câu. Nhưng hắn đang đắm chìm bên trong dư vị khoái cảm, căn bản không nghe rõ đó là gì.
Ngày hôm sau, phi thuyền áp giải Aslan lên đường đi tới thủ đô. Mà đám Lưu Bình An, Connor cũng sẽ đồng hành. Fitzgerald không thể cùng trở về, chỉ có thể đứng trên bình đài quan sát, nhìn theo bọn họ rời đi.
Xuyên qua vách tường trong suốt nhìn Fitzgerald, Lưu Bình An biết đối phương đang lo lắng cho mình. Lúc gần đi, Fitzgerald nói với hắn: “Ta tin tưởng Aslan nhất định không có việc gì.”
“Ngươi khẳng định đó là Aslan sao?”
Bị Lưu Bình An hỏi ngược lại, Fitzgerald á khẩu không trả lời được, thở dài nói: “Ít nhất ta tin tưởng hắn sẽ không thương tổn ngươi.”
Tuy rằng Aslan bị áp giải trở về là tin tức quân sự cơ mật. Thế nhưng bên Đế Quốc cũng đã bị một người nào đó biết. Douglas duỗi đôi chân thon dài, tựa vào trên ghế nằm. Mà Minh Châu đứng bên cạnh mồ hôi lạnh đã ứa cả ra.
Tuy rằng khóe miệng nam tử tà mị vẫn duy trì độ cong dễ nhìn, thế nhưng trên người hắn lại tản mát ra lệ khí cường liệt khiến Minh Châu cảm thấy sợ hãi. Mồ hôi lạnh từ trán nhỏ thành giọt xuống tấm thảm Ba Tư sang quý, chút động tĩnh nhỏ bé này lại khiến đối phương phát hiện.
“Ngươi đang sợ cái gì?”
Thanh âm từ tính ma mị xuyên thấu tâm thần, Minh Châu cả người run lên, “Không có.”
Biết rõ đối phương đang nói dối, thế nhưng Douglas không định truy cứu tính toán. Hắn khoát tay, “Ngươi đi xuống đi.”
Đợi Minh Châu rời khỏi phòng, Douglas nhắm mắt lại. Đến khi lại mở ra, con ngươi màu tím bên phải đã biến thành màu bạc lóe sáng.
“Elias, xem ra ta tính sai.” Nam tử tựa hồ đang tự mình lầm bầm lầu bầu. Nhưng ngữ khí của hắn, lại làm người khác không lạnh mà run.
[ Muốn tấn công sao? ] Đổi sang một thanh âm khác, song thanh âm này chỉ có Douglas mới nghe được.
“Tập hợp tất cả lực lượng. Phải ra tay trước khi sức mạnh của nó còn chưa hoàn toàn thức tỉnh.” Douglas đứng lên, đi đến ban công, hướng tới đô thị to lớn phía dưới kia vươn tay ra, sau đó nắm chặt quyền đầu, “Thế giới này nhất định là thuộc về ta. Ai cũng không thể ngăn cản.”
Tác giả có lời muốn nói: Bữa tối long trọng nha ! ! ! ! Hiện tại ngẫm lại, tựa hồ ong đực đều ăn được Tiểu An rồi. Thiên này rốt cuộc có thể kết thúc ......