89, trò chơi 3
Chiến hạm khổng lồ vững vàng trôi trên bình nguyên, vô vàn ngôi sao đầy phía chân trời, nối tiếp vô ngần hoang vu. Đêm bình nguyên yên tĩnh tường hòa, nhưng đêm trong chiến hạm lại hoàn toàn không giống.
Phịch một tiếng, cửa phòng hạm trưởng bị phá mở, mở cửa chính là bảo vệ ngoài cửa. Cảnh vệ viên mặc đồng phục đắt tiền cả người bay vào giữa phòng, nặng nề ngã xuống đất.
Một cỗ áp suất thấp đập vào mặt, nam tử một đầu tóc dài màu ngân bạch rối tung, hùng hổ bước vào phòng hạm trưởng.
“Tên nào là hạm trưởng, lăn ra đây cho ta!”
Sau lưng Smith dấy lên lửa giận hừng hực, phàm là người thấy hắn đều sẽ nhượng bộ lui binh. Vừa rồi hắn ở ngoài cửa một đường giết đến đây, không biết đã có bao nhiêu cảnh vệ viên trở thành pháo hôi. Edward đương nhiên cũng không định làm người tốt ngăn cản, nhưng hắn không thể mặc kệ không quan tâm.
“Bình tĩnh một chút...... Smith.”
“Hạm trưởng đâu? Chết ở chỗ nào rồi?” Smith không chút để ý, vừa vào cửa liền ồn ào hét lớn.
“Di? Không phải là honey sao?” Một thanh âm phen thực vang dội lại mang theo ngữ điệu kỳ quái vang lên. Smith sau khi nghe thanh âm đó sắc mặt đại biến.
“Ngươi làm gì ở đây?” Smith trừng người từ trên sô pha đứng lên.
Người nọ có mái tóc dài màu đen hỗn độn, cả khuôn mặt bị một cái kính đen hình tròn to đùng che khuất. Áo blouse trắng có điểm bám bẩn, quần áo cũng thực hỗn độn, một bộ dáng khoa học gia điên cuồng tiêu chuẩn.
“Chào, lão bằng hữu.” Người nọ mở hai tay, muốn ôm Smith, “Lần trước gặp mặt quá gấp gáp. Ngươi lại nhanh chân chạy mất, chúng ta còn chưa kịp tâm sự chuyện cũ.”
Người nọ nhào lại đây, Smith giống như sợ bị vi khuẩn bám vào, tránh còn không kịp. Nhưng đối phương không chịu buông tha, xoay người nhào tới, Smith đành phải một cước đá vào mặt hắn, “Ngươi cút ngay cho ta.”
Edward kéo Smith sang một bên, hỏi nam nhân trên mặt hiện ra cả dấu chân kia, “Willy giáo sư, xin hỏi hạm trưởng đang ở đâu?”
“Hạm trưởng nha...... Bị điện hạ mời đi chơi cờ rồi.” Willy chỉnh lại kính mắt tròn to đùng.
“Điện hạ? Điện hạ nào? Hắn ở đâu?” Smith giãy dụa thoát khỏi Edward, một phen kéo áo Willy, “Đừng tưởng rằng ngươi là người của Sở nghiên cứu hoàng gia Đế Quốc thì ta không dám đánh ngươi! Nói mau!”
Edward nhìn đồng nghiệp của mình như vậy, vỗ trán, thở một hơi thật dài. Hắn biết cuộc đời Smith chán ghét nhất chính là khoa học gia Willy * An, người đứng đầu Sở nghiên cứu hoàng gia Đế Quốc này. Từ thưở còn là nghiên cứu sinh, hai người kia liền như chó với mèo.
Phải nói là kình địch đi.
“Willy giáo sư, nếu ngươi biết hạm trưởng ở nơi nào, xin vui lòng đưa chúng ta đi tìm hắn.” Kỳ thật Edward đối với Willy này cũng không biết nhiều. Tư liệu về hắn, tất cả đều là biết được từ trong miệng Smith. Nhưng xem bộ dáng người này cùng những gì hắn nghe được có vẻ hoàn toàn bất đồng.
“Này nha......” Cái miệng phía dưới kính mắt hình tròn nở nụ cười, kết hợp với đầu tóc đen hỗn độn, tạo cho người khác một loại cảm giác âm trầm. “Ta không thể đưa bọn ngươi đi, bất quá có thể nói cho các ngươi biết hắn ở nơi nào.”
“Nói mau đi.” Smith hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại quần áo.
Willy ngoắc ngoắc ngón tay với hai người, “Tới gần một chút.”
Hai người nhìn nhau một cái, tuy rằng biết trong đó tất có mờ ám, bất quá hai người đều không nghĩ rằng gia hỏa thoạt nhìn giống như tên điên này có thể làm gì bọn họ.
Bước thêm hai bước đến gần Willy, đột nhiên cảm giác một cỗ áp lực cường đại từ đỉnh đầu ép xuống. Smith quỳ rạp trên mặt đất, mà Edward cũng quỳ một gối.
“Đáng giận...... Ngươi......” Smith nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn về phía Willy đứng cách mình nửa mét. Người sau khoanh tay, đầy mặt đắc ý.
“Thế nào? Thiết bị trọng lực phát minh mới nhất, áp lực 500, xương cốt cũng rụng rời nga.” Khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười âm hiểm, con ngươi sau kính mắt hình tròn cũng bày ra ánh mắt trào phúng.
