99, to be or not to be [tồn tại hay không tồn tại]*
*: đây là một câu kinh điển trong vở kịch Hamlet của Shakespeare.
Hít vào thở ra đều là khí tức riêng biệt của thiếu niên, lời nói càng rõ ràng mang theo ý tứ khiêu khích hàm xúc, tư thế ái muội, da thịt tiếp xúc lẫn nhau cực nóng. Cho dù không phải ong đực, chỉ cần là nam nhân đại khái đều sẽ nhịn không được đi.
Edward biết thân thể của mình phản ứng rất mãnh liệt. Hơn nữa hắn chính đang lúc tráng niên, dục vọng càng thêm cường liệt.
“Được rồi.”
Tiếng nói nam tính trầm thấp mang theo khàn khàn ẩn chứa sự ẩn nhẫn của dục vọng. Bàn tay to lớn có điểm thô ráp của nam tử dọc theo đùi thiếu niên vuốt ve lên, xẹt qua vòng eo mềm dẻo, xoa quả nhỏ trước ngực thiếu niên.
Thiếu niên thủy chung không có phát ra một chút tiếng ngâm nga nào. Trong bóng đêm tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề, hương vị trên người thiếu niên càng thêm nồng đậm, khiến Edward cơ hồ mất đi lí trí.
Hắn đột nhiên đem thiếu niên đẩy ngã xuống giường, tay dồn dập lướt qua tấm lưng trần, niết cái mông rắn chắc. Dưới áo sơ mi cư nhiên không mặc gì cả, ám chỉ sắc tình mãnh liệt khiến nam nhân gần như nổi điên.
Edward một tay còn lại theo đùi thiếu niên tiến vào chỗ tối giữa hai chân. Đồng thời tay trên mông cũng chuyển vào khe hở ở giữa.
Thân thể nam hài tử cũng không hoàn toàn mềm mịn, có điểm gập ghềnh thật nhỏ, hẳn là dấu vết của vết thương cũ. Thế nhưng ở bộ vị mẫn cảm lại hoàn toàn bất đồng. Xúc cảm non mịn mềm mại làm người khác luyến tiếc buông tay.
Tiếng thở dốc càng thêm dồn dập và nặng nề, thân thể bên dưới nhẹ nhàng run rẩy. Loại phản ứng vô ý thức này sẽ chỉ làm nam nhân càng thêm hưng phấn.
Cảm thấy đối phương đè xuống trên người mình. Thiếu niên đang chuẩn bị nhận trùng kích mạnh mẽ kế tiếp, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút.
Sức nặng trên thân thể biến mất. Lưu Bình An kinh ngạc nhìn nam nhân buông hắn ra ngồi ở bên giường.
“Tại sao?” Thanh âm thiếu niên có điểm khàn khàn, tràn ngập hoang mang.
“Tiểu An, ta đã nói ta sẽ không tùy tiện làm loại chuyện này với ngươi.”
“Thật là buồn cười!” Lưu Bình An ngồi dậy hừ lạnh nói: “Chính ngươi rõ ràng cũng rất hưng phấn nha!”
Chỉ trích bén nhọn khiến Edward cười khổ lắc lắc đầu, “Nhưng vẫn là không thể làm. Chuyện sẽ làm Tiểu An thống khổ, ta tuyệt đối không làm.”
“Ta thống khổ? Là ta chính mình muốn làm, thống khổ cái gì......”
“Vậy tại sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt này?”
“Vẻ mặt gì? Ngươi đang nói cái gì?”
Edward thở dài, hai tay ôm mặt thiếu niên, trong giọng nói mang theo yêu thương và đau lòng, “Vẻ mặt như muốn giết ta.”
Thiếu niên đột nhiên đẩy tay đối phương ra, nhảy xuống giường chật vật lao ra khỏi phòng. Nghe thấy cánh cửa đầu hành lang bị nặng nề đóng sầm lại phát ra một tiếng rầm, Edward lại cười khổ.
Thật sự là rất đáng tiếc! Đại khái sẽ bị đứa nhỏ kia chán ghét đi.
Mắt nhìn dục vọng của mình trong quần hưng phấn đứng lên, hắn gãi gãi cái gáy, lộ ra một tia quẫn bách, “Cái này thảm, giải quyết thế nào mới tốt?”
Ngày hôm sau Lưu Bình An vì tránh nhìn thấy Edward mà xấu hổ, cố ý sáng sớm đã đi ra ngoài. Sau khi thăm Agnes, liền đi tới bệnh viện quân bộ A Xử Á.
Gần bệnh viện có cửa hàng bán hoa, bởi vì mọi người lúc đi thăm bệnh thường sẽ mua hoa tặng cho bệnh nhân, cho nên cửa hàng bán hoa buôn bán luôn luôn rất tốt.
Nhưng trong phòng bệnh Brian đã có rất nhiều hoa tươi, hoa quả cùng các loại quà thăm bệnh chất đống như tòa núi nhỏ rồi. Lưu Bình An nhất thời cũng nghĩ không ra mua cái gì đi thăm mới tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là thôi đi. Dù sao hắn là một đại nam nhân, ôm một đống lớn vào bệnh viện không được tự nhiên nha.
