112, màn thầu và hôn
Giữa trưa, nhóm học viên vội vàng nếm qua lương khô liền bắt đầu khẩn trương tập huấn. Tuy rằng chỉ là đơn giản chạy vòng quanh bờ cát. Nhưng cát mềm vừa trượt vừa khó đi, hơn nữa mặt trời treo lên cao, chân trần chạy bộ mấy chục km, đối với học viên mà nói cũng là một loại khảo nghiệm gian khổ.
Sau khi huấn luyện hoàn tất, nhóm học viên trở lại doanh địa. Xe bếp núc quân dụng đã chuẩn bị tốt cơm chiều.
“Cái gì? Ngươi dám nói lại lần nữa coi?” Tại phía trước nhất của đội ngũ phát cơm, một đại cá tử hung thần ác sát kéo áo nam sinh mặc chế phục hậu cần.
“Mỗi người hạn lượng chỉ có nhiêu đây.” Nam sinh đẩy kính đen, lãnh đạm nói.
“Chút xíu như vậy còn không đủ cho ta nhét kẽ răng.” Đại cá tử giơ ngón giữa với nam sinh, “Đồ ăn lại giống như cho heo ăn, không, heo còn ăn ngon hơn chúng ta.”
“X, huấn luyện vất vả như vậy, cư nhiên còn không cho ăn đầy đủ. Đây là cái đạo lý gì nha?” Trong đó một tiểu cá tử tóc đỏ nhảy ra tức giận bất bình nói. Tiếp theo có không ít học viên vây xem phụ họa hắn. Mà người Bộ hậu cần lập tức phản bác.
“Thức ăn là cấp theo hạn lượng được phân phối, mỗi người đều giống nhau, ngươi có ý kiến thì đưa lên trung tâm tập huấn đi.” Nam sinh vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm, không chút nào nhượng bộ.
Bị hắn nói như vậy, đại cá tử phát hỏa, vung nắm tay muốn đánh nam sinh kia. Lưu Bình An đứng phía sau đám người, tình huống dạng này trên chiến trường hắn gặp thường xuyên. Chỉ cần một người náo loạn lên thì mọi người khẳng định đều không có cơm ăn.
Vốn loại tình huống này, thì đội ngũ cán bộ giống như Aslan hoặc An Nam sẽ đứng ra giải quyết. Thế nhưng nhóm cán bộ đều bị triệu tập đi họp hết rồi.
“Uy, Connor.” Lưu Bình An nói khẽ với Connor bên cạnh: “Đợi lát nữa khi ta lấy đồ ăn, ngươi liền hô to ‘Có người trộm đồ ăn’ nha.”
“Di? Tiểu An, ngươi tại sao muốn làm vậy?” Connor nghi hoặc hỏi.
“Ngu ngốc. Đương nhiên là dẫn dắt dời đi chú ý, đợi lát nữa bọn họ đánh nhau đến tối tăm mặt mũi, tất cả mọi người không có cơm ăn luôn.” Lưu Bình An vỗ gáy Connor một phát. Lại chuyển hướng Fitzgerald, “Chút nữa ngươi đạp tên to đầu kia một cước.”
“Vì cái gì?”
“Đương nhiên là ta thực khó chịu hắn!”
Đang lúc một đám người thiếu chút nữa ra tay tàn nhẫn, có ai đó kêu to có người trộm đồ ăn. Sau đó nhìn thấy một thiếu niên ôm một đĩa lớn đồ ăn chạy nhanh đào tẩu. Người Bộ hậu cần vừa thấy, kia còn phải nói. Lập tức đuổi theo. Đại cá tử vừa rồi gây chuyện không hiểu ra sao bị người khác gạt ngã trên mặt đất, dính vài dấu chân của mấy người chạy qua.
Cuối cùng đồ ăn được lấy lại, Lưu Bình An bị phạt đêm nay không được ăn cơm.
“Tiểu An, tên chia cơm kia thật sự rất đáng giận!” Connor vốn định mang cho Lưu Bình An ít cơm. Nhưng người phân phối thức ăn lại nói không cho phép.
