64, hồi ức...
Trong chớp mắt, thời gian nóng nhất mùa hè đã đến. Mà năm học thứ nhất của học viện quân sự cũng tiến vào cuối kỳ. Bởi vì nguyên nhân khóa huấn luyện trước nhập học, học kỳ một năm nhất tương đối ngắn, chương trình học lại rất nhiều, cho nên sắp xếp thời gian biểu năm nhất vô cùng chặt chẽ.
Càng tiếp cận cuối học kỳ, chương trình học cũng ít lại. Có vài học trình tự chọn bởi vì không cần thi viết, chỉ cần giao luận văn liền đủ điểm qua, cho nên cuối học kỳ cũng không sắp xếp khóa học khác.
“Trời ơi, này đến cùng có cho người ta sống không?” Thiếu niên ngồi trước bàn ở ký túc xá, hai tay cào đầu điên cuồng. Trong khoảng thời gian này viết luận văn, bài báo cáo khiến hắn cơ hồ muốn điên rồi.
“Tiểu An, thực xin lỗi, không giúp được gì.” Connor bởi vì học khác hệ với Lưu Bình An, cho nên có rất nhiều nội dung trong chương trình học của Lưu Bình An không được tiếp xúc, không thể giúp hắn làm bài, cũng vô pháp chỉ dẫn cho hắn.
“Không việc gì. Ta cũng không có trách ngươi.” Nhìn đệ đệ Connor đầy mặt áy náy, Lưu Bình An vội vàng giải thích. Hắn đang làm đề kiểm tra cuối kỳ môn Chiến lược quân sự do Edward phụ trách.
Môn khóa này là bài chuyên ngành trọng điểm của hệ bọn hắn, điểm rất cao. Không phải cứ thi cuối kỳ đạt tiêu chuẩn là có đủ điểm, điểm được căn cứ mỗi một lần hoàn thành bài tập tình huống mà xác định. Nhất là đề thi cuối kỳ, điểm là trọng yếu nhất, mỗi một học sinh đều lo lắng giống nhau.
“Đúng rồi, hỏi Aslan đi.” Connor đề nghị nói: “Thành tích của hắn không phải rất tốt sao?”
Trong đầu Lưu Bình An hiện ra thân ảnh quý công tử tóc vàng mắt xanh, từ lần vi phạm nội quy học viện đến nay, vị quý công tử này không còn là đội trưởng nữa. Điều này làm cho Lưu Bình An cảm thấy phi thường áy náy.
Hắn vốn nên là được thật nhiều người quay quanh ngưỡng mộ. Tuy rằng bây giờ còn rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, thế nhưng Lưu Bình An vẫn cảm giác lòng có điểm không cam tâm. Đại khái là vì thay thế Aslan là cái tên An Nam âm hiểm đáng giận kia.
Bởi vì Aslan không làm công tác trong ban uỷ viên nữa, cho nên cũng có thời gian tham gia hội học sinh. Hiện tại đại khái một bên đang bận công tác hội học sinh, một bên đang bận luận văn và bài tập cuối kỳ đi.
Lưu Bình An lắc lắc đầu, “Ta không muốn quấy rầy hắn.”
Hắn thu thập mọi thứ chuẩn bị đi thư viện xem xem có thể hay không tìm được tư liệu hữu dụng. Tuy rằng hiện tại đại bộ phận sách báo đều tiến hành điện tử hóa, nhưng vẫn không hề thiếu sách, đặc biệt một ít nhà quân sự viết bản thảo hoặc là bộ sách quân lược cổ xưa không cho phép truyền ra ngoài vẫn bảo trì hình thức trên giấy, giữ lại tại thư viện.
Thư viện học viện quân sự Aliya rất sáng và rộng, cũng tuân theo tác phong quân sự trước sau như một, trang trí đơn giản, cũng không mất đi nét trang nghiêm. Lưu Bình An tìm một quyển bách khoa toàn thư chiến lược quân sự, ngồi trong góc thư viện, bắt đầu tìm kiếm.
Hắn chưa từng qua trường học chính quy, tri thức đều là do chính hắn đọc sách đọc báo hoặc là trong lúc sinh hoạt chiến đấu từng chút một tích lũy. Mà người đầu tiên dạy hắn biết chữ lại là......
“Thật sự là một hồi chiến tranh vô cùng thê thảm nha.”
Giọng nam ôn nhu mang theo ngữ khí tùy ý, lại khiến lông tóc cả người Lưu Bình An dựng đứng lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thật sự là ban ngày không thể nhắc người, buổi tối không thể nói quỷ. Nhắc cái gì cái đó đến.
Không nhìn bóng che trên đỉnh đầu mình, Lưu Bình An cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục công việc. Bản điện tử hiện lên bản đồ quân sự, vẽ một đống lớn mũi tên còn có rất nhiều chú giải, thực rõ ràng quân A tiến công lâm vào tầng tầng hiểm cảnh, cơ hồ muốn toàn quân bị diệt. Lưu Bình An căn bản không thể nào hạ bút khiến quân A khởi tử hồi sinh.
“Tiểu Ly, qua nhiều năm như vậy, chữ của ngươi không thay đổi chút nào. Vẫn giống như quỷ vẽ bùa.”
Trong giọng nói đối phương mang theo vài phần trêu chọc, lập tức châm ngòi lửa giận Lưu Bình An. Hắn quay đầu lại, đang muốn mở miệng mắng. Lại vừa lúc nhìn vào mắt Brian, kia giống như biển lớn ôn nhu bao dung hết thảy, khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Brian cúi lưng tới gần sau lưng hắn, hai người dựa vào nhau quá gần, có thể cảm giác được hơi thở đối phương phun ra cực nóng.
