Pà kon đừng ai hỏi ta tại sao chương này lại bị thiếu như vậy, vì bản convert vốn là như thế mà. Ta vô can~
Tóm tắt đại loại như thế này: Thược bị Douglas giết; Aslan, Gavin và Fitzgerald bằng cách nào đó đã đánh bại kẻ địch Đế Quốc và phá đất đến được đường hầm dẫn xuống huyệt động chứa phong ấn (đồng thời còn cướp được cái cơ giáp màu trắng mang theo), gặp và ôm Lưu Bình An chạy ngược đường hầm trở lên mặt đất. Lưu Bình An cứ một mực đòi trở lại báo thù cho Thược. Giờ thì, theo dõi tiếp nào
145, tiễn đưa
Thiếu niên xoay người bước tới huyệt động, nhưng đi chưa được mấy bước thì dưới chân loạng choạng, thân thể mất thăng bằng. Nếu không phải Aslan nhanh tay, một phen ôm chặt hắn, Lưu Bình An đã ngã sấp xuống đất.
“Tiểu An. Ngươi muốn đi đâu?” Fitzgerald nôn nóng hỏi. Hắn cúi đầu phát hiện bả vai và cẳng chân thiếu niên đều bị thương, miệng vết thương còn đang không ngừng chảy máu.
“Phải lập tức đưa hắn đi trị liệu. Mau liên hệ chiến hạm phái người tới đón chúng ta.” Aslan ngẩng đầu nói với Fitzgerald. Người sau lập tức mở máy liên lạc.
“Không phải bây giờ! Ta muốn đi giết tên khốn kiếp đó!” Lưu Bình An giãy khỏi tay Aslan, miễn cưỡng đứng lên, chống vào vách đá.
“Ngu ngốc! Ngươi hiện tại trở về có ích lợi gì? Lấy cái dạng hiện giờ này của ngươi, ai cũng giết không nổi đâu.” Aslan không hỏi thiếu niên muốn giết ai. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đoán được vài phần, nhưng không rõ ràng toàn bộ chân tướng.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, thiếu niên hiện tại thân thể vô cùng suy yếu, tuyệt đối không thể tiếp tục chiến đấu. Phía trước thông đạo vọt tới rất nhiều nhền nhện, Gavin đứng trên bắt đầu nổ súng, ngăn cản chúng nó đi tới.
“Nhanh lên. Nơi này không thích hợp ở lâu!” Fitzgerald hô lớn: “Chiến hạm rất nhanh sẽ ở bên ngoài chờ chúng ta, hiện tại phải lập tức đi ra ngoài.”
Nói xong liền không thèm phân trần chặn ngang eo ôm lấy thiếu niên. Người sau liều mạng giãy dụa, dùng tay đấm sau lưng nam tử, “Buông ta ra! Ít nhất để ta cho nổ tung cái huyệt động kia! Tuyệt đối không thể để hắn có được thứ đó như vậy!”
Lưng bị đánh phát ra âm thanh thực vang, nhưng Fitzgerald tựa hồ không thèm quan tâm, ôm thiếu niên đạp lên cơ giáp mượn lực, vài lần lên xuống liền từ lỗ thủng trên đỉnh thông đạo nhảy ra.
Nếu cứ như vậy rời đi, cái chết của Thược liền trở nên không hề ý nghĩa. Lưu Bình An bị hắn bức đến nóng nảy, rút chủy thủ kề lên cổ Fitzgerald.
“Buông ta ra!”
“Cho dù chết, ta cũng sẽ không buông ngươi ra.” Fitzgerald cười một tiếng với thiếu niên, đôi mắt luôn luôn chân thành đôn hậu kia lúc này tràn ngập kiên quyết.
Lưỡi dao để trên cổ hắn khẽ rung động, Lưu Bình An căn bản không thể ra tay tàn độc với hắn. Thiếu niên cắn răng, tức giận trừng đối phương, “Thật gian trá.”
Aslan nhảy lên cơ giáp, nhưng cũng không phải mượn lực nhảy lên mặt đất, mà là nhảy vào khoang điều khiển cơ giáp. Nhận thấy có điểm không thích hợp, Fitzgerald hô to, “Ngươi muốn đi đâu? Mau lên đây!”
