79, kéo bè kéo lũ đánh nhau...
Nhưng là, Edward cũng không biết, tuy rằng Smith không thấy được một màn này, nhưng có một người khác lại nhìn chăm chú vào thiếu niên.
Tại dãy phòng nghỉ trên cao cách hơn 10m so với lầu triển lãm. Phòng đó là dùng làm phòng chỉ huy lâm thời, cho nên mỗi một gian đều thiết kế có ban công, có thể thấy rõ ràng hết thảy tình huống trong đại sảnh triển lãm.
Thanh niên nằm trên ban công lan can, tóc dài màu bạc dùng dải lụa màu lam đậm buộc lên, đuôi tóc tùy ý khoát lên vai. Trong đôi mắt bạc lạnh băng kiều dị kia hiện lên thân ảnh thiếu niên được ôm ngồi trên vai nam tử.
“Phát hiện điều gì thú vị à?” Nam tử ngồi trên ghế chậm rãi đứng lên, đi đến ban công.
Thế giới trong mắt tay súng bắn tỉa có lẽ có điều bất đồng với người thường, trong mắt đệ đệ này của hắn trừ bỏ con mồi, trên cơ bản sẽ không có hứng thú với thứ khác.
Nam tử khuỷu tay tựa vào lan can, tay còn lại lay động ly rượu thủy tinh trong tay, khiến chất lỏng trong suốt bên trong tản mát ra từng đợt tửu hương. Hắn chỉ là tùy ý đứng, cả người tản mát ra khí chất cao quý ưu nhã, đồng thời lại có một loại khí thế cường đại, làm người khác cảm giác hắn tựa như đế vương cao cao tại thượng.
Nam tử từ trên cao nhìn xuống, nhìn tình hình chiến đấu trên đài biểu diễn, “Nga? Ngươi có hứng thú với hải chiến?”
Hắn đương nhiên biết đệ đệ không có khả năng cảm thấy hứng thú với hải chiến, cho dù một người tham gia trong đó là em họ của bọn họ. Nhưng nếu chạm trúng điểm quan trọng của hắn, đệ đệ lười biếng giống như con mèo kia đại khái lập tức sẽ lộ bộ mặt thật hung mãnh như sư tử giương nanh múa vuốt.
Đến tột cùng nói hay không đây? Nam tử gợi lên khóe miệng, đem tầm mắt chậm rãi chuyển qua trên người thiếu niên nhô lên trong đám người. Thiếu niên bề ngoài bình phàm này, đến tột cùng có nào chỗ đặc biệt a?
Nghĩ nghĩ, khóe miệng gợi lên độ cong càng lớn. Nam tử giơ chén rượu lên, xuyên qua chất lỏng đỏ tươi nhìn thiếu niên trong đám người. Xem ra thiếu niên này quả thật có chút chỗ độc đáo, hiện tại ngay cả hắn do ảnh hưởng của đệ đệ, cũng sinh ra hứng thú với thiếu niên.
Trên đài biểu diễn, tình hình chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Thắng thua đã bắt đầu rõ ràng. Thời gian đối chiến còn ba phút, bên phòng thủ học viện Đông Hải tuy rằng tổn thất không ít chiến hạm, nhưng chủ hạm vẫn vững vàng bảo vệ trận địa. Mà bên tấn công học viện hải quân Hoàng Gia tuy rằng đã tiếp cận trận địa địch quân, nhưng tàu phe đối phương cứ quấn lấy dây dưa không ngớt, không thể công phá phòng tuyến.
Chỉ cần qua thêm ba phút, bên thủ liền tính là thắng. Tất cả mọi người cho rằng kết cục đã định, chủ hạm bên công đột nhiên làm khó dễ, giống như mũi tên lao thẳng tới chủ hạm bên thủ.
“Con mẹ nó! Bọn họ tiến đến gần như vậy muốn làm gì?” Học viên thao tác tàu bảo vệ bên thủ mắng to thô tục.
“Chẳng lẽ hắn muốn...... Đồng quy vu tận?” Đoán ra ý đồ đối phương, học viên thao tác chủ hạm bị dọa cả kinh. Đồng thời, người thao tác tàu bảo vệ nóng nảy, điều khiển chiến hạm chặn chủ hạm quân địch lại.