Đi đến gian phòng ngày hôm qua, bên trong cư nhiên không có một bóng người. Hơn nữa phòng đã được dọn dẹp qua một lần, sạch sẽ vô cùng. Hắn tùy tiện túm một hộ sĩ hỏi.
“Tướng quân đã xuất viện rồi.”
Brian nhanh như vậy đã ra viện khiến Lưu Bình An chấn động. Tuy rằng ngày hôm qua xem tình huống hắn rất tốt, nhưng trong tin tức báo đài lại là bị thương phi thường nghiêm trọng, không có nửa tháng tuyệt đối không thể hoàn toàn bình phục.
Lưu Bình An rời bệnh viện, lấy di động ra gọi điện thoại cho Brian, lúc này mới phát hiện mình căn bản không số của hắn. Lúc Lưu Bình An đang không biết làm sao, di động kêu vang.
“Uy?”
“Tiểu An phải không?” Giọng nam quen thuộc từ đầu kia truyền đến, cư nhiên chính là người hắn đang muốn tìm -- Brian.
“Ngươi ở đâu vậy? Tại sao đột nhiên xuất viện?”
“Di? Tiểu An biết ta xuất viện, ngươi đi bệnh viện thăm ta sao? Sớm biết vậy sẽ không xuất viện .” Trong giọng nói nam tử mang theo điểm giọng điệu vui đùa, lập tức châm ngòi lửa giận của Lưu Bình An.
“Ngu ngốc! Rõ ràng bị thương rất nặng, loại thời điểm này như thế này sao có thể cậy mạnh!”
Nghe ra lo lắng trong giọng thiếu niên, Brian ngây ngô cười ha ha, “Tiểu An đang lo lắng cho ta? Thật vui vẻ nga. Không sao đâu, ta trên cơ bản đã bình phục, bác sĩ cũng nói ta có thể xuất viện rồi.”
“Nhưng ngươi cũng không thể như vậy đột nhiên liền đi! Ta còn tưởng rằng......” Thiếu niên tạm dừng một hồi lâu, mới rầu rĩ nói: “Ta không biết cách nào liên hệ với ngươi, còn tưởng rằng......”
...... Liên hệ với ngươi lại đứt đoạn. Nhưng Lưu Bình An thế nào cũng nói không ra những lời này, nghe như mình có bao nhiêu là luyến tiếc đối phương.
Sao có thể? Bọn họ rõ ràng cũng rất nhiều năm đều không có bất cứ liên hệ gì. Còn không phải trải qua rất tốt sao?
Người bên đầu kia di động minh bạch ý nghĩ trong lòng thiếu niên, không khỏi cong khóe miệng, thanh âm càng thêm ôn nhu, “Sẽ không đâu Tiểu An, vô luận cách xa nhau bao nhiêu, vô luận bao lâu không thể gặp mặt, ràng buộc giữa chúng ta cũng sẽ không đứt đoạn.”
“Di?”
“Đúng rồi, Tiểu An. Hôm nay có thể theo giúp ta một ngày không?”
Bờ biển mùa hạ thời tiết trở nên phi thường bất ngờ. Ngay khi Lưu Bình An đi đến điềm hẹn, bầu trời phủ đầy mây đen âm u, chỉ chốc lát sau bắt đầu đổ mưa phùn.
Tuy rằng Lưu Bình An sẽ không vì mắc mưa một chút liền sinh bệnh. Nhưng Smith là gia hỏa hệt như gà mẹ, bởi vì thiếu niên thường xuyên ra ngoài, cho nên hắn kiên quyết bắt thiếu niên chuẩn bị sẵn một cái ô.
Lưu Bình An cầm ô, xa xa nhìn thấy thân ảnh cao lớn của nam tử. Hắn mặc quân trang lễ phục chính thức, tựa vào bên cửa ra vào. Hình dáng gương mặt khắc sâu có thể hấp dẫn vô số thiếu nữ quý mến, con ngươi thâm thúy lộ ra ánh sáng trầm ổn mà nhu hòa, nhưng lúc này lại làm cho người ta cảm giác trong nghiêm túc mang theo thản nhiên ưu thương.
Có lẽ liên quan đến việc hắn không nhẹ nhàng cong khóe miệng như bình thường, mà là mím chặt môi đi.
Hắn không mở ô, mưa đã ướt đẫm bờ vai rộng lớn thẳng tắp của hắn, nhưng hắn lại hồn nhiên không biết, chỉ lạnh nhạt nhìn dòng người lui tới. Nơi này cũng không phải địa điểm giải trí. Đại bộ phận ô che đều là màu đen nghiêm túc, mà quần áo mọi người cũng là kiểu dáng nghiêm cẩn. Bốn phía tràn ngập bi thương và trầm trọng làm người ta không khỏi cảm thấy hít thở không thông.
Thiếu niên đi qua, nâng cao ô che, vì nam tử che mưa phùn.
Brian quay đầu, hướng thiếu niên lộ ra một ý cười nhẹ, “Tiểu An, ngươi đến rồi.”