Aslan hướng tới bọn họ lộ ra một nụ cười nhẹ, dùng âm thanh thuần hậu trong trẻo nói: “Nếu Tiểu An không thể đi, vậy hãy để ta đến hoàn thành nhiệm vụ lần này đi.”
“Đừng đi!” Lưu Bình An không chút suy nghĩ, lời thốt mà ra.
Rõ ràng vừa rồi chính mình còn kiên quyết muốn trở về xử lý người nào đó. Nhưng hiện tại lại ngăn cản người khác trở về, nói ra thật sự không hợp lí. Thế nhưng, bất an trong lòng nhanh chóng mở rộng, hắn không thể chịu đựng được loại dự cảm bất an mãnh liệt này. Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện muốn ngăn cản Aslan.
“Trở lại đây, không cần đóng vai anh hùng làm gì.” Thiếu niên nôn nóng đến mắt cũng phiếm đỏ.
“Không phải đóng vai anh hùng. Là quyết ý!”
Aslan mỉm cười kính một quân lễ tới các đồng bạn, cửa khoang điều khiển chậm rãi kéo lên.
“Tin tưởng ta, Tiểu An, thắng lợi là thuộc về chúng ta.”
Tiếng thiếu niên quát tháo khàn cả giọng không thể truyền vào bên trong cơ giáp. Cơ giáp màu trắng nhanh chóng biến mất ở cuối thông đạo.
“Không! Aslan, trở về đây!” Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến Lưu Bình An cả người run rẩy, trong lòng tựa hồ thủng một lỗ, giống như đang dự đoán hắn lại sắp mất đi thứ trọng yếu của mình.
“Tiểu An! Bình tĩnh một chút. Ngươi phải tin tưởng Aslan.” Tuy rằng Fitzgerald nói như vậy, nhưng hắn cũng căn bản không thể thuyết phục chính mình. Một mình xông vào huyệt động không ngừng trào ra nhền nhện biến chủng, thật sự hung hiểm phi thường.
“Khốn kiếp! Buông ta ra! Buông ra......”
Sau đầu đau nhói một trận, thiếu niên trước mắt tối đen, thân thể mềm nhũn nằm trên người Fitzgerald. Gavin bỏ cánh tay đánh ngất thiếu niên xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc thiếu niên, con ngươi băng bạc tràn ngập thương tiếc và nhu tình.
Hắn gật đầu với Fitzgerald, người sau hiểu ý, ôm thiếu niên một trước một sau nhanh chóng rời đi.
Aslan điều khiển cơ giáp trong dòng nhền nhện mở một đường máu, vọt vào trong huyệt động, liền nhìn thấy con nhền nhện khổng lồ đang phá cột đá, tựa hồ muốn đem vật thể phát sáng bên trong đào ra. Khiến hắn càng kinh ngạc là, hoàng thái tử Đế Quốc Douglas cư nhiên đứng trên lưng nhện, đầy mặt không kiên nhẫn nhìn cột đá.
Tuy rằng hắn không biết chân tướng sự tình, nhưng Lưu Bình An có nói tuyệt đối không thể để ‘Hắn’ có được thứ đó. Thứ đó nhất định rất quan trọng, tuyệt không thể để đối phương đạt được, cho nên thiếu niên mới có thể không tiếc hy sinh tính mạng cũng muốn cho nổ tung nơi này.
Tiểu An, nhiệm vụ này để cho ta hoàn thành đi!
Lúc mấy người Fitzgerald vừa trở lại chiến hạm không trung của Liên Minh, ngay lúc đang hướng thượng cấp thỉnh cầu cứu viện, trong rừng rậm truyền đến chấn động cực mạnh. Địa phương xảy ra nổ chính là phương hướng cái huyệt động kia. Lửa bốc lên cao, khí nóng cuộn trào như sóng to gió lớn, làm chiến hạm bọn hắn không ngừng lay động.
Cột sáng phóng lên cao cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Vụ nổ phát sinh ngày đó có thể dùng từ tai họa để hình dung, cách ngoài vài trăm dặm đều có thể nhìn thấy ngọn lửa từ vụ nổ kia phóng lên trời. Cơ hồ đem toàn bộ rừng rậm cổ lão san thành bình địa.