Nhưng vào lúc này, thừa lúc tàu bảo vệ phóng ngư lôi lộ ra khe hở, tàu bên cạnh chủ hạm bên công đột nhiên như phát điên rồi nhằm phía chủ hạm bên thủ, tư thế đồng quy vu tận.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, chiến hạm trong chiến khu 3D liên tiếp bạo tạc, ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn, xác tàu thuyền nổi đầy mặt nước. Hình ảnh chân thật như vậy làm người khác kinh tâm, có người thậm chí che mắt hài tử, không để chúng xem. Cuối cùng còn lại trên mặt biển cư nhiên là chủ hạm bên tấn công và tàu bảo vệ của bên phòng thủ.
Bởi vì chỉ còn lại có tàu bảo vệ, cho nên bên thủ thua.
“Bên tấn công gian trá, thật quá đáng!” Lưu Bình An bởi vì tức giận mà không tự giác siết chặt áo Fitzgerald.
“Phải không? Ta cảm giác không nên đồng quy vu tận.” Vì thiếu niên kéo áo mình mà cảm thấy thực vui vẻ, Fitzgerald cười ha hả nói. [ Thiên Âm: Ngươi ‘Vui vẻ’ được cũng rất quỷ dị ......]
“Cũng không tính là gian trá.” Edward lấy ngón tay xoa cằm, “Binh giả, quỷ đạo dã. Nhiễu loạn tầm mắt địch nhân, dụ chúng phán đoán sai lầm, dụng binh là một loại hành vi giảo quyệt, trong chiến tranh, lừa gạt và uy lực là hai đức tính đẹp nhất.”
“Con người thật sự là đáng sợ, điểm này vẫn là nhền nhện đáng yêu hơn.” Lưu Bình An lắc lắc đầu. Tuy rằng nhền nhện biến chủng cao đẳng thực giảo hoạt, nhưng phần lớn nhền nhện cấp thấp căn bản không đầu óc. Mà lừa gạt và tính kế giữa nhân loại tựa hồ càng thêm đáng sợ.
Connor đệ đệ nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì. Ánh mắt biến thành trứng gà hoa, “Vì cái gì chỉ có ta không xem được...... Chỉ được nghe nha......”
Eugene ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu, “Nếu thực sự muốn biết, có thể mua tình báo của ta nga. Ta sẽ cho ngươi giá ưu đãi.” Nhìn bộ dáng Connor đáng thương hề hề, Rose đứng phía sau phì cười.
Trên đài đột nhiên truyền đến một trận rối loạn. Trong đó một người đem đồng phục cột vào phần eo, học viên học viện hải quân Đông Hải chỉ mặc áo lót từ sau bàn điều khiển trực tiếp vọt tới trước bàn điều khiển bên tấn công. Nắm áo một người điều khiển trong đó.
“Tên khốn nào là chỉ huy?”
Bởi vì đại bộ phận học sinh học viện Hoàng Gia Đế Quốc đều là có huyết mạch quý tộc hoàn khố đệ tử, trong mắt bọn họ, người dân Liên Minh tất cả đều là bình dân. Ngạo mạn như bọn họ sao có thể chịu được bị bình dân đối đãi như thế. Đương nhiên là hỏi cũng không hỏi liền một quyền đánh ra.
“Không được tùy tiện chạm vào ta, ngươi con heo nâu dơ bẩn này.”
Học viên mặc áo lót có làn da màu nâu, tóc xoăn màu nâu đậm, hiện tại loại này đã rất thưa thớt. Thiếu niên da nâu vốn đã trong cơn giận dữ, hiện tại bị mắng là heo, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tiếp được nắm tay đối phương, dùng lực vặn một cái. Rắc một tiếng, bẻ gãy khuỷu tay người nọ. Khi đối phương oa oa kêu thảm thiết, vài tên học sinh học viện quân sự Hoàng Gia Đế Quốc khác cũng đồng thời xông tới.
Thiếu niên da nâu cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, nắm chặt tay, cơ bắp rắn chắc trên người mạnh mẽ nổi lên, tràn ngập dẻo dai và lực lượng. Mà một học viên khác mặc chế phục màu trắng của Đông Hải cũng nhích lại gần. Thanh niên có gương mặt với những đường cong nhu hòa lôi kéo thiếu niên da nâu.
“Jack, đừng đánh!”