“Ta chia cho ngươi một nửa đi.” Connor dùng thìa đem một nửa cơm chia ra.
“Không cần.” Lưu Bình An ngữ khí mang theo điểm trêu tức nói: “Ngươi bộ dạng nhỏ như vậy, không ăn đủ cơm khẳng định sẽ bủng ra.”
“Sao có thể......” Connor nhìn nhìn Lưu Bình An, nghĩ: Ít nhất cũng cao hơn ngươi hai cm.
“Như vậy, ta chia cho Tiểu An là được.” Fitzgerald đưa cà mèn của mình cho Lưu Bình An, “Tiểu An, ăn đi.”
Nhìn đối phương cười chân thành mà thật thà chất phác, Lưu Bình An cảm giác trong lòng một trận ấm áp. Trong quân đội tuyệt đối sẽ không gặp được người như thế. Đương nhiên, mình của trước kia cũng sẽ không làm loại chuyện hại mình không có lời này.
Gavin cũng trầm mặc đem cà mèn đưa đến trước mặt thiếu niên, thế nhưng cặpmắt băng lãnh kia lại giống như lộ ra quang mang đói khát. Tựa hồ muốn nói: Ngươi ăn đi, ăn no xong liền đến lượt ta ăn ngươi.
Lúc này, có người ngoài doanh trướng kêu Lưu Bình An, nói là Edward tìm hắn.
Doanh trướng của các giáo quan ở phụ cận xe giám sát. Doanh trướng khá là rộng rãi, không giống nhóm học viên một lều ở chung nhiều người như vậy. Bọn họ trên cơ bản là hai người một lều trại.
Trong lều chỉ có một mình Edward. Thiếu niên đi vào, hắn nghiêm khắc quở trách nói: “Đêm nay vì cái gì vi phạm quân kỷ?”
Tuy rằng thanh âm thực nghiêm khắc, thế nhưng ánh mắt lại chợt lóe một tia thương tiếc. Hắn một bên mắng một bên hướng Lưu Bình An nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, ý bảo đối phương tới gần.
Lúc thiếu niên đi qua, Edward lấy ra một túi nilon đưa cho thiếu niên. Lưu Bình An mở ra, bên trong có vài cái màn thầu.
“Huấn luyện viên......”
“Đừng nghĩ giải thích cái gì, ta không chấp nhận hết thảy lời bịa đặt!” Động tác và lời nói của Edward hoàn toàn chẳng liên quan nhau. Chỉ thấy hắn chỉ chỉ gói thức ăn, sau đó lại chỉ chỉ Lưu Bình An. Làm một tư thế ăn cái gì đó.
Lưu Bình An lập tức minh bạch, dòng nước ấm trong lòng bắt đầu mở rộng.
“Huấn luyện viên, ta nhất định sửa đổi...... Về sau không dám nữa.” Lưu Bình An vừa nói một bên thu đồ lại.
“Ngươi nói ta phải phạt ngươi thế nào đây?” Edward đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, lấy ngón tay sờ cằm. “Đứng tư thế quân nhân đến sáng mai thì sao? Hay là......”
Nói chưa xong, liền bị bịt kín miệng. Edward mở to hai mắt, không dám tin nhìn thiếu niên trước mắt. Tay đối phương ôm cổ hắn, hôn bờ môi của hắn.
Edward vừa định mở miệng, đầu lưỡi đối phương liền dò xét tiến vào. Nghịch ngợm trêu đùa hắn, tựa như móng vuốt mèo con, tại phía trên khoang miệng nhẹ nhàng quét qua. Edward cảm giác cả người giống bị điện giật, cảm giác tê dại khiến thân thể bắt đầu phản ứng.
Tại lúc hơi thở hắn không ổn, thiếu niên buông hắn ra.
“Huấn luyện viên, ngươi tạm tha ta lúc này đi.” Thiếu niên liếm liếm môi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Đây đối với nam nhân mà nói không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích mãnh liệt.
Edward đột nhiên thò tay kéo thiếu niên vào lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt tà mị. Thổi khí bên tai thiếu niên, “Khó mà có được......”