Kết quả điều tra về sau phỏng đoán, là cơ giáp phát nổ, do đó dẫn phát năng lượng nào đó gây ra vụ nổ quy mô lớn. Về phần là năng lượng gì, lại không có một lý thuyết nào tương đối hợp lý. Trong huyệt động đến tột cùng phát sinh chuyện gì, căn bản không người nào biết.
Chỉ là Aslan * Elvis, người điều khiển cơ giáp không còn trở về. Tại một khắc cuối cùng trước khi vụ nổ xảy ra chạy thoát, Douglas * Eric lại phủ định việc gặp Aslan.
“Ta chỉ có thể nói, nữ thần may mắn đứng ở phía ta.”
Thông qua các loại truyền thông, nhìn sắc mặt người nọ, có rất nhiều người đều muốn đập màn hình. Mà sau khi biết được tin tức Aslan hy sinh, nhân dân Liên Minh, thậm chí bao gồm một ít người Đế Quốc kính ngưỡng hắn đều bi thương tiếc hận. Tại lễ tang ngày đó, Liên Minh cơ hồ là toàn quốc khóc than.
Cha Aslan không an táng con trai tại mộ địa gia tộc, mà lựa chọn nghĩa trang liệt sĩ công cộng của Quân bộ. Hắn nói: “Con ta sinh là quân nhân, chết đi cũng là quân nhân. Đó mới là nơi thuộc về quân nhân chết trận.”
Ngày đó trời không đổ mưa, nhưng vầng mây màu xám nặng như bỏ chì ép tới mức làm người ta cơ hồ không tài nào hít thở. Ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm rền, nhưng vẫn là không mưa. Tựa như thượng thiên cũng cố nén nước mắt và tâm tình trầm trọng, vì anh hùng tiễn đưa.
Vô luận là bất cứ nghĩa trang liệt sĩ công cộng nào thì cơ hồ đều giống nhau. Vô hạn mộ bia thập tự giá màu trắng sắp hàng chỉnh tề, tựa như một đám chiến sĩ, cho dù mất đi sinh mệnh vẫn sừng sững trong lòng mọi người, thủ hộ phiến thổ địa này.
Mọi người từ khắp nơi xa xôi tới tham gia tang lễ hắn. Tuy rằng tụ tập hơn một ngàn người, thế nhưng hội trường lại một mảnh yên tĩnh, Elvis lão gia đem hộp gỗ mai táng đặt vào mộ xong, mọi người liền bắt đầu dâng hoa và ai điếu.
Kỳ thật trong hộp gỗ cũng không phải tro cốt. Mà chỉ là vật phẩm Aslan khi còn sống từng sử dụng qua. Nhưng biết chuyện này sẽ chỉ làm mọi người càng thêm bi thương. Người thanh niên kiệt xuất kia chết đi lại thi cốt vô tồn.
Bên kia nghĩa trang công cộng, một cặp vợ chồng lớn tuổi đặt một chiếc hộp tro cốt vào mộ. Thiếu niên ngồi xổm xuống, hôn lên một đóa hoa cửu khôi đỏ tươi, sau đó bỏ theo vào mộ.
Hắn từng tại nghĩa trang công cộng Aliya gặp qua một người vợ trẻ tuổi vì chồng dâng lên tình yêu vĩnh viễn. Hắn nghe mẹ thiếu nữ khóc không thành tiếng, hắn nhìn cha thiếu nữ đang lắc đầu thở dài.
Hắn muốn an ủi bọn họ, lại cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời. Tựa hồ có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, khiến hắn cơ hồ sắp không thở nổi.
Fitzgerald, Connor đứng thẳng người lục tục hướng về bia mộ kính quân lễ. Mấy cô gái bạn của La Cơ khóc thành một đoàn. Xa xa truyền đến vài tiếng súng vang, vì anh hùng tiễn đưa.
“Tiểu An, thật sự không đi lễ tang Aslan sao?” Connor nức nở, nhẹ giọng hỏi. Vốn bọn họ hôm nay là muốn đi lễ tang Aslan trước. Thế nhưng Lưu Bình An lại kiên quyết không đi.
“Không! Hắn căn bản không có chết!”
Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy thiếu niên cường điệu. Thế nhưng lời hắn nói căn bản không thể làm người ta tin phục. Những người khác chỉ cho là hắn bi thương quá độ nên không thể chấp nhận sự thật.
Connor muốn nói lại thôi, hắn không đành lòng nhìn Tiểu An thương tâm. Nhưng lại càng không nhẫn tâm nhìn Tiểu An hiện tại thành cái dạng này.