“Là hắn đánh ta! Còn mắng chửi người!” Thiếu niên được gọi là Jack bỏ tay thanh niên ra, “Vân Thư, chẳng lẽ chúng ta sợ Đế Quốc khốn kiếp gì đó sao?”
“Ai khốn kiếp?” Học sinh Đế Quốc bị khơi dậy lửa giận.
“Vừa rồi đến cùng là ai chỉ huy? Khiến đồng đội của mình chịu chết, loại chỉ huy như vậy không phải khốn kiếp thì là cái gì?”
“Nga...... Xem ra ngươi đối với việc ta chỉ huy có ý kiến nha.” Một nam tử dáng người khôi ngô từ bàn điều khiển thong thả đi ra.
Chiều cao ngoài 1m9 cực có cảm giác áp bách. Bả vai rộng lớn, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, cơ bắp to lớn dưới chiếc T-shirt hàng hiệu hoàn toàn bày ra. Ngũ quan phóng khoáng, mày rậm, mũi cao thẳng, môi dày, tràn ngập mùi vị nam tử hoang dã và bất kham.
Một đầu tóc đỏ tươi xõa trên lưng, càng hiển lộ vẻ tùy ý của người này. Mà con ngươi màu tím nhạt mang theo điểm dáng vẻ lưu manh, lại tràn ngập cao ngạo và khinh người.
Người mắt tím phi thường thưa thớt, toàn thế giới cũng chỉ có hoàng tộc Đế Quốc mới có. Thực rõ ràng, đối phương thân phận rất cao. Cho dù không phải trực hệ hoàng thất, cũng nhất định là nhân vật thân vương thế tử linh tinh.
Nhưng Jack cũng mặc kệ thân phận đối phương, hắn vốn chán ghét quý tộc Đế Quốc. Chỉ vào mũi đối phương, “Đúng vậy. Tên khốn kiếp như ngươi, căn bản không tư cách làm chỉ huy!”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, nam tử mắt tím đột nhiên ra tay, ấn cổ Jack xuống, nâng đầu gối đánh lên. Phanh một tiếng, Jack ngã về phía sau.
Cái học viên khác đều sửng sốt. Nam tử tên Vân Thư lập tức ngồi xổm xuống xem xét. Sau đó, học viên Đông Hải xao động, nhào đến chỗ học viên Đế Quốc. Bên kia cũng bắt đầu chống trả lại.
Tiếng chửi bậy và tiếng đánh nhau vang lên, kèm theo tiếng người kêu thảm, một học viên cả người bị đánh bay xuống đài. Trong khán giả cũng phát ra tiếng nữ tử thét chói tai. Cả đám người lại càng xao động không thôi, có người liều mạng chen ra bên ngoài, mà người bên ngoài căn bản không biết phát sinh chuyện gì, kết quả bị đẩy ngã.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng mắng, tiếng hét nữ tử, tiếng tiểu hài tử khóc dâng lên như sóng biển.
Lưu Bình An từ trên vai Fitzgerald nhảy xuống, liền bị đám người bắt đầu xao động đụng vào. May mắn Fitzgerald thân thủ nhanh nhẹn, một tay đỡ lấy hắn. Dùng thân hình cao lớn của mình ngăn trở dòng người va chạm vào thiếu niên.
“Phát sinh chuyện gì?” Connor nhanh chóng tựa vào bên người Lưu Bình An, tiểu cá tử hắn hoàn toàn có thể sẽ bị dòng người nhấn chìm đi.
“Kỳ quái, ta hình như nghe được thanh âm cặp song sinh kia hô to: Kéo bè kéo lũ đánh nhau gì đó.” Lưu Bình An xem trái nhìn phải, lại không thấy được hai cái đầu hồng nhạt kia đâu. Kỉ Vũ hẳn là cùng một chỗ với bọn họ.
“Oa...... Lớn chuyện rồi.” Eugene một bên che chở Rose phía sau, một bên thối lui đến bên người Fitzgerald, “Học viên hai học viện hải quân ra tay tàn nhẫn. Hiện trường một mảnh hỗn loạn......”
“Di? Ngươi làm sao mà biết được?”
“Đương nhiên, lái buôn tình báo vô luận bất cứ thời điểm đều có thể có tình báo mới nhất, nhanh nhất.” Eugene chỉ vào kính mắt mình, trừng mắt nhìn.