Lúc Lưu Bình An phản ứng lại, môi đã bị điên cuồng hôn lên. Khác với vừa rồi, nụ hôn của nam tử cuồng nhiệt, tràn ngập tính chiếm đoạt. Đầu lưỡi đảo qua mỗi một nơi trong khoang miệng thiếu niên, triển chuyển giao triền, không để đối phương trốn thoát. Bàn tay to theo lưng thiếu niên trượt xuống, ở chỗ mượt mà xoa nắn.
Thiếu niên bị mạnh mẽ ôm ngồi trên đùi Edward, cảm thấy đối phương cách lớp vải đang ma sát chỗ mẫn cảm của hắn. Hắn không những không có cảm thấy chán ghét, ngược lại còn hưng phấn.
Thời điểm bàn tay cực nóng tiếp xúc đến da thịt, Lưu Bình An chợt đẩy Edward ra. Hai người dồn dập thở hổn hển, không khí ái muội tiêu tan.
“A...... Thực xin lỗi, huấn luyện viên! Ta cáo lui.”
Nhìn thiếu niên kích động chạy ra doanh trướng, Edward bất đắc dĩ cười khổ. Lại là như vậy, mỗi lần đều trơ mắt nhìn hắn đào tẩu. Rõ ràng đã không còn bao nhiêu thời gian.
Hắn biết mình rất nhanh sẽ nhận được điều lệnh trở lại chiến trường. Chỗ trống của Brian là nhu cầu cấp bách cần người bổ khuyết. Sau khi lên chiến trường không biết còn có cơ hội nhìn thấy thiếu niên không.
Lưu Bình An một hơi chạy đến trong rừng, tựa vào trên thân cây mà thở. Tim đập thật nhanh, là vì vừa rồi chạy quá nhanh sao?
Nghĩ đến sự tình vừa rồi, chính mình nhất định là nhất thời bị ma quỷ ám mới có thể làm ra cái loại chuyện này. Nhưng mà......
Hắn đưa tay xoa miệng mình, liếc đến hồng ấn trên ngón áp út. Thở dài, lẩm bẩm nói: “Brian, xem ra ta muốn xa mặt cách lòng a [nguyên văn: di tình biệt luyến].”
Nhanh chóng giải quyết hết mớ màn thầu. Nhưng chút xíu như vậy, lấy sức ăn của Lưu Bình An vẫn là không thấm vào đâu. Lại đói bụng, thật xui xẻo. Cảm giác đói khát phi thường khó chịu, điểm ấy Lưu Bình An vô cùng rõ ràng.
Người thường không ăn một hai bữa khả năng chỉ choáng đầu hoa mắt mà thôi. Thế nhưng bọn họ là lục quân hao phí thể lực nhất, ăn nhiều một chút thì có nhiều thể lực một chút, mới có nhiều thêm một phần khả năng sống sót. Trên chiến trường, vì tranh một cái màn thầu, bọn lính thường thường sẽ đánh cho đầu rơi máu chảy.
Bất quá, hiện tại cũng không phải ở trên chiến trường. Ăn ít một hai bữa cũng sẽ không chết.
Tuy rằng đã là cuối hè, nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, Lưu Bình An định đi tắm rửa một cái. Bên cạnh doanh địa có bãi tắm tập thể. Chẳng qua là dùng nhựa plastic vây quanh một mảnh đất, phía trên dựng lên vài ống tuýp. Nước biển trải qua xử lý làm nhạt được chuyển đến trong ống tuýp, mở chốt sẽ thông qua ống tuýp chảy ra.
Lưu Bình An cầm dụng cụ tắm rửa đi vào bãi tắm. Đã quá giờ cung ứng nước ấm, bãi tắm thật sự vắng vẻ. Lưu Bình An thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng hắn không phải không thể cùng người khác tắm chung, dù sao mọi người đều là nam nhân.
Chỉ là hắn không muốn khiến những người khác nhìn thấy vết thương trên người hắn.
Lúc này, một bên bãi tắm truyền đến tiếng nước, một bóng dáng thon dài xích lõa xuất hiện trong màn hơi nước.