Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 61: Chương 61: Trò chơi 6




92, trò chơi 6

Số quân bài được lật trên bàn ngày càng nhiều, cũng đã sắp có kết quả cuối cùng. Điểm tổng thể, bọn Lưu Bình An xa xa thấp hơn Minh Châu. Thắng bại đã phi thường rõ ràng.

“Còn muốn tiếp tục sao?” Minh Châu vừa lấy được lá bài năm mươi điểm, không hề lộ ra thần sắc đắc ý, hắn vẫn duy trì mỉm cười tao nhã, con ngươi trong suốt phản chiếu thân ảnh đối thủ đang trầm tư.

“Đáng giận! Chúng ta sẽ không thua.” Connor lướt tay trên bài, trên mặt đều là khuất cường không chịu thua.

“Không sai.” Lưu Bình An úp bài trên tay xuống mặt bàn, một tay đặt phía trên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt không rõ ý nghĩa, “Ta đánh bạc trong quân doanh, trước giờ đều chưa từng thua.”

“Nga...... Phải không?” Minh Châu cũng cong khóe miệng, “Mặc dù có điểm lãng phí thời gian, ta đây cũng sẽ phụng bồi đến cùng.”

“Connor, ta sẽ thắng đúng không?” Lưu Bình An nhìn chằm chằm đối thủ, một tay đè bài trên bàn, đứng lên. Trong đôi mắt thủy tinh hiện tinh quang.

“Đương nhiên!”

Trong trò chơi Kayneth, thời điểm đến phiên người nào thêm bài, có thể hỏi hợp tác, mình có thể hay không thắng được, nếu đồng bạn đồng ý, như vậy nhất định phải thắng.

Vấn đề này vốn thực bình thường, Minh Châu cũng không có đặc biệt lưu ý động tĩnh giữa hai người. Bởi vì trong lòng hắn thực minh bạch, thắng lợi ván này đã định.

Nhưng thanh âm Connor vừa dứt, Lưu Bình An một tay chống mặt bàn đột nhiên nhảy lên, lúc Minh Châu phản ứng, đứng dậy lui về phía sau, trên mặt bị hung hăng đá một cước, cường độ mạnh mẽ khiến cả người hắn văng ra ngoài.

“Connor, nhanh!”

Connor xoay người lao về phía cửa, nắm tay cầm, không ngoài dự liệu, cửa khóa. Trên cửa là khóa điện tử, phải có mật mã mới mở ra được. Hắn cởi sợi sây đeo trên cổ xuống, hơi chút lắp ráp liền biến thành một cây tua vít điện tử. Đây là báu vật của hắn, là quà sinh nhật mười tám tuổi. Hắn cũng không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể có chỗ dùng.

Minh Châu bị đạp trúng mắt bay đầy sao, má phải đau đến hoàn toàn chết lặng. Cho dù đột nhiên xảy ra biến hóa, hắn vẫn duy trì bình tĩnh, từ mặt đất đứng lên.

“Đây là phạm quy nga.”

Lưu Bình An nhún nhún vai, cười bỉ ổi nói, “Xin lỗi, trong quân doanh chính là chơi như vậy. Quy định cái gì đều là chó má, nắm tay mới là lớn nhất. Thế nào? Ngươi một người không thể đánh thắng chúng ta đâu.”

Minh Châu hì hì cười rộ lên, bởi vì cười động đến vết thương trên má mà cảm thấy đau đớn, nhưng hắn vẫn là nhịn không được cười ha hả.

“Rất có ý tứ. Vậy đến đây thử xem đi.” Hắn vỗ vỗ quần áo, người máy bên cạnh nhân cũng đột nhiên đứng lên, hai tay biến thành cưa điện cùng một đống lưỡi đao sắc nhọn.

“Ngươi tưởng rằng ta không nghĩ qua loại tình huống này sao? Tên người máy này không chỉ biết chơi bài thôi nga.”

Connor cẩn thận ấn phím cảm ứng, đang chuẩn bị giải khóa. Đột nhiên sau đầu rùng mình, hắn theo bản năng nghiêng đầu, một thanh đao laser ngắn sạt qua má găm lên cánh cửa kim loại.