Lưu Bình An đang muốn lui lại, trên mu bàn tay cảm thấy ấm áp, nam tử đã cầm tay phải hắn.
“Ngươi......”
“Quân A hẳn là hướng bên này lui lại.” Brian nắm tay thiếu niên, đánh dấu trên bản đồ chiến lược, “Ngươi hiểu nguyên nhân không?”
Lực chú ý của Lưu Bình An lập tức bị nơi Brian chỉ hấp dẫn, địa thế chỗ đó tương đối phức tạp, có rất nhiều hạp cốc.
“Đem địch quân dụ vào hạp cốc, mai phục tại hai bên đỉnh núi, sau đó là có thể đóng cửa đánh chó.”
“Đúng vậy. Tiểu Ly, ngươi thật thông minh.” Brian sờ sờ trán thiếu niên, dùng thanh âm ôn nhu khích lệ nói.
Trong nháy mắt, Lưu Bình An cảm giác tựa hồ về lại cố hương trong trí nhớ. Hắn vẫn là tiểu hài tử chân trần nơi nơi chạy loạn, khi đó, nam tử ôn hoà hiền hậu này cũng là kiên nhẫn chỉ bảo mình biết chữ như vậy.
Hắn thích bàn tay rộng rãi ấm áp của nam tử bao lấy tay nhỏ của mình, từng nét từng nét viết chữ trên giấy. Thích hắn dùng thanh âm ôn nhu nói chuyện bên tai, khích lệ hắn, khen ngợi hắn.
Thế nhưng, cái cố hương ấm áp kia đã không còn tồn tại. Mà chính mình cũng không phải tiểu hài tử khi đó.
“Tiểu Ly đã chết. Ta là Lưu Bình An.”
Lưu Bình An cúi đầu nhẹ giọng nói. Đột nhiên cảm thấy sau lưng dán lên một lồng ngực ấm áp, bờ ngực đối phương rộng lớn rắn chắc đem hắn gắt gao ôm lấy.
“Vô luận ngươi tên là gì. Ngươi đều là thiếu niên dũng cảm mà kiên cường trong trí nhớ của ta.” Brian tựa đầu vào cổ thiếu niên, thanh âm luôn luôn trầm ổn ôn hòa lại mang theo một tia run rẩy.
“Thực xin lỗi, khi đó không lập tức tìm ngươi. Để ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy.” Về chuyện của thiếu niên, hắn đã hỏi thăm qua. Sáu năm nay, hắn tổng là không như mong muốn cùng thiếu niên bước ngang qua nhau, không biết là vận mệnh trêu cợt để thiếu niên cố ý sa vào hay sao.
“Ngươi không cần giải thích.” Lưu Bình An xoay người đẩy đối phương ra, ngẩng đầu nhìn vị nam tử trước mắt luôn gợi lên hồi ức trong hắn.
Hắn sẽ không lại bởi vì nhìn thấy người này mà khiến chính mình lâm vào ác mộng ngày xưa. Vì Agnes, hắn phải càng thêm kiên cường. Hơn nữa hắn còn có nhiều đồng bạn như vậy bên cạnh, không thể lại đem đến thêm phiền toái cho bọn hắn.
“Kia cũng không phải ngươi sai, mà là vận mệnh của ta.” Thiếu niên đứng lên nhìn thẳng đối phương, “Nhưng hiện tại, ta đã không hề nhỏ yếu như trước. Sẽ không lại bị vận mệnh trêu cợt.”
Brian nhìn thiếu niên trước mắt, hắn so với trong trí nhớ đã cao hơn nhiều, kỳ thật đã không còn nhỏ gầy giống như lúc trước. Ánh mắt càng thêm kiên định, đôi mắt Lưu Ly sắc như bầu trời đêm đầy sao sáng rọi.
Sáu năm, hắn đã từ một hài tử ngây ngô trở thành một nam tử hán kiên cường.
Brian trong lòng cảm thấy vui mừng, đồng thời, có một loại tình cảm kỳ dị phát sinh trong nội tâm. Hắn vươn tay đặt trên đầu thiếu niên, “Đúng nha, ngươi đã trưởng thành, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Mà ta cũng biến thành một đại thúc bị người ghét bỏ.”
Trong nháy mắt, hắn vừa lòng nhìn thấy mặt thiếu niên vặn vẹo có điểm buồn cười.
“Như thế nào...... Ngươi mới không phải đại thúc đâu. Ý của ta là......”
“Nhưng là, Tiểu Ly ghét bỏ nhân gia, lập tức đẩy nhân gia ra. Hảo thương tâm nga.”
“Không phải! Đã nói ta không gọi Tiểu Ly.”
“Như vậy......” Nam tử lộ ra nụ cười ôn nhu giống ánh dương quang, dùng thanh âm nhu hòa như xuân phong hô: “Tiểu An.”
Không biết vì cái gì, nghe đối phương nhẹ giọng gọi tên mình, Lưu Bình An xoát một cái lập tức đỏ hồng từ hai má đến cổ. Hoa tay ôm lấy thứ gì trên bàn, xoay người bỏ chạy.
“Ta về đây!”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu An cũng có thời kì thực manh nha. Tiểu shota nha tiểu shota...... Brian, tiểu shota cư nhiên cũng...... Ngươi thật sự rất......
Trái lo phải nghĩ, một ong chúa khác vẫn là không ngạo kiều .[_] bất quá vẫn sẽ là hoa lệ lệ ...... Tiểu An là thiếu niên giản dị, cho nên một vị khác đương nhiên sẽ làm nổi bật hắn.