“Tiểu An, đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa. Hắn đã rời chúng ta đi rồi.” Từ chiến trường gấp gáp trở về, Edward một phen bắt lấy bả vai thiếu niên. “Tiểu An, nhìn ta. Ngươi không cần trốn tránh!”
“Không!” Thiếu niên bỏ tay Edward ra, “Hắn không chết! Ta biết điều đó, hắn là ong đực của ta, hắn sống hay chết ta sao có thể không biết chứ?”
Lần này diễn tập trở về, Lưu Bình An lập tức đề ra nghi vấn với Smith về hết thảy kế hoạch ong chúa. Sau khi hắn biết được toàn bộ kế hoạch, liền bắt đầu cường điệu Aslan tuyệt đối không chết. Nhưng ngay cả Smith cũng không dám khẳng định, lực cảm ứng giữa ong chúa và ong đực đến tột cùng như thế nào. Càng không biết Lưu Bình An đến tột cùng là thật sự cảm giác được, hay chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.
“Tiểu An!”
Smith đang muốn khuyên bảo, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng đàn bi thương. Đó là một loại nhạc khí dân tộc, giai điệu uyển chuyển êm tai, tiếng ca tràn ngập bi thương cùng đau lòng, tràn ngập vô hạn hoài niệm cùng hồi ức. Đó là Hassan đang vì Aslan hát khúc tiễn đưa.
“Thời điểm khi ta vĩnh biệt chiến hữu, kia giống như tuyết lở nơi vạn trượng
A...... Chiến hữu thân ái,
Ta không thể lại nhìn thấy thân ảnh hùng vĩ, khuôn mặt hòa ái của ngươi
A...... Chiến hữu thân ái, ngươi cũng không thể lại nghe ta đánh đàn,
Nghe ta ca hát......”
Thiếu niên đẩy Edward ra, xoay người nhắm phương hướng tiếng ca truyền đến. Nhìn sắc mặt hắn, những người khác đều biết chuyện không ổn, lập tức đuổi theo.
Quả nhiên nhìn thấy trong đám người, thiếu niên kéo áo Hassan, liền đó nắm tay đánh xuống.
“Hắn không chết! Ngươi hát cái bài quỷ gì nha! Khốn kiếp!”
“Tiểu An! Dừng tay!” Fitzgerald tiến lên định kéo Lưu Bình An ra, nhưng lại bị một quyền đánh trúng bụng. Hắn gắt gao ôm thiếu niên, mặc thiếu niên quyền đấm cước đá, kéo đi ra.
Nhưng sau khi tha ra một khoảng cách, Fitzgerald vẫn là trúng một chiêu độc ác của Lưu Bình An, không thể không buông tay. Những người khác tiếp tục tiến lên kéo hắn lại. Nhưng thiếu niên giống như phát điên, lại đẩy mọi người ra muốn tiến lên.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm ổn gọi tên thiếu niên.
“Tiểu An!”
Lưu Bình An cứng người, máy móc quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh cao ngất đứng trên mặt cỏ. Con ngươi nam tử thâm thúy tràn ngập nhu hòa, làm người khác nghĩ đến biển xanh rộng lớn.
“Brian......”
Nam tử mở hai tay, đem thiếu niên nhào tới gắt gao ôm lấy. Lại bị thiếu niên một quyền nặng nề đánh vào lồng ngực.
“Khốn kiếp! Ngươi đã đi đâu? Vì cái gì đến giờ mới chạy về?”
“Thực xin lỗi......” Brian chỉ yên lặng tùy ý thiếu niên phát tiết bi phẫn trong lòng.
“Đáp ứng ta, tuyệt đối không thể rời đi ta, cũng không thể chết, biết không? Các ngươi là của ta......” Thiếu niên trong thanh âm mang theo nức nở, thanh âm về sau đã hoàn toàn mơ hồ.
Sấm rền vang, mưa to ầm ầm rơi xuống, che đi tiếng khóc thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu ta cho nhân vật chết hết là có thể chấm dứt cố sự này rồi! ! Tung hoa! ! ! Cái gì? Mọi người muốn đánh ngẫu sao?
Nói đùa thôi. Mọi người không cần lo lắng, kỳ thật Aslan thật sự không chết......