“Oa

” Connor sợ tới mức xoay người lại, lưng tựa vào cửa. Chỉ thấy Lưu Bình An dưới công kích của người máy trái tránh phải né, mạo hiểm phi thường.

“Tiểu An!”

Lưu Bình An hiện tại không rảnh trả lời hắn. Người máy nha, hắn cũng không sợ hãi. Dù sao sẽ không khó đối phó như nhền nhện biến chủng, nhưng hiện tại tay không tấc sắt, phải tốn một ít thời gian.

“Đừng quan tâm ta! Ngươi tiếp tục đi.”

“Nhưng......” Nhìn lưỡi đao sát qua bên tai Lưu Bình An, cắt rơi vài lọn tóc, kém một chút sẽ chém rơi một bên đầu của hắn. Connor nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Trước mắt tựa hồ hiện lên tình hình hôm khai giảng, bọn họ trốn dưới bàn, mình sợ hãi cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Tiểu An cứu Mai Lệ.

Lúc ấy, hắn thật sây cảm thấy chính mình là cỡ nào yếu đuối vô năng.

Bên người có rất nhiều nhân vật vĩ đại, bản thân mình không có sức phán đoán và tài lãnh đạo như Aslan, cũng không cường tráng như Fitzgerald, lại càng không giống Kỉ Vũ có vận khí trời sinh. Thậm chí ngay cả Mai Lệ cũng lợi hại hơn hắn rất nhiều.

Thế nhưng Tiểu An cũng giống vậy, không có điểm nào đặc biệt vĩ đại, lại hấp dẫn bọn họ. Hắn hâm mộ Tiểu An dũng khí kiên cường, nếu mình cũng có thể dũng cảm như hắn thì thật tốt biết mấy.

Connor, là nam tử hán phải bảo hộ người quan trọng nhất của mình.

Hắn dùng sức rút thanh đao laser ngắn cắm trên cửa, đáng tiếc, không thể rút ra.

“Đáng giận.” Có cái gì có thể dùng làm vũ khí đâu? Hắn nhìn bốn phía chung quanh, phòng này rất kỳ quái, trên tường treo một ít đạo cụ làm người khác ghê tởm. Roi da, nến, khí nóng...... Tất cả đều là dụng cụ tra tấn.

Connor không khỏi nhớ tới Mai Lệ đã có nói qua mấy thứ này sử dụng trên chỗ đặc biệt nào đó...... Hiện tại cũng không phải thời điểmnghĩ mấy thứ này, hắn dùng lực lắc đầu, đột nhiên phát hiện một món trên tường.

Chính là cái này!

Lưu Bình An nhưng không định cùng tên người máy đáng ghét này chơi tiếp. Hắn tránh thoát công kích, một quyền đánh nát mắt người máy. Nó quả nhiên mất cảm giác phương hướng, đầu không ngừng chuyển động.

“Địch nhân ở phía trước ngươi, nhanh công kích!” Minh Châu nói. Người máy nghe mệnh lệnh, giơ cưa điện chém xuống Lưu Bình An.

“Tiểu An! Mau tránh ra!”

Không cần Connor kêu to, Lưu Bình An cũng lập tức né tránh. Đang muốn hỏi hắn tình huống khóa cửa, ngẩng đầu liền phát hiện người máy đột nhiên ngừng lại. Sau lưng bắn tia lửa điện, sau đó nặng nề té trên mặt đất.

Thân ảnh Connor xuất hiện trước mắt, trong đôi mắt màu lam đầy kiên định, hai tay nắm chặt một cái đèn pin, mặt trên còn lóe điện quang lam sắc.

“Tiểu An! Ngươi không sao chứ?” Connor buông đèn pin xuống, vươn tay với Lưu Bình An.

Lưu Bình An có điểm kinh ngạc, đây là Connor nhát gan sao? Bất quá, khi hắn nắm tay đối phương, liền phát hiện bàn tay kia đang run rẩy.

“Ngu ngốc! Đã bảo ngươi đi mở khóa, chiến đấu giao cho ta.”