“Chúng ta mau rời khỏi đây. Rất nguy hiểm.” Thời điểm đông người rối loạn, dễ dàng phát sinh việc dẫm đạp nhau. Edward một bên đẩy người xông lại đây, một bên dẫn mọi người đến góc ít người tới gần.
Cảnh vệ viên rất nhanh chạy tới sơ tán đám người. Mà radio cũng không ngừng vang lên, kêu gọi mọi người bảo trì bình tĩnh, không cần kích động, nghe theo chỉ huy.
Mà người kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng bắt đầu di động vị trí, những khách nhân đến hội chợ tham quan cũng có quân nhân, dưới sự va chạm, số người gia nhập hỗn chiến mở rộng, tiếng chửi bậy, thô tục thay nhau vang lên.
Phanh một người bị đánh bay, cả người ngã trước mặt bọn Lưu Bình An.
Người nọ gian nan đứng lên, mà người đánh hắn đã vọt tới trước mặt, giơ lên nắm đấm đánh xuống.
“Dừng tay.” Edward rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một tay bắt lấy tay người nọ, “Mặc kệ ngươi là bộ đội nào, tụ tập đánh nhau là trái với quân quy.”
“Ngươi hắn x, mẹ nó, lăn ra...... Nha......”
Edward không đợi người nọ mắng xong, cổ tay vừa chuyển, đem tay đối phương xoay ra sau, nhấc chân đá đầu gối đối phương. Người nọ phát ra một tiếng hét thảm, quỳ trên mặt đất.
Mà đồng bạn người nọ tựa hồ đều đánh đỏ mắt, thấy đồng bạn của mình bị đánh, nhào lại đây hỗ trợ. Fitzgerald và Edward đành phải phân biệt giáo huấn bọn họ. Kết quả ‘Chiến trường’ bắt đầu lan đến bên này.
Eugene vừa thấy tình thế không ổn, chợt lóe ra phía sau hai người đang công kích, nói với Lưu Bình An: “Chúng ta rút lui đi.”
“Nha --” Tiếng Rose thét chói tai làm cho bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại. Thiếu nữ ép sát tường, mà có hai học viên đang đánh nhau dần dần tiếp cận. Nhưng Rose căn bản không còn chỗ có thể né tránh.
Lưu Bình An tiến lên, vừa định vươn tay nắm lấy bả vai một người, nháy mắt khi tay đụng tới người nọ, đối phương đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng mất thăng bằng quỳ rạp xuống đất, mà gia hỏa cùng hắn đánh nhau thừa cơ cho hắn mấy quyền.
Lưu Bình An ngăn cản người nọ, “Đừng đánh!”
“Hừ, con khỉ thối Liên Minh, lăn ra!” Học viên quân sự Đế Quốc kia chuyển nắm đấm đánh sang Lưu Bình An. Trước lúc cánh tay đụng tới hắn, người nọ cũng đột nhiên khẽ kêu một tiếng như người trước, ngã xuống ôm mắt cá chân.
Lưu Bình An ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, trên ban công phòng nghỉ phát hiện một thân ảnh quen thuộc. Thanh niên lạnh lùng biết thiếu niên nhìn hắn, cong khóe miệng, nâng nâng súng trong tay.
Cái kia...... Hẳn chỉ là súng đồ chơi đi...... Gáy Lưu Bình An chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Tiểu An, cẩn thận!” Connor kinh hô khiến Lưu Bình An phục hồi tinh thần, thế nhưng đã quá trễ. Nắm đấm người đánh lén sau lưng đã tới trước mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có vẻ còn có ấn tượng với nữ hài giải quyết mật mã. Nhưng người bị hại lúc trước không phải nàng. Khi hành quân ở huấn luyện doanh kỳ thật có hai nữ sinh bị thương. Một trặc chân, một gãy chân. Người chết là nữ sinh bị trặc chân. Nữ hài giải mật mã là người gãy xương kia.
Ngày mai, một ong chúa khác xuất trướng. Đoạn kịch ngắn dưới đây:
...... Hắn quỳ một gối, khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn gần càng thêm làm người rung động.
Hắn lộ ra mỉm cười duyên dáng, vươn tay, “Thật sự xin lỗi, khiến ngươi bị sợ hãi.”