“Điện hạ của chúng ta đã sớm biết các ngươi sẽ đến tìm hạm trưởng. Cố ý để ta ở đây ‘tiếp đãi’ hai vị.” Willy hạ thấp người hành lễ. “Như vậy, hai vị vừa lòng sự tiếp đãi của ta chăng?”
“Phi thường vừa lòng!” Thanh âm nam tính trầm thấp bao hàm sự nguy hiểm, Edward đột nhiên nhảy lên, tay phải chộp cổ Willy, năm ngón tay vừa co lại, người bị bắt lập tức không thể hô hấp, hít thở không thông đến mức trước mắt biến đen.
“Thiết bị rất thú vị, đáng tiếc đối với ta không có hiệu quả.” Edward cong khóe miệng, đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy chợt lóe một tia tàn nhẫn, tay phải chậm rãi nâng cao.
“A...... Ong......” Đôi mắt sau mắt kính của Willy lộ ra vẻ hoảng sợ.
Edward đột nhiên thay đổi sắc mặt, ném người trong tay đi, chân trái phát lực, vọt sang bên cạnh mấy mét. Một tia lam sắc xẹt qua như thiểm điện, thanh kiếm dừng lại ở giữa Willy và Edward.
Thanh niên cầm kiếm cả người tản mát ra khí thế cường liệt, như một thanh đao sắc bén cắm trên mặt đất. Vẻ mặt không chút biểu tình tạo cho người khác một loại cảm giác lãnh khốc đạm mạc, tựa hồ không có bất cứ việc gì có thể làm hắn chú ý. Song ánh mắt này, trong đôi mắt lục nhạt như hồ sâu lại lóe lên chiến ý sắc bén.
“Randolph, cản hắn lại......” Willy che cổ, không ngừng ho khan, “Mệnh lệnh của điện hạ......”
Thanh niên được xưng là Randolph huy động kiếm trong tay, nhanh như thiểm điện, đánh thẳng hướng Edward. Người sau không dám chậm trễ, đối phương cũng là ong đực, năng lực cũng không dưới hắn.
Hai người động tác đều phi thường nhanh, cơ hồ người khác không nhìn rõ động tác của bọn họ. Nhưng Edward phi thường bất lợi, bởi vì trên tay hắn không có vũ khí, chỉ có thể né tránh hoặc dùng cầm nã thuật phản đòn.
“Tại sao......” Willy vừa đứng lên liền nghe được thanh âm Smith.
“Ai nha nha, bằng hữu thân ái, thực xin lỗi.” Willy không có tới gần chỗ Smith, bởi vì chỗ kia nằm trong phạm vi thiết bị trọng lực.
“Bởi vì điện hạ đối với vị tiểu bằng hữu của các ngươi thực cảm thấy hứng thú, cho nên để mấy tên tiểu quỷ làm người ta đau đầu kia tìm mấy vị tiểu bằng hữu của các ngươi chơi trò chơi.”
“Nếu đã là trò chơi của bọn nhỏ, người lớn đừng nên nhúng tay vào.”
“Đáng giận!” Smith cắn chặt răng, thân thể đau đớn có thể chịu đựng được. Nhưng nội tâm bất an thong thả chầm chậm ăn mòn ý chí hắn.
Đáng giận, xem ra hiện tại chỉ có thể dựa vào nhóm ong đực. Tiểu An, ngươi nhất định phải bình an vô sự.
Bên kia, trên chiếu bạc đã bày bài xong. Bọn họ chơi là trò Kayneth hai người một tổ. Sử dụng hai bộ bài, lấy được bài giá trị cao hơn là thắng. Đây là một loại trò chơi cổ xưa tương đối kích thích, không chỉ khảo nghiệm năng lực tính toán của người chơi, mà trí nhớ, chiến lược, tâm lý đều là mấu chốt để chiến thắng.
“Tiểu An...... Ta có thể......” Connor tay cầm bài đang run rẩy, lấy số lần hắn thua tối hôm qua mà xem, hắn cùng chơi bài tuyệt đối là có tướng xung khắc.
Lưu Bình An liếc mắt nhìn Minh Châu ngồi ở đối diện, quay đầu nhìn Connor, “Hắn chỉ có một người, có cái gì phải sợ.”
“Nhưng là......” Connor vụng trộm nhìn thoáng qua người máy ngồi bên cạnh Minh Châu. Lưu Bình An hiểu ý, hắn hừ hừ cười lạnh hai tiếng, “Chẳng qua là một đống sắt vụn, chẳng lẽ ngươi so với sắt vụn cũng không bằng sao?”
Connor đổ mồ hôi như suối, nghĩ: Não người làm sao có thể thắng máy tính được a?
Lưu Bình An đột nhiên kéo áo Connor, đem hắn kéo tới gần, môi cơ hồ dán trên lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Tối hôm qua ngươi cùng La Cơ đổi vị trí, không phải cảm thấy thực đáng tiếc sao?”
Connor đệ đệ nháy mắt mấy cái, không biết vì cái gì lúc này Lưu Bình An lại nhắc tới chuyện này.
“Nếu ngươi thắng, ta sẽn hôn ngươi một cái.”
Hống một tiếng, đầu Connor đệ đệ giống như nổ tun, mặt đỏ y hệt trái cà chua.
Tiểu An lại hôn hắn! Tiểu An lại hôn hắn! Nam tử hán phải vì nụ hôn của người mình thích mà phấn đấu.
Hôm nay phải phát huy đi!