“Nhưng......” Trong lòng Connor vẫn còn sợ hãi, nếu lúc ấy người máy kia xoay người lại công kích hắn, hắn căn bản không thể né tránh cưa điện. Bất quá, cho dù là như thế nào, hắn cũng sẽ không hối hận.

“Tiểu An vẫn luôn bảo hộ ta. Ta cũng muốn bảo hộ Tiểu An nha!” Đại khái bởi vì vừa rồi xông đến đây, lại quá độ khẩn trương, Connor hơi thở có điểm dồn dập, mặt cũng hơi hơi đỏ lên.

Connor nói nghe thực buồn cười, Lưu Bình An chưa từng có nghĩ muốn người khác bảo hộ. Trên chiến trường tàn khốc, điều có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình mà thôi. Bất quá...... Nghe thế, trong lòng không biết vì sao vẫn là dâng lên một cỗ nước ấm.

Hắn vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn màu vàng kim của thiếu niên, cười nói: “Cám ơn ngươi.”

“Ha ha...... Các ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao?” Thanh âm làm người ta chán ghét đánh gãy. Minh Châu ôm hai tay, dựa tường, thú vị nhìn bọn họ.

“Connor, khóa cửa.” Lưu Bình An không để ý tới hắn. Hiện tại quan trọng nhất đương nhiên là chạy trốn. Tên kia căn bản là không phải hệ đấu võ, bọn họ cũng không cần lo lắng đối phương còn có hoa chiêu gì.

“Nga, lập tức mở ngay.”

Kỹ thuật của Connor thực không tệ, trong chốc lát liền mở cửa kim loại ra. Nhưng khi hắn bước được nửa bước chân ra ngoài, một điểm tròn đỏ dừng trên chân hắn.

Lưu Bình An đột nhiên sắc mặt đại biến, trong giây phút chỉ mành treo chuông, nắm cổ áo Connor kéo hắn trở về phòng. Một luồng hồng quang liền bắn vào chỗ điểm đỏ vừa rồi trên mặt đất.

Nếu không phải Lưu Bình An nhanh tay, chân Connor đã thủng một lỗ.

“Oa

đó là cái quỷ gì vậy?” Connor mồ hôi lạnh ứa ra, nhảy dựng lên.

“Nơi này là phòng tra khảo kiểu hình mới nhất, đương nhiên sẽ không để phạm nhân có cơ hội đào tẩu a.” Tiếng Minh Châu cười ha hả từ phía sau hai người truyền đến.

Vị trí của bọn họ chính là phòng tra khảo kiểu mới của tầng triển lãm vũ khí lục quân. Hệ thống dự phòng thiết kế bên ngoài đều là vũ khí thật.

“Chỉ cần các ngươi bước ra khỏi phòng nửa bước, sẽ bị bắn thành tổ ong nga.”

Lưu Bình An xoay người về phía Minh Châu, trong mắt lóe vẻ cuồng lệ, “Vậy lấy ngươi làm tấm chắn là được rồi.”

Minh Châu đương nhiên cũng đoán trước trường hợp này, bị con tin bắt trở thành con tin chẳng phải là thực đáng cười sao? Hắn rút trong ống tay áo ra một cây súng, “Đừng tưởng rằng ta không dám nổ súng. Tuy rằng chỉ là trò chơi, thế nhưng nếu là ta tự vệ, nổ súng giết các ngươi cũng sẽ không bị xử phạt.”

Đối mặt địch nhân uy hiếp, Lưu Bình An hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng có thể bắn trúng ta sao?”

“Ta biết tốc độ của ngươi rất nhanh, thân thủ cũng thực nhanh nhẹn, thế nhưng......” Hắn đem họng súng dời về phía Connor, “Tiểu đệ đệ bên kia thì không nha. Ta tuy rằng không am hiểu cận chiến, thế nhưng kỹ năng bắn vẫn rất có tự tin. Trước khi ngươi công kích đến ta, bắn một phát vào trán vị đệ đệ kia, chuyện này ta vẫn có thể dễ dàng làm được.”

“Khốn kiếp......” Lưu Bình An nắm chặt tay.

Đáng giận...... Chẳng lẽ thật sự phải đợi bọn Aslan tới cứu sao?

“Tiểu An?” Aslan quay đầu, nhưng phía sau căn bản không có thân ảnh thiếu niên. Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng thiếu niên gọi. Thanh âm rất rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác.

“Này, lúc dùng kiếm chỉ vào người khác không nên phân tâm.”

Dưới chân truyền đến thanh âm khiến Aslan phục hồi tinh thần. Hắn đang đâm kiếm vào cổ William, bởi vì vừa rồi phân tâm, mũi kiếm tựa hồ đâm rách da đối phương, chảy ra một ít máu.

“Thiếu một chút thì đâm xuyên qua rồi. Nếu có thể lại thất thần một chút thì tốt.”

Nhìn thanh niên cười đầy trào phúng, William thiếu chút nữa chửi ầm lên. Đến cùng là gia hỏa nào nói vị thiếu gia này là quý công tử khiêm tốn hữu lễ? Căn bản chính là ác ma đeo mặt nạ người.

Một trận chiến vừa rồi khiến William lòng còn sợ hãi. Đối phương hoàn toàn không tránh né, trực tiếp lấy cổ tay ngăn trở trường kiếm. Hắn kỳ thật cũng không để ý nếu làm đối phương bị thương nặng. Dù sao bị chém đứt cổ tay cũng sẽ không chết, hơn nữa kỹ thuật y học hiện đại có thể trang bị tay chân giả linh hoạt cho người tàn tật. Chẳng qua một công tử tuấn mỹ như vậy lại thiếu mất một cánh tay có điểm đáng tiếc mà thôi.

Nhưng lúc kiếm chém xuống cổ tay Aslan, tựa như chém lên kim loại, phản chấn lại khiến tay cầm kiếm của hắn cũng có chút đau.

Trong lúc hắn thần trí hoảng loạn, chỉ cảm thấy bụng kịch liệt đau. Aslan dùng chuôi kiếm hung hăng đánh vào hắn bụng, hắn cả người bởi vì đau đớn mà co người té thành một đống trên mặt đất.

“Ngươi gia hỏa gian trá này!” William nhìn ống tay áo Aslan bị rách lộ ra bao cổ tay bằng hợp kim bên trong, không khỏi chửi ầm lên.

“Binh bất yếm trá nha.” Aslan trừng mắt nhìn, thu hồi kiếm, xoay người đi về phía cửa vào xe bọc thép.

Mấy người La Cơ còn đang quét dọn địch nhân còn thừa, Aslan không gặp phải ngăn trở, nhanh chóng đi đến cửa vào.

“Hừ hừ, tưởng rằng dễ dàng như vậy là có thể thắng sao?” William cũng không ngăn cản, đứng tại chỗ cười lạnh. “Xấu hổ, nhục nhã chúng ta phải trả giá rất nặng nga.”

La Cơ thu thập xong một địch nhân cuối cùng, nghe được William lầm bầm lầu bầu, quay đầu hô to với Aslan: “Đừng mở cửa, có cạm bẫy!”

Tay Aslan đã để trên tay nắm cửa, nghe tiếng La Cơ, tay lại đẩy cửa ra.

Tiếng nổ mạnh vang lên trong đại sảnh triển lãm, ngay ở chiến hạm song hình lớn nhất của tầng triển lãm vũ khí hải quân cũng cảm thấy chấn động rõ ràng. Boong tàu nghiêng qua một bên, Jack và Vân Thư thật vất vả ổn định thân mình. Fitzgerald và Harry đang đánh nhau kịch liệt đồng thời ngã xuống nước.

“Cái gì nổ vậy?”

“Hình như là tầng triển lãm vũ khí lục quân.”

Lưu Bình An cũng nghe thấy tiếng nổ, trong chiến hạm sao lại có thể phát sinh vụ nổ lớn như thế?

“Ha ha...... Xem ra là có người dính phải cạm bẫy.” Minh Châu cười lạnh, trong con ngươi chợt lóe tinh quang tàn nhẫn, “Phải trả giá bằng sinh mệnh nga.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.